Chương 7: Việt Nữ Chi Tranh

An ủi chị Chi nhưng lòng của Hương quả thực không yên chút nào. Cô đã “chết” rồi, không thể dùng thân phận cũ được nữa. Cũng may, cô kiếm được địa vị Sứ giả của Thần nên vẫn còn vớt vát được phần nào, ít nhất cô cũng sẽ tìm được tiếng nói ở thế cục rối ren này.

Nặng trĩu trong lòng, cô đành cùng chị Chi đi dạo. Vì địa vị đặc thù của mình, họ không bị cảnh giới quá mức, đi quanh làng không phải vấn đề, tất nhiên phải có người đi cùng giám sát. Có đi thực tế mới thấy đời sống nhân dân khó khăn như thế nào. Quốc khố trống rỗng, thế lực của các bộ tộc cát cứ địa phương còn quá lớn khiến lệnh từ trên gần như không có tác dụng xuống bên dưới. Giống không tốt, không có phân bón, thuốc trừ sâu khiến 1 năm chỉ có thể trồng 1 vụ lúa, người dân chưa nghĩ đến khái niệm xen canh. Nạn đói luôn rình rập bất cứ lúc nào. Cũng may, khí hậu đất Việt khiến động thực vật đều phát triển tốt, chuyện ăn thịt người khó có thể xảy ra. Ngoài kia, giặc phương Bắc giống như thanh gươm Damocles treo lơ lửng trên đầu, không biết bao giờ chúng sẽ tấn công. Có thể nói lúc bấy giờ, mọi thứ bi đát không thua tình thế ngàn cân treo sợi tóc sau Cách mạng tháng 8 năm 1945.

Đã là 1 lần nữa xuyên không, biết được lịch sử, Hương không khỏi nghĩ đến việc thay đổi, để người dân đỡ phải trải qua nghìn năm tăm tối, bi thương ấy. Lúc bấy giờ, ở nhà Hán bấy giờ, Lưu Tú còn đang bận phế Hoàng hậu để đưa Âm Lệ Hoa lên thay. Phế Hậu là đại sự trọng đại của 1 quốc gia, cần cả Tam công cửu khanh cùng toàn bộ triều thần nghị luận, do đó dù Hai Bà Trưng đã dùng thế sấm sét đánh đuổi toàn bộ quân Đông Hán, lập nên triều đại riêng của mình, nhà Hán vẫn chần chừ chưa đem quân dẹp loạn. Bởi vậy, Hương thầm nghĩ ít nhất mình sẽ có 1 năm để tìm cách cứu nước, trước khi Mã Viện cầm ấn Nam chinh.

Trong nhiều tác phẩm xuyên không, nhiều nhân vật chính sau khi trở về quá khứ hăm hở chế tạo thuốc nổ, súng ống. Đấy là do các tác giả không để ý đến công nghệ hóa học, khiến cho nhiều thứ tưởng đơn giản ở thời hiện đại trở nên vô cùng khó khăn ở quá khứ. Lấy ví dụ, muối nitrate là nguyên liệu không thể thiếu của thuốc nổ đen, nhưng nguồn cung của nó vô cùng hạn chế. Không phải ngẫu nhiên Đế quốc Anh có thể làm bá chủ thế giới nhiều năm như vậy, 1 trong những lý do là nước Anh có ảnh hưởng lớn ở Chile và Peru, nơi có mỏ diêm tiêu lớn nhất thế giới, khiến cho thuốc súng trở thành 1 trong những mặt hàng độc quyền. Chỉ đến khi quy trình Ostwald sản xuất acid nitric quy mô công nghiệp được đưa vào hoạt động đầu thế kỷ 20, cán cân quyền lực thế giới mới thay đổi nhanh chóng.

Tuy biết trước lịch sử như thế, Hương vẫn cảm thấy bó tay. Đơn giản, quy trình Ostwald đòi hỏi nguyên liệu đầu vào là các khí NH3, O2 và xúc tác Pt. Làm sao để có khí NH3 và O2 tinh khiết là 1 vấn đề lớn liên quan mật thiết đến công nghệ. Có thể nói, việc tổng hợp thành công khí NH3 bằng chu trình Haber là 1 công đức vô lượng, 1 phát minh đã cứu hàng tỷ người, bởi NH3 không chỉ được dùng trong quân sự, mà còn dùng trong công nghiệp phân bón. Phát minh này quan trọng đến mức F. Haber không bị tước giải Nobel dù lão này trong lịch sử chính là cha đẻ vũ khí hoá học, giết hàng trăm triệu người trong 2 cuộc thế chiến. Vấn đề là chu trình Haber đòi hỏi áp suất siêu cao (400 – 500 atm) và N2, H2 tinh khiết. Đến đây lại nảy sinh vấn đề: Làm sao để có được N2 tinh khiết? Câu trả lời chỉ có hóa lỏng không khí, việc này cũng cung cấp O2 cho bước tiếp theo của quy trình Ostwald. Vấn đề cuối cùng là xúc tác, plantinum tồn tại vô cùng phân tán trong các khoáng vật khác, đến 80% trữ lượng nó ở tận Nam Phi cơ. Tất nhiên, có thể thay Pt bằng CuO, nhưng cần phải có khí O2 tinh khiết, không như Pt có thể xúc tác phản ứng cháy của NH3 với không khí.

Càng nghĩ Hương càng đau đầu. Đúng là tổng hợp acid nitric là quan trọng thật, 1 mũi tên trúng 2 đích, không chỉ cách mạng hóa ngành quân sự mà còn cách mạng hóa nông nghiệp giống như cuộc cách mạng xanh. Dẫu biết dân dĩ thực vi thiên, chỉ cần thành công thì quốc lực sẽ phát triển nhanh chóng nhưng 1 năm là quá ngắn để đạt được tinh hoa của cả 1 thời đại. Bởi vậy, tổng hợp nitrate đành tạm đặt sang 1 bên, Hương nghĩ tiếp đến cái tiếp theo: Sản xuất gang thép. Có sắt là sẽ có vũ khí, nông cụ, có thể gây dựng 1 thế lực riêng mình. Bởi vậy, nhà Hán mới tìm cách giữ lại độc quyền đồ sắt bằng mọi giá. May mắn cho Hương, nơi này là Hồ Nam giàu khoáng sản, có thể khai thác sắt và than. Đá vôi cũng không khó kiếm, do đó việc xây lò cao là khả thi. Lò Bessemer hay Martin thì thôi đi, dù sao khí O2 tinh khiết cũng không thể điều chế 1 sớm 1 chiều.

Vấn đề cuối cùng có lẽ là vệ sinh – y tế. May mắn (và cũng đen đủi) là Hương không đơn độc, bên cạnh cô lúc này có 1 bác sĩ đó. Có chuyên gia thì tội gì không mời chuyên gia chứ.

Thông suốt tất cả vấn đề, mặt mũi Thanh Hương sáng cả lên. Khánh Chi thấy biểu cảm của em thay đổi không ngừng, còn nghĩ em mình có vấn đề gì cơ. Chị sờ tay lên trán Hương, vẫn bình thường mà, nên nghi hoặc nhìn sang. Hương nói:

-Tối về chị em mình bàn bạc nhé.

Tối hôm ấy, trong căn phòng lập lòe ánh nến, 2 cô gái đang ngồi đối diện với nhau trên chiếc phản cũ. Khánh Chi bối rối, cô không biết mình nên bắt đầu hỏi từ đâu nữa. Những ngày qua thực sự quá hoang đường, khiến đôi lúc cô ước đây chỉ là 1 giấc mơ, do cô đã xem phim quá nhiều mà tưởng tượng ra. Tiếc là sự thật lại sờ sờ ra trước mắt, khiến cô không thể nào không tin được. Cô hỏi Hương:

-Em có phải là Hương không thế?

-Chị đừng shock nhé. Chị có nhớ lần em bị tai nạn năm ngoái không?

-Nhớ chứ, hồi đấy chị thực tập ở viện ấy, ngày nào cũng chạy qua ngó em. Có chuyện gì vậy?

-Năm 41, trong trận đánh quyết định ở hồ Động Đình, 1 nữ tướng của cuộc khởi nghĩa Hai Bà Trưng đã hy sinh. Có lẽ trời thương số phận cô ấy, nên đã đưa linh hồn cô ấy đến thời hiện đại, nhập vào thân xác 1 sinh viên năm 2 đang trên đường từ quê lên Hà Nội.

-Nói vậy...nói vậy... em không còn là Thanh Hương nữa à? Cô là ai?

-Em vẫn là Thanh Hương thôi. Khi linh hồn nữ tướng Thu Hương từ quá khứ nhập vào thân thể em, vì 1 lý do nào đó, cả 2 linh hồn hòa nhập vào nhau làm 1. Em có cả ký ức của cả 2 linh hồn, đồng thời cả suy nghĩ cũng vậy. Em bây giờ vừa là Thu Hương, vừa là Thanh Hương.

Đầu óc của Khánh Chi rối tung lên. Vốn là 1 bác sĩ tôn thờ chủ nghĩa Duy vật, những gì mà Hương vừa nói với cô thật hoang đường. Trọng sinh, 2 từ này dường như chỉ xuất hiện trong những tiểu thuyết, bộ phim ăn khách. Nhưng nó lại giải thích việc tính cách của Hương có phần thay đổi suốt 1 năm qua, không còn bộ dạng bánh bèo nữa, lại còn biết võ, biết thứ tiếng ở nơi đây. Quan trọng nhất là chuyện điên rồ như xuyên không còn có thể xảy ra, thì việc này cũng không phải quá khó hiểu nữa. Thực nghiệm là chân lý đối với nhà khoa học, hiện nay không có bằng chứng nào có thể bác bỏ những lời kia, mà nó lại hết sức phù hợp với thực tại, bởi vậy cô chấp nhận tin vào những điều Hương nói. Cô bảo:

-Chị tạm thời tin em...mà khoan...nói như thế thì cô hơn tôi gần 2000 tuổi, tôi phải gọi cô là cụ, ủa không đúng, là kỵ, ủa,..

-Mình cứ xưng hô như trước đi ạ, dù sao em vẫn là Thanh Hương mà. Chỉ là hơi đặc biệt chút thôi.

-Ừ, “hơi” – Khánh Chi nhếch mép châm biếm – À mà này, em có biết tại sao mình lại xuyên về thời này không?

-Không ạ, em cũng suy nghĩ mấy hôm nay mà chưa ra. Có khả năng có liên quan rất lớn tới thanh kiếm của Đô Minh mà mình nhìn ở viện bảo tàng. Em phải đi gặp Đô Minh.

Chi hỏi:

-Đô Minh là ai? Sao chị không biết vậy?

-À Đô Minh là chồng chưa cưới của Thu Hương, cũng có nghĩa là chồng chưa cưới của em.

Chi cười, mặt đầy vẻ hóng chuyện:

-Ú ù, hóa ra cô có chồng chưa cưới rồi, thế mà chị cứ tưởng cô cũng FA giống chị bao lâu nay cơ. Dỗi đó.

-Ơ trước thời điểm 1 năm trước thì em FA thật mà. Với cả – giọng Hương buồn buồn – Thu Hương ở thế giới này đã chết 1 năm trước rồi.

Biết mình hơi lỡ lời, Chi an ủi:

-Xin lỗi, chị quên mất, động đến chuyện buồn của em rồi.

-Không sao đâu ạ, dù sao bây giờ em vẫn sống mà. Cũng nhờ vận mệnh này mà em có thể gặp chị, gặp Huyền, có thể sống 1 cuộc sống vui vẻ 1 năm. Có lẽ lần quay về này của em là để hoàn thành sứ mệnh, là lý do mà em được sống lại. Xin lỗi đã làm liên lụy tới chị.

-Không sao đâu, chuyện đã rồi, mình cũng đâu định như thế đâu. Đúng rồi, giờ em có kế hoạch gì không thế?

-Em nghĩ mấu chốt vấn đề là Đô Minh. Cơ mà với địa vị của chúng ta thì khó có thể gặp Đô Minh, nên mình phải gây dựng thế lực đã, tiện thể giúp luôn đất nước. Năm nay là năm 41, năm sau nhà Hán đem quân sang đàn áp rồi, chỉ mong mình kịp làm gì đó cứu vãn tình hình.

-Em không sợ mình làm sẽ thay đổi lịch sử à?

-Thực ra bản thân việc em sống lại đã là 1 việc nghịch thiên rồi, nên em nghĩ mình cứ yolo thôi. Mình có kiến thức, đúng lúc đất nước đang khó khăn thì giúp đỡ là bình thường mà. Chị nghĩ sao ạ?

-Ừm, thế chị cũng sẽ tham gia với em. Nhưng phải dạy chị tiếng Việt cổ nhé.

-Vâng, nhất định thế rồi “thần y” ạ hihi.