Lạc Dương nhà Hán lúc này đang rộ lên tin Thái tử được Thiên nữ giúp đỡ. Điều đó phải quay ngược lại mấy ngày trước khi Lưu Cương đi săn ở cánh rừng cạnh Hoàng thành nhằm giải sầu. Mấy ngày hôm đó thật sự là những ngày tăm tối nhất cuộc đời hắn: cha hắn kiên quyết phế mẹ hắn để đưa người vợ trước lên thay, mà mẹ hắn mà bị phế thì địa vị Đích trưởng tử siêu nhiên của chàng cũng mất đi, đồng nghĩa với ngôi Thái tử cũng lung lay dữ dội. Nhưng chàng có thể làm gì? 16 tuổi, trong tay chỉ có thân binh Đông cung tầm 1000 người, họ mẹ bị thất sủng sau khi hết giá trị lợi dụng, chàng biết chẳng sớm thì muộn mình cũng sẽ là mục tiêu kế tiếp. Nên nhớ Lưu Tú là hoàng đế lên ngôi bằng chiến trận, khả năng lật đổ có thể nói khó hơn lên trời, một khi cha chàng mà quyết tâm thì có lẽ chàng cũng không có cách nào chống lại được.
Mang tâm trạng u uất đó, cầm cung lên mà chàng đi thẫn thờ trong rừng. Cánh rừng này thân binh của chàng đã phong tỏa nghiêm ngặt bên ngoài, bên trong các loài động vật lớn như hổ báo cũng bị lùng sục từ mấy hôm trước, chỉ còn lại vài con hươu, thỏ ngơ ngác không biết nguy hiểm đến lúc nào thôi. Có lẽ do tâm trạng không ổn định nên chàng cũng chả buồn bắn mũi tên nào, thơ thẩn đi không phương hướng. Và rồi, chàng phát hiện bên gốc cây có 1 cô gái đang ngất đi ở đó. Nhíu mày, Lưu Cương liền thủ thế, giương cung về cô gái đó, chàng quát lớn:
-Thích khách to gan, dám lẻn vào cấm địa ám sát “Cô”. Khai ngay, người là người của họ Âm đúng không?
Cô gái đó chợt giật mình, mắt ngơ ngác nhìn Lưu Cương, nói ra 1 loạt ngôn ngữ mà chàng chả hiểu gì cả. Nhíu mày, gân trán nổi xanh của Lưu Cương giật giật, như muốn bắn cô gái bất cứ lúc nào. Chỉ cần cô gái đấy có hành động lạ thôi thì mũi tên đã căng sẽ ngay lập tức găm vào giữa ngực. Chàng quát tiếp:
-Là ai, khai mau, bổn Thái tử không muốn nhiều lời với ngươi.
Cô gái đó chính là bạn Huyền đáng thương của chúng ta. Trong khi Hương với Chi may mắn xuyên về Lĩnh Nam thì xui xẻo thay, Huyền lại xuyên vào 1 cánh rừng sâu trong nội địa nhà Hán. Mấy ngày nay, đi mãi, đi mãi mà chả có ai cả (do rừng đã bị phong tỏa mà cô không hề hay biết), mệt lả đi, Huyền ngồi bên gốc cây, chờ đợi tử vong sẽ đến bên mình. Khóc cũng đã khóc suốt rồi, mà chả có Bụt nào xuất hiện cả, Huyền đành chấp nhận số phận tàn khốc của mình, vừa ngồi cô vừa rưng rưng nhớ lại gia đình, người thân, nhớ là bố mẹ mà ngày thường cô hay làm nũng, nhớ chị, nhớ bạn bè. Cô không dưới trăm lần chửi rủa số mệnh éo le của mình, chửi 1 lúc cũng kiệt sức, cô thiếp đi. Tiếng thét của chàng trai trẻ làm cô như bừng tỉnh, nhưng phục trang của chàng, bộ giáp mà tưởng như cô chỉ thấy trên những bộ phim cổ trang hay trong viện bảo tàng khiến cô cảm thấy những việc mình đang thấy dường như là ảo giác khi con người ta gần với cái chết. Nếu đã ảo, thì cứ để nó là ảo đi. Cô nói 1 hồi, nhưng chàng trai ấy dường như không hiểu, cứ lăm lăm cây cung như muốn lấy mạng cô bất cứ lúc nào. Lạ 1 điều, chàng trai ấy không nói tiếng Việt, mà lại nói tiếng Trung. Có lẽ trời chưa tuyệt đường sống, may mắn là cô cũng từng đu idol bên Trung, vì đu idol mà học tiếng Trung đến tận HSK6. Bố mẹ cũng không phản đối, dù sao Trung Quốc với Việt Nam, học tiếng Trung sau này ra trường có nhiều cơ hội việc làm hơn, nhưng họ không ngờ rằng có ngày vốn tiếng Trung ấy lại cứu cô 1 mạng.
Ít người biết rằng, cũng như nhiều ngôn ngữ khác, tiếng Trung có sự thay đổi rất lớn theo thời gian. Thời cổ, người ta dùng thể văn ngôn, không như hiện đại dùng bạch thoại, cộng thêm khẩu âm Quan thoại vốn pha với tiếng Mãn Châu, với người ở Thiểm Tây mà nói, khẩu âm đó thật lạ kỳ, thậm chí sinh nghi. May với Huyền, giáo viên cũ dạy cô là người Thiểm Tây, nên tiếng Trung của cô lại gần với giọng Quan Trung hơn. Cô vừa nói vừa xua xua tay:
-Không không, tôi không phải thích khách. Tôi chỉ là 1 cô nương yếu đuối bị lạc trong rừng mà thôi. Đây là đâu, anh là ai, có thể giúp tôi được không?
Lưu Cương đề phòng, dù sao mạng Thái tử như chàng cũng rất quan trọng, chưa có chiếu chỉ phế Thái tử nào thì ngày đó chàng vẫn là Trữ quân hợp pháp của nhà Hán. Vẫn cảnh giác, Lưu Cương gằn giọng hỏi:
-Nói láo, 5 ngày trước thân binh của ta đã phong tỏa khu rừng này rồi, làm sao người lọt vào được? Khai mau, không ta giết ngay lập tức. Ám sát Thái tử, tội khả tru.
Hóa ra chàng trai trước mắt là Thái tử, trong đầu Huyền hiện ra Bộ Bộ Kinh tâm, bộ phim mà nàng từng say mê nhiều năm về trước, mà bản làm lại của Hàn cũng hay không kém. Vốn là 1 cô gái mơ mộng, nàng đã tưởng tượng ra cả 1 câu chuyện lãng mạn cho bản thân mình rồi. Nhưng lãng mạn thì để sau, có lẽ giờ quan trọng hơn là giữ cái mạng nhỏ của bản thân đã, rồi mới tính tiếp được. Cô lại xua tay, nói:
-Không phải thật mà, anh có thể lục soát tôi, thực sự tôi không có ý đồ gì mà!
-Nam nữ thụ thụ bất thân, ta đường đường là Thái tử, sao lại khám người ngươi được. Ngươi ăn mặc kỳ lạ, lúc đầu còn nói những thứ ta không hiểu, nhất định là kẻ có ý đồ bất tường rồi. Tốt nhất giao ngươi cho Đại lý tự thẩm vấn, để xem ngươi có khai ra không!
-Khoan...khoan. Tôi không phải là thích khách thật mà. Đúng rồi, chờ đã, tôi vốn là người thế giới khác bị đưa đến đây.
Câu nói đấy làm Lưu Cương chợt động tâm. Thế giới khác... là sao, chả phải là từ trời xuống sao? Nếu mình gặp được Thiên nữ, chẳng phải là điềm mình được trao Thiên mệnh sao? Dù rằng cô gái này quá khả nghi, nhưng thà tin 1 chút còn hơn, ít ra còn có cơ hội lật lại thế cờ bi đát kia. Nhưng nghĩ vậy, Lưu Cương vẫn nói:
-Ngươi là Thiên nữ thì có bằng chứng gì? Nếu sai thì ta giết ngươi!
-Từ từ, Thiên nữ... tôi không phải Thiên nữ gì đó cả, tôi chỉ là Huyền từ thế giới khác xuyên đến thôi.
-Nhiều lời, ta đếm từ 1 đến 3, nếu ngươi không chứng minh được thì mũi tên này không có mắt đâu.
-Thôi được rồi.
Cô lấy từ trong túi ra cái điện thoại của mình, thầm mong kế này của mình thành, kế này là cô nhớ đến mấy bộ tiểu thuyết mà làm, mạng của mình nằm hết trong cái smartphone này đó. Mấy ngày nay, sở dĩ điện thoại cô không hết pin như của Chi với Hương vì cô mang theo được bộ sạc năng lượng mặt trời. Cái này cũng vốn là Huyền mua 1 ngày trước cái ngày định mệnh đó để nghịch, dù sao thì hàng Tàu cũng không quá đắt. Chắc định mệnh đã an bài, trao cô trọng trách chăng, mà cô lại trùng hợp mua lúc đó? Không ai biết cả, con tạo nhiều khi trớ trêu vậy đó. Cô bật màn hình lên, trong sự kinh hoàng của Lưu Cương, cô bật 1 bài Cổ phong mà mình tâm đắc, Du sơn luyến. Có lẽ chàng ngàn vạn lần không ngờ rằng tấm “lệnh bài” của cô gái ấy lại có thể tự phát sáng, lại có thể phát ra âm thanh. Thứ này chỉ có hoặc là yêu thuật, hoặc là tiên thuật mà thôi. Đơ ra 1 chút, ngay lập tức lấy lại tinh thần, không hổ là đương triều Thái tử, chàng gặng hỏi:
-Yêu nữ, dám dùng yêu thuật quyến rũ Cô à?
Đến lúc này, Huyền không chịu được nữa rồi. Quyến rũ à, em trai à, dù em hùng hùng hổ hổ, nhìn phong trần nhưng vẫn không che giấu được sự thật em mới vị thành niên đâu. Chị đây hơn cưng ít ra 4 5 tuổi đó. Cô gắt lại:
-Từ đầu tôi bảo tôi không phải thích khách, anh không tin. Tôi bảo tôi từ thế giới khác, anh cũng không tin, giờ tôi mang thứ chứng minh ra, anh cũng không tin nốt, thế tôi phải làm gì đây? Đừng cậy mình là Thái tử mà khi dễ thường dân nhé, “Dân là nước mà vua là thuyền, nước có thể đẩy thuyền mà cũng có thể lật thuyền” đấy.
-To gan, dám trước mặt ta nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy, lá gan ngươi không nhỏ nhỉ?
Biết mình lỡ lời rồi, Huyền cắn môi, cái thế giới phong kiến này không có nhân quyền, câu nói ấy Lý Thế Dân nói ra thì được, vì hắn ta là hoàng đế, mà còn là hoàng đế vô cùng cường đại, không sợ trời không sợ đất, nhốt cha, giết anh em, gian dâm với em dâu, còn chuyện gì hắn không dám đâu, chứ trước mắt chỉ là 1 tên Thái tử mới lớn, mà còn không biết thời nào nữa chứ. Nếu vào thời Ngũ Hồ loạn Hoa thì thôi, không chừng nàng sẽ bị chém luôn không suy nghĩ đó. Nhưng đã cưỡi lên lưng hổ rồi thì không thể xuống, đằng nào cũng chết, cứ chửi cho sướng, không khéo tìm được sinh lộ. Nàng nói lại:
-Ngươi cũng đọc sách Thánh hiền đúng không, có biết Mạnh Tử từng nói: Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh không? Hôm nay ngươi có thể giết dân là ta, sau này ngươi tức vị nhất định là 1 bạo quân.
Lưu Cương rùng mình, lời nói khiến chàng sực tỉnh. Nếu giờ mà nóng nảy, sau này sao thành đại sự được. Nhưng với bản tính sính cường, chàng vẫn nói:
-Giỏi cho 1 nữ nhân, cũng biết đôi ba chữ thánh hiền. Nhưng ngươi chắc đâu phải dân của ta, nhìn bộ dạng ngươi mặc đồ người Hồ, mắt lại như thế, nhất định là man di ngoại tộc rồi, ta có giết ngươi cũng là giết gian tế thôi, còn được ca tụng vì xã tắc nữa.
Thôi bỏ mẹ rồi, tên này quan sát nhanh thật. Người Tàu là chúa phân biệt chủng tộc, không phải người Hán thì coi là man di hết. Nhưng Huyền chợt nhớ đến mấy câu trong Biện Di luận của Lý Văn Phức đời sau đi sứ nhà Thanh, nàng mỉm cười:
-Thuấn là người Đông Di, Văn vương là người Tây Di, theo ý Thái tử thì ta phải gọi Thuấn là Di đế, Văn Vương là Di vương chăng?
Đến đây thì Lưu Cương cứng họng rồi. Phải nói Nho gia cực kỳ coi trọng Nghiêu Thuấn với Tam vương, giờ mà nói như kia hóa ra người Trung Nguyên tôn thờ Man di sao? Chàng lắp ba lắp bắp, đầu óc suy nghĩ 1 lúc, mới chắp tay vái:
-Cương xin tạ lỗi với Thiên nữ, không biết Thiên nữ thần thông như vậy, xin Thiên nữ thứ cho.
“Hừ, không nói được thì xin lỗi, nếu xin lỗi có tác dụng thì cần Cảnh sát làm gì? Suýt nữa giết ta rồi. Nhưng thời này luật pháp là do nhà tên này làm ra, hắn nhận sai là còn có khí độ quân vương lắm rồi.” Huyền cũng bỏ qua, trước mắt phải bám đùi tên này đã, ít nhất có nơi nương tựa siêu câp, chứ một mình mình ở thế giới này không quen ai, bơ vơ chết như chơi. Đổi giọng cười nịnh nọt tiêu chuẩn, Huyền nói:
-Thái tử đừng đa lễ, cứ coi như chúng ta không đánh không quen nhau. Tiểu nữ là Huyền, không phải Thiên nữ gì hết, xin Thái tử đừng nhận thế, tiểu nữ không muốn dối Thái tử. Không biết năm nay là năm nào thế?
-Năm nay là năm Kiến Vũ thứ 17 Hán triều.
“Hóa ra là xuyên đến nhà Hán”, Huyền thầm nghĩ, nhưng cô chịu chết không biết năm Kiến Vũ kia ứng với triều vua nào, mà Kiến Vũ với Kiến An lại nghe na ná nhau, khiến cô còn suýt nghĩ đây là thời Tam Quốc cơ. May mà chưa nói ra, cô đành tìm hiểu sau vậy. Lưu Cương chợt quỳ xuống, nói:
-Xin Thiên nữ giúp đỡ Cương, giờ Cương thật sự hết cách rồi!
Huyền hoảng rồi, mấy phút trước tên này còn định giết cô, mà giờ hắn lại quỳ trước cô đấy. Chưa kể hắn còn là Thái tử, khiến cô không biết điều gì đang xảy ra nữa. Cho xoắn xuýt nói:
-Xin Thái tử đứng lên, tiểu nữ đã nói rồi, tiểu nữ không phải Thiên nữ gì mà, nhưng nếu tiểu nữ có thể giúp được sẽ cố gắng giúp.
Lưu Cương có ngu không? Xin thưa, hoàn toàn không. Trong lịch sử, hắn từng nhường ngôi Thái tử cho Lưu Dương khi biết đại thế của mình hết, qua đó yên ổn sống ở đất phong tới cuối đời. Vốn đã bất lực rồi, chỉ chờ Phế hậu chiếu giáng xuống là mọi chuyện sẽ chấm dứt, nhưng giờ mọi việc thay đổi bất ngờ, xuất hiện 1 Thiên nữ. Cô ta giống như cái cọc mà Lưu Cương đang chết đuối có thể bám vào vậy, bởi vậy phải tìm mọi cách nắm được cô như chiêu bài để lật ngược tình thế. Tất nhiên hắn có thể dùng vũ lực để ép cô, nhưng liệu cách này có nên không, khi xung quanh hắn đã đầy yếu tố bất ổn rồi, thêm 1 người không tình nguyện nữa thì càng khiến hắn bất an mà thôi, tốt nhất là mua chuộc lòng người. Bởi vậy, hắn đã không màng địa vị, quỳ xuống 1 cái, quân tử co được duỗi được mới là quân tử. Và hành động này đã thành công, ít nhất khiến Huyền đưa ra được 1 lời hứa giúp đỡ.
Lưu Cương nói:
-Xin Thiên nữ hạ mình đến cung của Cương tẩy trần, trên đường đi Cương sẽ giải thích.
Tên này nhìn hùng hổ thế mà lại nói vòng vo ghê, đúng là chính trị gia thời nào cũng thế. Nhưng là một người yêu thích sạch sẽ, nhìn lại bản thân đầy bẩn thỉu, Huyền cũng muốn tắm rửa đã, ăn uống đã, rồi muốn làm gì thì làm. Đã mấy ngày rồi không có cái gì bỏ vào bụng, cái ăn vẫn là trên hết. Ít nhất tên kia đang nhờ vả mình, với địa vị của hắn thì hắn tuyệt đối không hại mình. Nghĩ vậy, Huyền vui vẻ đồng ý đi theo Lưu Cương.
Lạc Dương nhà Hán lúc này đang rộ lên tin Thái tử được Thiên nữ giúp đỡ. Điều đó phải quay ngược lại mấy ngày trước khi Lưu Cương đi săn ở cánh rừng cạnh Hoàng thành nhằm giải sầu. Mấy ngày hôm đó thật sự là những ngày tăm tối nhất cuộc đời hắn: cha hắn kiên quyết phế mẹ hắn để đưa người vợ trước lên thay, mà mẹ hắn mà bị phế thì địa vị Đích trưởng tử siêu nhiên của chàng cũng mất đi, đồng nghĩa với ngôi Thái tử cũng lung lay dữ dội. Nhưng chàng có thể làm gì? 16 tuổi, trong tay chỉ có thân binh Đông cung tầm 1000 người, họ mẹ bị thất sủng sau khi hết giá trị lợi dụng, chàng biết chẳng sớm thì muộn mình cũng sẽ là mục tiêu kế tiếp. Nên nhớ Lưu Tú là hoàng đế lên ngôi bằng chiến trận, khả năng lật đổ có thể nói khó hơn lên trời, một khi cha chàng mà quyết tâm thì có lẽ chàng cũng không có cách nào chống lại được.
Mang tâm trạng u uất đó, cầm cung lên mà chàng đi thẫn thờ trong rừng. Cánh rừng này thân binh của chàng đã phong tỏa nghiêm ngặt bên ngoài, bên trong các loài động vật lớn như hổ báo cũng bị lùng sục từ mấy hôm trước, chỉ còn lại vài con hươu, thỏ ngơ ngác không biết nguy hiểm đến lúc nào thôi. Có lẽ do tâm trạng không ổn định nên chàng cũng chả buồn bắn mũi tên nào, thơ thẩn đi không phương hướng. Và rồi, chàng phát hiện bên gốc cây có 1 cô gái đang ngất đi ở đó. Nhíu mày, Lưu Cương liền thủ thế, giương cung về cô gái đó, chàng quát lớn:
-Thích khách to gan, dám lẻn vào cấm địa ám sát “Cô”. Khai ngay, người là người của họ Âm đúng không?
Cô gái đó chợt giật mình, mắt ngơ ngác nhìn Lưu Cương, nói ra 1 loạt ngôn ngữ mà chàng chả hiểu gì cả. Nhíu mày, gân trán nổi xanh của Lưu Cương giật giật, như muốn bắn cô gái bất cứ lúc nào. Chỉ cần cô gái đấy có hành động lạ thôi thì mũi tên đã căng sẽ ngay lập tức găm vào giữa ngực. Chàng quát tiếp:
-Là ai, khai mau, bổn Thái tử không muốn nhiều lời với ngươi.
Cô gái đó chính là bạn Huyền đáng thương của chúng ta. Trong khi Hương với Chi may mắn xuyên về Lĩnh Nam thì xui xẻo thay, Huyền lại xuyên vào 1 cánh rừng sâu trong nội địa nhà Hán. Mấy ngày nay, đi mãi, đi mãi mà chả có ai cả (do rừng đã bị phong tỏa mà cô không hề hay biết), mệt lả đi, Huyền ngồi bên gốc cây, chờ đợi tử vong sẽ đến bên mình. Khóc cũng đã khóc suốt rồi, mà chả có Bụt nào xuất hiện cả, Huyền đành chấp nhận số phận tàn khốc của mình, vừa ngồi cô vừa rưng rưng nhớ lại gia đình, người thân, nhớ là bố mẹ mà ngày thường cô hay làm nũng, nhớ chị, nhớ bạn bè. Cô không dưới trăm lần chửi rủa số mệnh éo le của mình, chửi 1 lúc cũng kiệt sức, cô thiếp đi. Tiếng thét của chàng trai trẻ làm cô như bừng tỉnh, nhưng phục trang của chàng, bộ giáp mà tưởng như cô chỉ thấy trên những bộ phim cổ trang hay trong viện bảo tàng khiến cô cảm thấy những việc mình đang thấy dường như là ảo giác khi con người ta gần với cái chết. Nếu đã ảo, thì cứ để nó là ảo đi. Cô nói 1 hồi, nhưng chàng trai ấy dường như không hiểu, cứ lăm lăm cây cung như muốn lấy mạng cô bất cứ lúc nào. Lạ 1 điều, chàng trai ấy không nói tiếng Việt, mà lại nói tiếng Trung. Có lẽ trời chưa tuyệt đường sống, may mắn là cô cũng từng đu idol bên Trung, vì đu idol mà học tiếng Trung đến tận HSK6. Bố mẹ cũng không phản đối, dù sao Trung Quốc với Việt Nam, học tiếng Trung sau này ra trường có nhiều cơ hội việc làm hơn, nhưng họ không ngờ rằng có ngày vốn tiếng Trung ấy lại cứu cô 1 mạng.
Ít người biết rằng, cũng như nhiều ngôn ngữ khác, tiếng Trung có sự thay đổi rất lớn theo thời gian. Thời cổ, người ta dùng thể văn ngôn, không như hiện đại dùng bạch thoại, cộng thêm khẩu âm Quan thoại vốn pha với tiếng Mãn Châu, với người ở Thiểm Tây mà nói, khẩu âm đó thật lạ kỳ, thậm chí sinh nghi. May với Huyền, giáo viên cũ dạy cô là người Thiểm Tây, nên tiếng Trung của cô lại gần với giọng Quan Trung hơn. Cô vừa nói vừa xua xua tay:
-Không không, tôi không phải thích khách. Tôi chỉ là 1 cô nương yếu đuối bị lạc trong rừng mà thôi. Đây là đâu, anh là ai, có thể giúp tôi được không?
Lưu Cương đề phòng, dù sao mạng Thái tử như chàng cũng rất quan trọng, chưa có chiếu chỉ phế Thái tử nào thì ngày đó chàng vẫn là Trữ quân hợp pháp của nhà Hán. Vẫn cảnh giác, Lưu Cương gằn giọng hỏi:
-Nói láo, 5 ngày trước thân binh của ta đã phong tỏa khu rừng này rồi, làm sao người lọt vào được? Khai mau, không ta giết ngay lập tức. Ám sát Thái tử, tội khả tru.
Hóa ra chàng trai trước mắt là Thái tử, trong đầu Huyền hiện ra Bộ Bộ Kinh tâm, bộ phim mà nàng từng say mê nhiều năm về trước, mà bản làm lại của Hàn cũng hay không kém. Vốn là 1 cô gái mơ mộng, nàng đã tưởng tượng ra cả 1 câu chuyện lãng mạn cho bản thân mình rồi. Nhưng lãng mạn thì để sau, có lẽ giờ quan trọng hơn là giữ cái mạng nhỏ của bản thân đã, rồi mới tính tiếp được. Cô lại xua tay, nói:
-Không phải thật mà, anh có thể lục soát tôi, thực sự tôi không có ý đồ gì mà!
-Nam nữ thụ thụ bất thân, ta đường đường là Thái tử, sao lại khám người ngươi được. Ngươi ăn mặc kỳ lạ, lúc đầu còn nói những thứ ta không hiểu, nhất định là kẻ có ý đồ bất tường rồi. Tốt nhất giao ngươi cho Đại lý tự thẩm vấn, để xem ngươi có khai ra không!
-Khoan...khoan. Tôi không phải là thích khách thật mà. Đúng rồi, chờ đã, tôi vốn là người thế giới khác bị đưa đến đây.
Câu nói đấy làm Lưu Cương chợt động tâm. Thế giới khác... là sao, chả phải là từ trời xuống sao? Nếu mình gặp được Thiên nữ, chẳng phải là điềm mình được trao Thiên mệnh sao? Dù rằng cô gái này quá khả nghi, nhưng thà tin 1 chút còn hơn, ít ra còn có cơ hội lật lại thế cờ bi đát kia. Nhưng nghĩ vậy, Lưu Cương vẫn nói:
-Ngươi là Thiên nữ thì có bằng chứng gì? Nếu sai thì ta giết ngươi!
-Từ từ, Thiên nữ... tôi không phải Thiên nữ gì đó cả, tôi chỉ là Huyền từ thế giới khác xuyên đến thôi.
-Nhiều lời, ta đếm từ 1 đến 3, nếu ngươi không chứng minh được thì mũi tên này không có mắt đâu.
-Thôi được rồi.
Cô lấy từ trong túi ra cái điện thoại của mình, thầm mong kế này của mình thành, kế này là cô nhớ đến mấy bộ tiểu thuyết mà làm, mạng của mình nằm hết trong cái smartphone này đó. Mấy ngày nay, sở dĩ điện thoại cô không hết pin như của Chi với Hương vì cô mang theo được bộ sạc năng lượng mặt trời. Cái này cũng vốn là Huyền mua 1 ngày trước cái ngày định mệnh đó để nghịch, dù sao thì hàng Tàu cũng không quá đắt. Chắc định mệnh đã an bài, trao cô trọng trách chăng, mà cô lại trùng hợp mua lúc đó? Không ai biết cả, con tạo nhiều khi trớ trêu vậy đó. Cô bật màn hình lên, trong sự kinh hoàng của Lưu Cương, cô bật 1 bài Cổ phong mà mình tâm đắc, Du sơn luyến. Có lẽ chàng ngàn vạn lần không ngờ rằng tấm “lệnh bài” của cô gái ấy lại có thể tự phát sáng, lại có thể phát ra âm thanh. Thứ này chỉ có hoặc là yêu thuật, hoặc là tiên thuật mà thôi. Đơ ra 1 chút, ngay lập tức lấy lại tinh thần, không hổ là đương triều Thái tử, chàng gặng hỏi:
-Yêu nữ, dám dùng yêu thuật quyến rũ Cô à?
Đến lúc này, Huyền không chịu được nữa rồi. Quyến rũ à, em trai à, dù em hùng hùng hổ hổ, nhìn phong trần nhưng vẫn không che giấu được sự thật em mới vị thành niên đâu. Chị đây hơn cưng ít ra 4 5 tuổi đó. Cô gắt lại:
-Từ đầu tôi bảo tôi không phải thích khách, anh không tin. Tôi bảo tôi từ thế giới khác, anh cũng không tin, giờ tôi mang thứ chứng minh ra, anh cũng không tin nốt, thế tôi phải làm gì đây? Đừng cậy mình là Thái tử mà khi dễ thường dân nhé, “Dân là nước mà vua là thuyền, nước có thể đẩy thuyền mà cũng có thể lật thuyền” đấy.
-To gan, dám trước mặt ta nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy, lá gan ngươi không nhỏ nhỉ?
Biết mình lỡ lời rồi, Huyền cắn môi, cái thế giới phong kiến này không có nhân quyền, câu nói ấy Lý Thế Dân nói ra thì được, vì hắn ta là hoàng đế, mà còn là hoàng đế vô cùng cường đại, không sợ trời không sợ đất, nhốt cha, giết anh em, gian dâm với em dâu, còn chuyện gì hắn không dám đâu, chứ trước mắt chỉ là 1 tên Thái tử mới lớn, mà còn không biết thời nào nữa chứ. Nếu vào thời Ngũ Hồ loạn Hoa thì thôi, không chừng nàng sẽ bị chém luôn không suy nghĩ đó. Nhưng đã cưỡi lên lưng hổ rồi thì không thể xuống, đằng nào cũng chết, cứ chửi cho sướng, không khéo tìm được sinh lộ. Nàng nói lại:
-Ngươi cũng đọc sách Thánh hiền đúng không, có biết Mạnh Tử từng nói: Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh không? Hôm nay ngươi có thể giết dân là ta, sau này ngươi tức vị nhất định là 1 bạo quân.
Lưu Cương rùng mình, lời nói khiến chàng sực tỉnh. Nếu giờ mà nóng nảy, sau này sao thành đại sự được. Nhưng với bản tính sính cường, chàng vẫn nói:
-Giỏi cho 1 nữ nhân, cũng biết đôi ba chữ thánh hiền. Nhưng ngươi chắc đâu phải dân của ta, nhìn bộ dạng ngươi mặc đồ người Hồ, mắt lại như thế, nhất định là man di ngoại tộc rồi, ta có giết ngươi cũng là giết gian tế thôi, còn được ca tụng vì xã tắc nữa.
Thôi bỏ mẹ rồi, tên này quan sát nhanh thật. Người Tàu là chúa phân biệt chủng tộc, không phải người Hán thì coi là man di hết. Nhưng Huyền chợt nhớ đến mấy câu trong Biện Di luận của Lý Văn Phức đời sau đi sứ nhà Thanh, nàng mỉm cười:
-Thuấn là người Đông Di, Văn vương là người Tây Di, theo ý Thái tử thì ta phải gọi Thuấn là Di đế, Văn Vương là Di vương chăng?
Đến đây thì Lưu Cương cứng họng rồi. Phải nói Nho gia cực kỳ coi trọng Nghiêu Thuấn với Tam vương, giờ mà nói như kia hóa ra người Trung Nguyên tôn thờ Man di sao? Chàng lắp ba lắp bắp, đầu óc suy nghĩ 1 lúc, mới chắp tay vái:
-Cương xin tạ lỗi với Thiên nữ, không biết Thiên nữ thần thông như vậy, xin Thiên nữ thứ cho.
“Hừ, không nói được thì xin lỗi, nếu xin lỗi có tác dụng thì cần Cảnh sát làm gì? Suýt nữa giết ta rồi. Nhưng thời này luật pháp là do nhà tên này làm ra, hắn nhận sai là còn có khí độ quân vương lắm rồi.” Huyền cũng bỏ qua, trước mắt phải bám đùi tên này đã, ít nhất có nơi nương tựa siêu câp, chứ một mình mình ở thế giới này không quen ai, bơ vơ chết như chơi. Đổi giọng cười nịnh nọt tiêu chuẩn, Huyền nói:
-Thái tử đừng đa lễ, cứ coi như chúng ta không đánh không quen nhau. Tiểu nữ là Huyền, không phải Thiên nữ gì hết, xin Thái tử đừng nhận thế, tiểu nữ không muốn dối Thái tử. Không biết năm nay là năm nào thế?
-Năm nay là năm Kiến Vũ thứ 17 Hán triều.
“Hóa ra là xuyên đến nhà Hán”, Huyền thầm nghĩ, nhưng cô chịu chết không biết năm Kiến Vũ kia ứng với triều vua nào, mà Kiến Vũ với Kiến An lại nghe na ná nhau, khiến cô còn suýt nghĩ đây là thời Tam Quốc cơ. May mà chưa nói ra, cô đành tìm hiểu sau vậy. Lưu Cương chợt quỳ xuống, nói:
-Xin Thiên nữ giúp đỡ Cương, giờ Cương thật sự hết cách rồi!
Huyền hoảng rồi, mấy phút trước tên này còn định giết cô, mà giờ hắn lại quỳ trước cô đấy. Chưa kể hắn còn là Thái tử, khiến cô không biết điều gì đang xảy ra nữa. Cho xoắn xuýt nói:
-Xin Thái tử đứng lên, tiểu nữ đã nói rồi, tiểu nữ không phải Thiên nữ gì mà, nhưng nếu tiểu nữ có thể giúp được sẽ cố gắng giúp.
Lưu Cương có ngu không? Xin thưa, hoàn toàn không. Trong lịch sử, hắn từng nhường ngôi Thái tử cho Lưu Dương khi biết đại thế của mình hết, qua đó yên ổn sống ở đất phong tới cuối đời. Vốn đã bất lực rồi, chỉ chờ Phế hậu chiếu giáng xuống là mọi chuyện sẽ chấm dứt, nhưng giờ mọi việc thay đổi bất ngờ, xuất hiện 1 Thiên nữ. Cô ta giống như cái cọc mà Lưu Cương đang chết đuối có thể bám vào vậy, bởi vậy phải tìm mọi cách nắm được cô như chiêu bài để lật ngược tình thế. Tất nhiên hắn có thể dùng vũ lực để ép cô, nhưng liệu cách này có nên không, khi xung quanh hắn đã đầy yếu tố bất ổn rồi, thêm 1 người không tình nguyện nữa thì càng khiến hắn bất an mà thôi, tốt nhất là mua chuộc lòng người. Bởi vậy, hắn đã không màng địa vị, quỳ xuống 1 cái, quân tử co được duỗi được mới là quân tử. Và hành động này đã thành công, ít nhất khiến Huyền đưa ra được 1 lời hứa giúp đỡ.
Lưu Cương nói:
-Xin Thiên nữ hạ mình đến cung của Cương tẩy trần, trên đường đi Cương sẽ giải thích.
Tên này nhìn hùng hổ thế mà lại nói vòng vo ghê, đúng là chính trị gia thời nào cũng thế. Nhưng là một người yêu thích sạch sẽ, nhìn lại bản thân đầy bẩn thỉu, Huyền cũng muốn tắm rửa đã, ăn uống đã, rồi muốn làm gì thì làm. Đã mấy ngày rồi không có cái gì bỏ vào bụng, cái ăn vẫn là trên hết. Ít nhất tên kia đang nhờ vả mình, với địa vị của hắn thì hắn tuyệt đối không hại mình. Nghĩ vậy, Huyền vui vẻ đồng ý đi theo Lưu Cương.