Ta yếu như vậy sao? Ngay cả một trúc cơ cũng không thắng được làm sao lấy lại tự do?. Làm sao vấn đỉnh Huyền Hoàng Tinh đây?
Như hiểu được ánh mắt của Ngọc Mai Vương Ngạo bình thản lên tiếng.
"Không cần bi quan khi nào ta có đủ sức mạnh ta sẽ trả tự do cho ngươi"
Nghe hắn nói vậy Ngọc Mai bất ngờ vô cùng nàng không giám tin hỏi.
"Ngươi nói thật sao?".
"Đương nhiên ta cũng không vô vị như vậy "
Nghe lời nói bình thản đạm mạc của Vương Ngạo, giống như nàng là một thứ gì đó tùy tiện có thể vứt bỏ. Trong tâm Ngọc Mai hiện lên một cỗ lửa giận cùng không cam tâm .
Trong tông môn nàng cũng là đệ tử có thiên phú xuất sắc. Nhan sắc thuộc cực phẩm gặp được nhiều người truy phụng theo đuổi, đi tới nơi nào cũng được yêu thích .
Vậy mà trong mắt Vương Ngạo nàng chả là thứ gì.
Nàng nhìn nhìn lại bản thân mình một lần . Đâu có chỗ nào bất thường a. Vẫn đẹp như vậy.
"Đáng chết đại ác ma dám coi thường ta hừ".
"Hắn thật sự không có một chút hứng thú nào với ta sao?"
"Ta đáng ghét như vậy sao?".
"Khi ở bên ta hắn không có một chút cảm giác nào sao? khuôn mặt hắn giống như tượng băng vậy lạnh lẽo, lạnh nhạt, hờ hững.Chẳng lẽ hắn không thích nữ nhân."
Đây là điều đầu tiên mà Ngọc Mai suy nghĩ thay vì quan tâm mình lúc nào sẽ được thả tự do. Mình phải đánh đổi điều gì cho sự tự do đó.
Nếu Vương Ngạo biết nàng có suy nghĩ vậy hắn nhất định sẽ cảm thán bằng câu.
"Haizz thật đúng là lòng dạ nữ nhân a".
Khi ngươi muốn cưỡng hiếp bọn họ, họ sẽ liều chết chống trả. Nhưng khi ngươi lạnh nhạt bọn họ, thì họ sẽ tìm cách để ngươi cưỡng hiếp mình.
Nhìn sắc mặt biến ảo liên tục của Ngọc Mai Vương Ngạo nghi hoặc.
"Thế nào? không vui sao?".
"Hừ không liên quan đến ngươi. Ngọc Mại đạo."
Minh Nguyệt chứng kiến hết thảy mọi việc nàng âm thầm mắng chửi.
"Hừ đại sắc lang lại dụ dỗ thêm một nữ nhân hừ hừ.."
Mà Vương Ngạo thì cạn lời luôn, lại gì đây? được thả cũng không vui là sao?
"Haizz thật đúng là lòng dạ nữ nhân a".
cảm thán một câu hắn thi triển thân pháp rời đi nơi này .
Thấy hắn rời đi mà không nói câu nào Ngọc Mai quát to.
"Ngươi định đi đâu."
"Đuổi kịp ta ta liền nói cho ngươi." Từ xa thanh âm Vương Ngạo vọng lại.
"Hừ ta cũng không tin ngươi hoàn hảo như vậy, một tên trúc cơ mà thôi .
không thể phi hành, chạy bao nhanh ".
Vừa nghĩ, nàng vừa thi triển thân pháp cấp tốc đuổi theo.
Hai người cứ như mèo vờn chuột, băng qua bạt ngàn sơn lâm , vô tận thảo nguyên.
Càng chạy Ngọc Mai lại càng tuyệt vọng , đây là cái gì quái vật a , mới trúc cơ liền có thể phi hành.
Thực ra nàng không biết là nhục thân hắn đã sánh ngang kết đan kỳ thể tu nên mới phi hành được .
Nhưng hắn lại không có kết đan kỳ cảnh giới, nên chỉ có trúc cơ khí tức mà thôi .
Ngọc Mai cũng không cam lòng yếu thế, thi triển tốc độ tối đa, vậy mà chỉ thấy được cái bóng của hắn.
"Hừ ta không tin ngươi không hết linh lực." Nàng tự nhủ trong lòng
.....
Nửa ngày sau hai người đã rời khỏi Yêu Thú Sơn Mạch tới phụ cận Hoà Bình Trấn.
Vương ngạo một đường phi tốc bỏ lại Ngọc Mai đằng sau.
Rõ ràng là đuổi không kịp nhưng,trên mặt nàng tràn đầy không phục chi sắc.
"Hừ rõ ràng là hắn đi trước. Ta còn lâu mới thua."
Thấy Vương Ngạo cứ cắm đầu phi hành không hề ngừng Nghỉ một giây nào Ngọc Mai quát to.
"Ngươi là quái vật sao?"
Vương Ngạo quay đầu cười cười.
"Vẫn câu nói đó"
"Hỗn đản coi như ngươi giỏi. Ngọc Mai tức điên âm thầm mắng chửi."
Phi hành khoảng chừng 10 phút, hai người nhìn ra xa xa đã thấy bóng dáng của một trấn nhỏ . Cũng là thị trấn duy nhất ở đây Hoà Bình Trấn.
Vương Ngạo cau mày nghi hoặc bởi vì hắn nhận ra điều không đúng.
"Quái lạ, Ở đây sao lại tràn ngập sát khí, cùng huyết sát chi khí thế kia, còn nữa, kiến trúc nơi này bị tàn phá không ít còn có rất nhiều người bị thương. Đã sảy ra chuyện gì đây."
"Không tốt Tuyết Nhi".
Vương Ngạo thầm hô không ổn hắn cấp tốc phi hành rất nhanh đã đến cửa trấn.
Vào Vương Ngạo cũng không nói lời nào, Tiện tay chộp đại một tên tu sĩ bên đường trực tiếp sưu hồn.
Khi biết được hết thảy tin tức khuôn mặt Vương Ngạo âm trầm cực kỳ. Hắn dùng hết tốc lực chạy về Thương Lan Dịch Trạm.
Ngọc Mai rất thức thời đứng ở một bên không nói gì, hiển nhiên cảm thấy tình trạng hắn có chút không đúng.
"Tuyết Nhi muội đừng sảy ra chuyện a".
........
Thương Lan Dịch Trạm .
Bầu trời đã là một mảnh trắng xoá tinh khiết, mỹ lệ, cũng đầy lạnh lẽo.
Từ xa, Vương Ngạo đã nhìn thấy nơi đây tập hợp rất nhiều người khoảng chừng 200.
Tu vi có cao có thấp, bọn hắn đang điên cuồng đập phá kết giới bằng băng kia, hòng vơ vét được chỗ tốt.
Theo bọn hắn nghĩ nơi này có điểm cổ quái chắc hẳn sẽ có khó lường bảo vật.
Một thanh niên hô to.
"Các huynh đệ, ra sức a, bảo vật đang ở trước mặt chúng ta, nó đang kêu mấy vị anh hùng ta đang ở đây, vào lấy đi này. Các ngươi Không ai nghe sao?"
Ha ha ha ha ...
Cả đám một trận cười vang.
"Ta thì nghe được một vị mỹ nữ đang kêu gọi ta , tướng công vào bắt thiếp a."
Ha ha ha .....
Bọn hắn vui vẻ cực kỳ, hiển nhiên đã xem tất cả Bảo Vật nơi này thuộc về mình .
Vèo.....một trận gió lạnh bất ngờ ập đến, khiến cả đám giật mình quay đầu.
Khi nhìn thấy trước mắt là một tuấn tú thiếu niên , nguyên cả đám thở phào một cái .
"Moẹ nó, làm ông đây giật cả mình ."
"Ngươi tên này đúng là nhát như cáy ha ha ha" . Một tên nhịn không được cười trêu .
Người kia sắc mặt đỏ lên hừ lạnh nói.
"Hừ, đi đi đi. Xem như các ngươi giỏi".
Ha ha ha cả đám một trận cười vang .
Nhìn Thấy Vương Ngạo cứ đứng như vậy nhìn chằm chằm bọn hắn.
Một tên vẩy vẩy tay .
"Tiểu huynh đệ muốn húp chén canh thì mau vào a đừng ngây ngốc chỗ kia."
Vương Ngạo khuôn mặt lạnh tanh nhìn bọn họ trong miệng hắn gạt ra ba chử.
" Cút hoặc chết ".
Cả đám đờ người. Kẻ này điên a , có biết chúng ta bao đông sao? Nhìn sơ cũng trên trăm tên a. Ai cho hắn lá gan nói lời ngông cuồng này.
Nghe lời nói càn rỡ không xem ai ra gì của Vương Ngạo một tên đại hán bặm trợn quát to.
"Tiểu tử không vào thì cút làm mất hứng ông ông đây liền thịt ngươi. "
Nhìn thấy sự ngu xuẩn đến buồn cười của đám người, Vương Ngạo than nhẹ .
" Haizz , Cơ hội, ta đã cho các ngươi, đáng tiếc, các ngươi không biết trân quý ".
Vương Ngạo vừa nói vừa rút ra Huyết Sát Đao.
Ánh mắt của Vương Ngạo chậm rãi hờ hững xuống, hắn sâu kín đạo.
"Máu, thường thường, sẽ khiến người ta ký ức càng thêm khắc sâu".
Cả đám trong lòng lộp bộp, một tia dự cảm không tốt trong lòng loé lên.
Bởi vì, lúc này trên thân Vương Ngạo tản ra nồng nặc máu tươi, cùng sát lục khí tức.
Cái này cần giết bao nhiêu sinh linh mới có khí tức a.
"Mau giết hắn". Một tên quát to. Bọn hắn cũng là dân lăng lộn nên rất rõ loại này tình cảnh. Tên này cực kỳ nguy hiểm.
Một đám đồng loạt xông lên.
Như Tuyệt thế hung thú một giấc tỉnh lại .
Vương Ngạo nở một nụ cười tàn bạo.
Nhấc đao, huy trảm. Tốc độ nhanh đến cực hạn nháy mắt đã chém ra mấy trăm đao.
Cả không gian chỉ còn lại tiếng.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt, xoẹt, xoẹt..
Cùng đỏ lòm đao quang như mạng nhện khổng lồ bao phủ thiên địa
Chỉ hai động tác đơn giản làm cho sắc mặt cùng động tác cả đám khựng lại.
Nhất là mấy tên chuẩn bị công kích Vương Ngạo.
Đồng tử bọn hắn rụt lại thành lỗ kim , ánh mắt phóng đại như chứng kiến chuyện kinh khủng nhất.
Một giây sau thân thể bọn hắn như đồ sứ vỡ vụn ra .
Ào ào ào...
Máu tươi , tàn chi, nội tạng đầu lâu văng tung toé khắp nơi.
Mà nơi này cũng chính thức biến thành tu la tràng .
Đoạt Thiên Chi Nhãn kích hoạt, hai cái lỗ đen tham lam thôn phệ linh hồn của bọn hắn .
Tu vi hồn tu của Vương Ngạo cũng vì vậy mà tăng lên cửu trọng luyện hồn.
Cảnh tượng đáng sợ này lọt vào tầm mắt của Ngọc Mai và đám người , bị động tĩnh ở đây thu hút mà chạy đến.
Vài tên thiếu niên trẻ tuổi, sắc mặt trắng bệch đạp đạp đạp lui về phía sau, trong miệng không ngừng lẩm bẩm như trúng tà .
"Ực ực ực..ma ma quỷ ma quỷ. Cả đám nuốt vài ngụm khô khốc, sắc mặt tái mét."
Khi nhìn thấy thê thảm tràng cảnh bọn họ toàn thân lạnh buốt như ong vỡ tổ chạy tán loạn.
Mà Ngọc Mai cũng không chịu nổi cảnh này trực tiếp nôn oẹ.
Vương Ngạo hờ hững bước qua những tàn thi kia đến bên kết giới.
Đưa tay chạm vào .
Lạnh , đến cực hạn là cảm giác của hắn lúc này.
"Minh Nguyệt chuyện gì đang sảy ra".
Vương Ngạo cau mày hỏi.
''Vào trước rồi nói."
Vương Ngạo gật gật đầu .
Một đao chém thủng kết giới quang cảnh xung quanh liền ập vào mặt hắn.
Chỉ thấy một thiếu nữ sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, quanh thân bao phủ một tầng băng tuyết, khí tức suy yếu đến cực hạn.
Nhìn thấy cảnh này trái tim Vương Ngạo như thắt chặt lại cực kì đau đớn.
"Ta không nên bỏ đi lâu như vậy , đáng lẽ ta nên mang nàng theo, đều tại ta , tất cả là do ta ".
Tự trách cùng hối hận bao phủ cõi lòng hắn lúc này.
Như hiểu được nỗi lòng hắn Minh Nguyệt ôn nhu an ủi.
"Quên lời ta nói rồi sao? Ngươi phải bình tĩnh trước mọi tình huống. "
"Tình huống của Tuyết nhi không tệ như ngươi tưởng tượng đâu , hơn nữa muội ấy còn có sứ mệnh của mình không dễ dàng chết như vậy."
"Muội ấy có sứ mệnh gì chứ?"
Vương Ngạo nghi hoặc nồng đậm.
"Sau này ngươi sẽ biết bây giờ mau bắt tay cứu người đi"
"Được rồi" dù rất nghi hoặc nhưng bây giờ không phải thời điểm thắc mắc.
"Ngọc Mai canh chừng cho ta kẻ nào kẻ nào bén mảng giết".
Vội vàng phân phó một câu hắn phi thân mà vào.