Chương 2: Con Mắt Biến Hóa !
“ Duy ơi ! dậy ăn sáng đi con !” – Tiếng bà của hắn vang lên quen thuộc.
Sáng sớm hôm nào cũng như hôm nào, bà hắn cũng gọi dậy đi học. Bởi Duy là cháu đích tôn của ông bà và dòng họ nên hắn được cưng chiều hết mực. Dù 18 tuổi rồi mà vẫn được ông bà coi như trẻ con.
“ Con dậy rồi !” – Hắn hét lớn từ tầng 2, rồi nhanh chân chạy xuống tầng 1 bằng chiếc cầu thang cũ kỹ.
“ Bà mua xôi và trứng vịt lộn cho mày rồi đây ! Nhanh nhanh mà đi học đi kẻo muộn” – Bà hắn vẻ mặt hiền hậu tràn đầy cưng chiều nói.
Có lẽ bởi hồi trước hắn sống ở Bắc Ninh cùng bố mẹ, hiện tại về nhà sống cùng ông bà nên bà hắn rất cưng chiều.
Cũng tại hắn vụng về, chân tay chả biết làm gì, đến cả việc cắt hoa quả cũng không làm được. Phải gọi là vô dụng !
Duy với vẻ mặt vẫn còn chưa ngủ hết, hắn ngáp ngắn ngáp dài hỏi : “ Hôm nay ăn xôi hả bà ?Bà có bảo người ta cho muối vừng không ?”
Bà hắn cười nói : “ Có!”
Duy cười cười, hắn nhanh chóng đi đánh răng rửa bắt, đi ngang qua bà còn trêu ghẹo.
Bà hắn cười nói : “Bố anh !”
Rất nhanh, bữa sáng của hắn kết thúc. Hắn mặc quần áo chuẩn bị đi học.
Hắn đã quen với buổi sáng chỉ có mình bà hắn nấu ăn trong bếp, bởi ông hắn đã đi tập thể dục hoặc đi ra ao từ sáng sớm.
Duy cầm theo cặp sách, hắn ngồi lên chiếc Exciter 2020, đội cái mũ bảo hiểm xịn xò mới mua, nói : “Con đi học đây !”
Bờ rừm Bờ rừm
Hắn nổ máy, đi ra khỏi nhà.
Đầu năm, hắn muốn sang thành phố Hà Nội thuê trọ cho gần trường, bất quá bố mẹ không đồng ý.
Cũng do bố hắn cũng hơi gia trưởng, bảo rằng hắn giờ phải ở cùng ông bà.
Duy cũng không cảm thấy gì, bởi vì bố hắn rất vô tư, hiểu tâm lý con cái, đặc biệt là cái độ tuổi thanh niên này.
Chính vì thế, bố hắn đã quyết định mua cho hắn chiếc xe để đi học chứ chẳng phải giàu sang gì.
Nhà hắn cách trường 18km nên đi cũng cần phải nửa tiếng với tốc độ hắn vít ga với đường sáng sớm này.
Băng băng qua đường đê, nhìn những cây cối xanh um tùm và con sông Hồng chảy dọc sang hai bên Nội Thành và Ngoại Thành, hắn lại nghĩ về giấc mơ hôm qua.
“Hừm, giá mà giấc mơ đấy là thật thì tốt biết bao !”
Rất nhanh hắn đã đi qua cầu Nhật Tân, hắn vội suy nghĩ : “ Không biết Linh đi học chưa nhỉ ?”
“Chắc đi học rồi !” – Không suy nghĩ về Linh nữa, hắn tiếp tục vít xe tới trường.
Một cái cổng trường to đập lù lù vào mắt hắn, hồi trước thi đại học hắn cũng không nghĩ hắn vào được trường, bất quá có lẽ do tháng cuối hắn ôn thi đại học ý chí quyết tâm dâng cao, cộng thêm sự may mắn không hề nhẹ chứ không hiện giờ có lẽ hắn đang đi làm ở đâu đó rồi.
Duy không ngừng cảm thán về quãng thời gian áp lực ấy, hắn đã phải rất cố gắng mới có thể đậu vô ngành cơ khí ở trường này.
Cất những suy nghĩ linh tinh, hắn nhanh chóng tìm chỗ đậu xe rồi vào lớp.
“ A!Thanh Duy, haha”
“ Thanh Duy, đến sớm thế bạn !”
“ Hôm nay không phải đi toilet à ?”
Mấy thằng bạn của hắn trêu ghẹo.
Duy cũng cười xuề xòa đáp : “ Không !”
Duy cũng bước gần đến bọn bạn hắn.
Lên đại học hắn thân được với 5 thằng. Mấy thằng này mỗi thằng đều có tính cách riêng, thằng thì nông dân chuyên cần, thằng thì đầu hai thứ tóc, thằng thì nghiện game =))
“ á à, Thanh Duy hôm nay đeo len cơ à ?” – Một thằng mập trong nhóm trêu ghẹo.
Duy nhìn hắn khó hiểu, đột nhiên trong đầu hắn hiển lên hình ảnh một con chim đại bàng với đôi cánh giường như to lấp bầu trời với đôi mắt sắc bén lấn át mọi khí thế.
Hắn ngẩn người khó hiểu.
“???”
Cho đến khi hình ảnh kết thúc, hắn mới chú ý, bọn bạn hắn đang trêu hắn nên hắn mới lấy điện thoại ra soi gương.
“ CMN!”
“Tại sao con mắt nâu của mình lại chuyển thành màu xanh thế này ??”
Hắn cuống cuồng, vội bung mắt ra kiểm tra.
“Không có !”
Hắn không có đeo len ! mà khoan, hắn có cái len nào mà đeo !
Từ nhỏ đến giờ, hắn không phải người chú ý đến ngoại hình với lại hắn cũng không theo phong cách “ độc đáo” hay “ chất”. Hắn chỉ là một con người bình thường thôi mà !.
“ Hả ? mày không đeo len ?” – Bọn bạn cũng ngạc nhiên không kém.
Hắn quay sang nhìn, cười khổ nói : “ Bọn mày nghĩ tao đĩ đến vậy sao ?”
“ Có lẽ là mày bị gì chăng ? sang Bệnh Mắt Trung ương khám đi xem sao ?” – Một thằng bạn vẻ mặt đẹp trai trong nhóm hắn nói.
Hắn quay sang nhìn thằng kia thì trong đầu lại hiện lên hình ảnh lạ lùng của một “con vừa giống con mèo vừa giống con chó”
“ ???”
Chẳng lẽ mình bị điên rồi ?
Hắn cũng bối rối không kém.
Hắn lại lướt sang nhìn mọi người, những hình ảnh thú vật kỳ dị hỗn loạn đập vào mắt hắn nào là hà mã, lạc đà, nào là tê giác.
Trong những hình ảnh thú vật hỗn loạn cũng có cả “kỳ nhân dị sĩ” mặc đạo bào hay những trang phục cổ quái.
Đặc biệt nhất khi hắn quét mắt đến chỗ nhóm bạn hắn thì hình ảnh hiện ra vô cùng khủng bố.
Đại bàng to lớn che cả bầu trời.
Rùa lớn khổng lồ với cái mai đen tuyền huyền bí.
Một tên người mặc đạo bào trung quốc siêu phàm thoát tục.
Một con vừa giống chó vừa giống mèo.. a ! khoan chẳng lẽ là hồ ly ?
Bất quá kinh khủng nhất là liếc đến thằng cuối cùng trong nhóm hắn, thằng này tóc nửa đen nửa trắng.
Hình ảnh một con “quỷ” với sừng dài, tóc nửa đen trắng, hình thể mập mạp đáng yêu.
Duy trừng to mắt.
Hắn sợ hãi đến nỗi bất tỉnh hôn mê.
“ CMN ! Bất tỉnh rồi ?”
“ Đưa xuống phòng y tế ! Mau gọi xe cứu thương !”