Chương 1: Việt Nữ Chi Tranh

Trong căn phòng trắng toát đầy mùi thuốc khử trùng, một cô gái trẻ đang nằm ngây ngốc. Khuôn mặt trái xoan cân đối, ưa nhìn của cô có phần nhợt nhạt, thiếu đi sức sống đáng ra phải có của một thiếu nữ tuổi đôi mươi.

Tất cả những gì xảy ra với cô chỉ có thể miêu tả bằng 2 chữ: Kinh hoàng. 2 tuần trước, trên đường cao tốc Pháp Vân – Cầu Giẽ, 1 vụ tai nạn giao thông kinh hoàng đã cướp đi sinh mạng của 7 người và làm bị thương hàng chục người, trong đó có Thanh Hương. Tất cả xảy ra quá bất ngờ, trời tối và đường trơn trượt khiến lái xe khách phán đoán sai đoán sai lầm, đâm vào dải phân cách, khiến cô thậm chí còn không biết điều gì đã xảy ra đã ngất đi. Cô nhanh chóng được đưa vào bệnh viện cấp cứu và nói như lời của bác sĩ, phép màu của y học đã cứu sống cô.

Thực ra, quả thật có phép màu. Tại thời điểm khi cô sắp trút hơi thở cuối cùng, khi mà linh hồn của cô chỉ còn lại 1 phần lay lắt chuẩn bị rời cơ thể nó gắn bó hơn 20 năm để sang thế giới bên kia thì 1 linh hồn nhập vào. Thông thường, 1 cơ thể chỉ chịu được 1 linh hồn, sẽ phải có 1 linh hồn rời đi để linh hồn kia giành quyền kiểm soát. Nhưng kỳ diệu thay, cả 2 linh hồn vốn đều đã không hoàn chỉnh, không thể đánh bại linh hồn còn lại, chúng đành vô tình “dung hợp” với nhau để cùng nhau giữ lấy tính mạng. Thế là chỉ trong phút chốc, trong đầu Thanh Hương xuất hiện thêm 1 luồng suy nghĩ, 1 dòng ký ức riêng biệt. Trong thời gian hôn mê, những suy nghĩ, ký ức mới dần hòa vào tâm hồn nguyên chủ, khiến cho sự phản kháng vốn có ban đầu trở nên yếu đi rất nhiều. Tuy vậy, khi Thanh Hương tỉnh lại, cô vẫn cảm thấy vô cùng hoang mang, hoảng sợ. Có lúc trong đầu cô xuất hiện những hình ảnh của 1 cô sinh viên với nụ cười ngọt ngào, nàng thơ trong giấc mộng của nhiều chàng trai, có lúc trong đầu cô xuất hiện cảnh tượng kinh hoàng của chiến trận, khi 1 nữ tướng ngoan cường đứng trên lưng voi chỉ huy toàn quân xung phong. Cô là ai? 1 Thanh Hương vô lo vô nghĩ, hay 1 nữ tướng Thu Hương nghiêm nghị nhưng buồn thương?

Điều an ủi duy nhất với cô lúc này là bố mẹ mình. Ngày hôm ấy, bố mẹ cô bận việc họ hàng ở quê nên để cô đi 1 mình lên Hà Nội trước. Nhưng họ không ngờ ngày định mệnh suýt nữa đã cướp đi cô con gái mà họ cưng chiều nhất. Trong phòng bệnh, suốt 10 ngày ròng rã ấy với họ như thể 10 năm, trong lòng 2 người đầy sự ân hận, đau buồn. Có người từng nói, 1 đứa trẻ mất đi cha mẹ của mình gọi là mồ côi, người chồng mất vợ gọi là quan phu, người vợ mất chồng gọi là quả phụ, nhưng không có tên gọi nào để gọi người cha, người mẹ mất con, bởi không có từ ngữ nào có thể diễn tả nỗi đau đó cả. Bởi vậy, khi Thanh Hương vừa tỉnh, hình ảnh đầu tiên cô thấy là hình ảnh mẹ cô mái tóc đã bạc đi nhiều khóc nấc lên đầy vui mừng và bố cô hô lớn gọi bác sĩ.

Trải qua vài ngày sắp xếp lại đầu óc, cô cũng lờ mờ đoán được những gì đã xảy ra. Gần 2000 năm trước, trong trận tử chiến Động Đình hồ, nữ tướng Thu Hương trúng một mũi tên và dần lịm đi trong vòng tay đồng đội. 2000 năm sau, nữ sinh viên Công nghệ Hóa học Thanh Hương bị tai nạn giao thông. 2 sự việc tưởng như chẳng liên quan gì đến nhau lại có 1 sự kết nối thần kỳ, mang 2 linh hồn từ 2 thời đại kết hợp lại với nhau. Có thể nói bây giờ, Thanh Hương cũng chính là Thu Hương và Thu Hương chính là một phần không thể thiếu của Thu Hương. Cô chính là cả hai.