1 tuần sau, cô được xuất viện.
Cũng may, hiện tại là mùa hè, cô không phải đến trường, nên cô có thời gian với gia đình mình nhiều hơn. Cha mẹ Thu Hương đời trước mất khi cô còn quá nhỏ trong một lần quân Đông Hán cướp phá. Chính vì lẽ đó, ý chí căm thù quân xâm lược đã sớm nung nấu trong cô, cô xin theo các Lạc tướng luyện tập võ nghệ, bắn cung, thậm chí cả điều khiển voi. Nhanh chóng, sự xuất sắc của cô đã được tưởng thưởng xứng đáng, nhưng những vinh quang cô nhận được không thể bù đắp khát khao gia đình luôn cháy bỏng trong tim cô. Sau khi sống lại, lần đầu tiên phần linh hồn Thu Hương được cảm nhận hương vị tình thân từ đấng sinh thành. Bởi vậy, khi được mẹ đút cho thìa cháo trên giường bệnh, đôi mắt cô hơi rưng rưng.
Mối quan hệ của Thanh Hương với bố mẹ thực ra cũng rất tốt, nhưng như vô số cô gái ở lứa tuổi khá ẩm ương này, đôi khi cô cũng phản kháng. Ví dụ như khi cô quyết định đăng ký học ngành Công nghệ Hóa học, cô đã phải đấu tranh rất lâu với bố mẹ mình. Hiển nhiên, ông bà Thắng – Vân không muốn con gái mình theo ngành Kỹ thuật đầy vất vả. Họ chỉ muốn cô sống một đời bình an, vui vẻ, họ phản đối rất nhiều, nhưng không lay chuyển được quyết tâm của cô. Cuối cùng, 2 ông bà đành ủng hộ ước mơ của con.
Mấy ngày ở nhà, những thay đổi tích cực trong cuộc sống hàng ngày của Thanh Hương làm bố mẹ cô kinh ngạc. Nếu như trước kia, Hương hay bị bố mẹ chê là lười chảy thây, đặt báo thức đến 10 lần vẫn còn ườn èo ngủ nướng thì giờ đây hàng ngày cô thức dậy lúc 5h sáng, còn đi chạy bộ thể dục quanh công viên nữa. Cô học nấu cơm, tự giác làm việc nhà đỡ bố mẹ, góc riêng của cô được sắp xếp lại gọn gàng, quy củ hơn, không còn tùy tiện vứt mỗi thứ một nơi nữa.
Tuy vậy, những ngày nhàn rỗi khiến Thanh Hương cảm giác mình sắp mốc đến nơi. Những lúc rảnh, cô đành đọc thêm sách lịch sử, nghiên cứu thêm thông tin của “mình mà không phải là chính mình”. Những ghi chép về thời kỳ Nhị Vương khởi nghĩa phần lớn đã bị thất lạc hoặc bị đốt phá bởi quân thù, tên các tướng lĩnh chỉ còn trong thần phả, thần tích ở các đình, đền. Có lẽ Động Đình hồ đã không còn thuộc lãnh thổ nước ta hàng nghìn năm, nên trận tử chiến của cô thậm chí còn gần như không nhắc đến, cái tên “Thu Hương” hoàn toàn không thể tìm thấy trong bất cứ thư tịch còn sót lại nào. Chị kết nghĩa của cô, Phật Nguyệt, may mắn hơn, vẫn còn được tôn thờ ở vùng Hồ Nam và cả ở quê hương Thanh Ba, Phú Thọ.
Đọc những trang sử đầy bi tráng mà người đời sau viết về thời đại của “cô”, Hương không khỏi buồn bã. Nhất là khi cô đọc đến những dòng viết về Đô Dương, con trai Trung Nghĩa Đại tướng quân, Tổng trấn Trường Sa, Động Đình công Đô Thiên, một trong những tướng lĩnh đã chiến đấu đến giây phút cuối cùng ở đất Cửu Chân, nay là Thanh Hóa đầu hàng Mã Viện, đặt dấu chấm buồn cho 1 thời kỳ quật khởi của toàn Bách Việt.
Có lẽ nhiều người không biết rằng nước Lĩnh Nam của Hai Bà Trưng trải dài từ tận Hồ Nam Trung Quốc đến Bắc Trung Bộ Việt Nam ngày nay. Hồ Động Đình thời bấy giờ nằm ở vùng biên viễn, nhưng chính là một trong những vùng đất thiêng liêng nhất của toàn Bách Việt: truyền thuyết kể rằng Kinh Dương Vương lấy con gái vua hồ Động Đình là Long Nữ, sinh ra người con trai đặt là Sùng Lãm, chính là Lạc Long Quân sau này. Bởi vậy, được phong đất và trấn thủ nơi đây là vinh diệu vô cùng, thể hiện sự tín nhiệm cao nhất của hai Vương. Họ Đô được phong đến tước Công, trong khi nên nhớ thời đấy, vua nhà Hán chỉ phong công thần đến tước Hầu mà thôi, càng nói lên công lao hiếm có của gia đình với đất nước. Bởi vậy, đền đáp ơn tri ngộ đó, lão tướng Đô Thiên đã hy sinh nơi sa trường để bảo toàn khí tiết, con trai ông là một trong những tướng lĩnh cuối cùng thất trận.
Tắt máy tính đi, Thanh Hương khẽ thở dài. Nhớ khi đóng quân ở Trường Sa, cô phải lòng Đô Minh, cháu nội Động Đình công. Tất nhiên tất cả tướng lĩnh đều ủng hộ cuộc hôn nhân này, nó đồng thời còn mang ý nghĩa chính trị lớn lao nữa, tạo cầu nối giữa 2 dân tộc, nên họ định rằng hòa bình rồi sẽ cử hành hôn lễ. Tiếc rằng Thu Hương đã không chờ được đến lúc ấy. Không biết Đô Minh sau này ra sao? Tướng thua trận thường có kết cục không mấy tốt đẹp, không biết chàng có được sống không? Nhưng dù có sống được đi chăng nữa thì cũng 2000 năm trôi qua, tất cả chỉ còn là cát bụi thôi. Bây giờ cô được thêm 1 lần sống tiếp, lại may mắn vào thời bình, cô đặt quyết tâm tự mình sống thật tốt, sống cả cho những tiếc nuối của thời trước, và sống cả cho ước nguyện hòa bình của “người ấy”.