Chương 67: Hoang đảo

-“Dừng tay ngay cho ta”

Lão bản nghe được câu đó như giật mình, nhanh chóng thu quyền lui lại. Giải thích

-“chỉ vì tên này hôm nay càn rỡ, không biết sống chết tới phá chuyện làm ăn của chúng ta, cho nên ta…”

Chưa nói hết câu thì bắt gặp ánh mắt của người kia, lập tức im bặt. Bão nhận ra người này là một trong hai người trung niên lúc trưa mà hắn đi theo để đến được đây, có lẽ là ông chủ của các gian hàng tồi tàn này,

-“xin lỗi vị tiểu huynh đệ đây, lỗi là do lão bản bên ta không biết điều, vậy thật sự cậu biết làm như thế nào để rèn ra những con dao, hay thậm chí là những thanh kiếm mang những vân kim loại như thế sao?”

-“Đương nhiên biết”

Bão cũng không giấu diếm, biết thì nói là biết, đây cũng không phải bí mật gì quá kinh khủng, càng không nói ở thế kỷ 22 thì còn rất phổ biến nữa.

Người đàn ông này không ngần ngại hai tay chắp quyền hướng phía Bão cúi đầu, giọng rất thành khẩn.

-“Nếu cậu có thể chế tạo ra như cậu nói, ta xin nhường cả tiệm rèn này lại cho cậu, cả hai anh em ta sẽ bái người làm sư phụ, còn nếu hôm nay cậu chỉ đến để trêu chọc quán của ta, thì cũng đừng trách ta không khách khí”

Nói xong câu đó, Bão thấy trong mắt ông ta thoáng lên một chút sát khí, có vẻ như là lời nói thật lòng, nhưng Bão cây ngay chẳng sợ chết đứng, đã có sát khí với ta, ta cho hai anh em nhà ngươi mất luôn cái tiệm

-“Dẫn đường đến lò rèn”- Bão lên giọng như đã là sư phụ người ta đến nơi rồi vậy.

Cách đó hơn trăm ngàn km về phía đông, trên một hòn đảo nhỏ

Một thân hình nam tử đang cởi trần, mồ hôi đang lăn dài trên cơ bắp cuồn cuộn, hơi thở phì phò theo hơi từng trận phập phồng của hai bờ ngực nam to lớn,bụng tám múi rõ ràng, rắn chắc, làn da rám nắng càng toát lên vẻ mạnh mẽ săn chắc của người đó. Tóc được buộc lên cao gọn gàn, thân trên cởi trần, phía dưới mặc một chiếc quần võ sĩ màu trắng thắt lại ở hai cổ chân, màu trắng đã hơi xỉn màu cháo lòng, có vẻ đã lâu rồi chưa giặt.

Trên đảo cũng chỉ có hai người, nếu Bão gặp họ bây giờ hẳn sẽ nhận ra, hai con át chủ bài sĩ tầng tu sĩ của Đông Hải trong cuộc thi vừa rồi, Văn Long và Trần Minh

Bên cạnh Văn Long còn đang cắm thanh cự đao to lớn như cánh cửa xuống đất, cũng gần đó xác một con cua biển to lớn, đôi càng còn to hơn cả người của Văn Long có vài vết nức vỡ lớp vỏ, phía xa kia là Trần Minh đang dùng hỏa lực nhóm lên một bếp lửa lớn, cất giọng:

-“Lại suy nghĩ về cuộc thi vừa rồi sao, dù sao cũng qua rồi, rút kinh nghiệm lần sau phục thù”

Văn Long giờ đây nào còn gương mặt kênh kiệu lúc xưa nữa, bây giờ mới thấm câu mà cha hắn luôn thường dạy,”núi này cao còn có núi khác, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên”, ở Đông Hải hắn không hề có đối thủ, nhưng vừa ra ngoài có thằng đánh hắn không ra cơm cháo gì, thế mà trước nay hắn cứ kênh kiệu, ngạo mạng, hắn thầm đoán rằng, không chỉ bên ngoài, mà ngay trong Đông Hải, sĩ tầng tu sĩ mạnh hơn hắn có mà đầy, nhưng không phải la oang oang lộ mặt như hắn, từ khi nhận ra điều đó, hắn dường như trở thành một con người trưởng thành hơn hẳn, điềm tĩnh hơn nhiều. Hôm nay cùng Trần Minh ra đảo hoang tập luyện, đánh vài con cua linh thú, đã không còn khó khăn như lúc đầu, hắn muốn nhanh chóng mạnh lên, ít nhất là phải đuổi kịp tên mặt sẹo kia, Bão không biết từ bao giờ đã trở thành tấm gương cho hắn noi theo rồi.

Nở nụ cười vừa nói”

-“Anh yên tâm đi, em đâu còn thù hằn gì chuyện hôm đó, chẳng qua mùi cua nướng làm bụng đói nên mặt đơ thế thôi, nhắc tới lần đó anh mới là người phải buồn a, có cây trung phẩm địa khi cũng bị ta đánh gãy, xin lỗi lần thứ một ngàn nhé, kaka”

Trần Minh cũng cười haha trả lời rất vui vẻ:

-“Thôi đi cha nội, anh em với nhau nói chuyện này làm gì, dù sao chuyện cũng qua rồi, mà đây là chuyện tốt, ngươi thay đổi thế này người làm anh như ta cũng yên lòng, đã là anh em sống chết có nhau, có tý đồ đạc ai lại đi kể lại chứ, kiếm đó 800 ngàn đồng, từ từ mà trả “

-“A đù, vê lờ anh em” mặt Long như ngu ra, miếng thịt cua trên tay đánh bộp rơi xuống đất, 800 ngàn là bao nhiêu tiền a, làm bao giờ mới đủ tiền đền, sợ bán mấy trăm quả thận cũng không đủ nữa.

Cố gắng nuốt hết con cua to nhu cái nhà kia mặc dù đau khổ vì khoảng tiền lớn phải trả, không trả không được,anh em với nhau bao năm rồi. Chỉ khổ mấy con cua đêm đó bị Văn Long trút cơn.

Vừa nằm xuống ngủ được một chút, hòn đảo ầm ầm rung chuyển, Văn Long và Trần Minh bừng tỉnh, chỉ nghe thấy một cơn kình lực vù vù quét ngang mặt đảo, cự đao được Văn Long nhanh chóng huyễn hóa ra, gia cố linh lực cực độ bóng loáng mặt đao to lớn, Trần Minh cũng nhanh chóng gia cố hỏa linh lực vào cự đao của Văn Long, combo rất nhuần nhuyễn vì thực hiện rất nhiều lần, sau đó lùi lại hai tay đặt lên lưng Văn Long tạo điểm tựa trợ lực.

Kình lực kia rất nhanh quét tới, nhìn kỹ là vòi bạch tuột to lớn với các giác mút to như cái mâm đánh tới, mặt đảo nhỏ có vài cây dừa cùng vài tảng đá cao bị quét bay đi mất, Văn Long hô lên một tiếng

-“Tới đây” sau đó giơ đao lên bổ xuống ngăn lại chiếc vòi khổng lồ kia,

Ầm ầm âm, mặt đảo rung chuyển, tưởng chừng như sẽ bị chặt đứt ra, nhưng không, chiếc vòi này cứng như thép nguội, va chạm với cự đao là tiếng kim khí vang lên, Choang, kình lực nổ ra như một vụ nổ boom, một nửa hòn đảo trực tiếp bị đánh thành mảnh vụn. tại nơi giao chiến tạo thành một bờ vực, một bên là một nửa hòn đảo còn lại với toàn những vết nứt sâu hoắm, có lẽ không chịu đươc lâu nửa, nửa còn lại đã hòa mình cũng với biển xanh trong đêm.

Văn Long sau khi đỡ được thì miệng nở nụ cười, có vẻ rất hứng thú, được đánh nhau là điều hắn mong muốn lúc này. Tay phải khẽ đan quyết, đá từ đáy biển nổi lên lấp lại chỗ vừa bị đập nát, đồng thời bọc lên nửa hòn đảo còn lại một lớp chắc chắn, thấy chiêu của mình không hiệu quả, một chiếc đầu bạch tuột to lớn bóng loáng trong đêm trăng trồi lên trên mặt nước, 2 con mắt to như chiếc bánh xe lạnh lùng nhìn xuống hai con người nhỏ con phía đảo hoang,

Miệng bạch tuộc phun ra một luồng nước biển cực mạnh, như vòi rồng xuống hòn đảo, mặt đảo bằng đá cứng rắn cũng có chút bị bật lên vì sức nước. Văn Long nhanh chóng tạo một tường đá che chở cho 2 người, thấy bạch tuột đã hết phun nước, cả hai nhanh chóng chạy ra khỏi bức tường đá, ầm một tiếng, ngay vừa kịp né khỏi vòi bạch tuột đập nát bức tường đó.

Trần Minh hét lớn,

-“Chia ra, anh bên này, giúp anh”

Văn Long không trả lời, tay phải vung lên, một cầu thang đá từ dưới đất mọc lên bên cạnh Trần Minh dẫn đường tiến lên bên trái, Văn Long bên này cũng tương tự, vừa né tránh các cú quật vòi kinh khủng từ bạch tuột linh thú,có lẽ đã đạt tới sức úy tần sơ kỳ rồi, nhưng trí tuệ vẫn chưa sinh ra, cho nên vẫn dễ đối phó

Hai anh em nhanh như sóc nhảy từng bước ziczac trên thang đá tiến dần lên cao, khi tiếp cận gần được đầu bạch tuột, cũng cảm thấy nguy hiểm, bạch tuột dùng tới mỗi bên hai vòi để quạt lia lịa vào vị trí của hai người, Văn Long tay phất mạnh, hơn 10 mũi thạch tiễn to như cột nhà phóng lên, mặc dù không thể xuyên qua thân thể con bạch tuột này, nhưng cũng đủ đẩy ra những cú quật chí mạng từ những chiếc vòi cứng như thép nguội kia. Trần Minh hai tay liên tục ném ra hỏa cầu, như những qủa lựu đạn, đều phát nổ mỗi khi chạy vào da thịt đối thủ, đôi chân cực kỳ nhanh nhẹn, hơn hẳn em của hắn, hướng các vụ nổ dần về phía đầu bạch tuột, nhằm che mắt nó bằng khói lửa, tạo điều kiện cho Văn Long tiếp cận.

Chính vì thế đẩy nhanh tốc độ lên để tiến lên, khiến bạch tuột đề phòng, dồn sự chú ý vào hắn, hai tay đan quyết đưa trước miệng, linh lực to lại nơi miệng phun ra một đoàn hỏa diễm to lớn phả vào mặt bạch tuột, ý định nướng thịt ăn đêm,

Bạch tuột thấy hỏa diễm đỏ rực ngang trời, nào còn chú ý tới Văn Long nữa, hầu như tất cả vòi đều quật tới Trần Minh, từng tiếng vù vù như những chiếc vòi to như cột đình quạt qua trong không khí.

Trần Minh cố gắng thiêu đốt linh lực duy trì ngon lửa đang phun, đồng thời tránh đòn, nhưng quá nhiều vòi đánh tới, sau khi cố gắng né được 2 cú, cú tiếp theo bị một chiếc vòi quất trúng, thân hình như quả bóng bị đánh đạp xuống mặt biển đánh “ùm” một tiếng xuyên xuống mấy chục mét dưới mặt nước, miệng khẽ ho ra một búng máu, nhưng trên miệng vẫn nở một nụ cười trong dòng nước biển lạnh ngắt, hắn cười vì thấy Văn Long đã tới nơi rồi.

Bạch tuột sau khi đánh văng đi một tên, ý định quay lai diệt nốt tên còn lại, nhưng chưa kịp làm gì, đã thấy thân ảnh đó vác cự đao cháy rực đang ở trên đầu,

-“Đỡ đi con”

Văn Long hét lên, một đao bổ xuống nhắm ngay mắt trái của con bach tuột, máu tươi phun ra, bạch tuột quàn quại đau đớn, vùng vẫy cố gắng trốn đi, trong lúc cuống cuồng bỏ chạy, quên mất gia cố linh lực, đã bị văn Long thêm một đao chặt đứt 1 chiếc vòi. Sau đó lặn xuống mặt biển Biến mất.