Chương 1 : Giấc Mơ Chân Thực
Đông Anh, Hà Nội.
Trong một ngôi nhà cổ nào đó được xây từ năm 1977.
Trên tầng 2,một chiếc phòng rộng lớn trống không, chỉ có một chiếc giường và cái tủ gỗ cũ. Một thanh thiếu niên nằm trên giường, hắn nằm như người chết, hai tay chắp trước bụng. Đột nhiên hắn nhíu mày, đôi mắt với những quầng thâm mở ra. Hắn thở dài : “ Haizzz, Lại mơ mộng mị !”
Hắn rời khỏi giường, xuống tầng 1.
Trời vẫn chưa sáng, hiện tại là 3 giờ sáng. Bất quá ông bà của hắn đã ngủ dậy.
Cũng bình thường thôi, người già ở Việt Nam với những vùng quê thường có thói quen ngủ sớm và dậy sớm, ông bà hắn cũng vậy.
Duy lê đôi chân với vẻ mặt tiều tụy xuống tầng, hắn chuẩn bị đi thay quần sau cơn mơ mị hoặc vừa xong.
Hắn tức giận tự nói : “ Đáng ghét ! Mấy ngày liên tiếp rồi. Như này không được !”
Mấy ngày nay hắn luôn mơ đến những giấc mơ mị hoặc với những cô gái quan hệ tình dục. Mặc dù trong giấc mơ, hắn luôn nhận thức được, nhưng lại không thể điều khiển bản thân. Điều này khiến cơ thể hắn ngày càng tiều tụy, đã thế hắn còn hay thức khuya.
Sau khi xong xuôi, Duy lên giường với vẻ mặt tiều cmn tụy muốn đi ngủ.
Thật ra hắn rất sợ khi mình ngủ lại mơ giấc mơ như vậy nữa, nhưng do suy nhược cơ thể khiến hắn không thể không ngủ.
Rất nhanh Duy chìm vào giấc ngủ.
“a?”
“ Cảm giác này ?”
“ Ta lại đang mơ sao?”
Duy lại nhận thức được hắn đang mơ. Hắn tự dưng thấy sợ..
Nếu quả mơ thêm giấc mộng mị hoặc thì chắc sau này hắn không dám đi ngủ nữa luôn.
Nhưng không lần này hắn mở mắt ra, đập vào mắt hắn là một khung trang cổ kính như thời kỳ phong kiến. Phong cảnh, những ngôi nhà kiến trúc rất giống với bộ phim Tiên Hiệp hắn hay xem. Hắn đi lại một vòng quang nơi này.
“ Đây là cung điện ?”
Hắn liếc nhìn, nhưng xung quanh mọi thứ thật to lớn, hùng vĩ.Chợt hắn nhìn về một hướng. Đó là một cái tế đàn cổ xưa, hắn cũng không biết những kiến trúc này tên gì nhưng không hiểu tại sao, trong thâm tâm hắn lại biết được cái kiến trúc này từ thời Lê Thánh Tông.
Hắn tiến lại gần tế đàn, nhìn một lúc.
Bỗng nhiên tế đàn rực sáng. 1 lỗ đen xuất hiện hút hắn vào khiến hắn không kịp phản khảng.
“ Aaa !”
“ Cmn ! Lại chuyện gì nữa đây !”
Duy xuất hiện ở một chỗ khác, hắn đang hơi hốt hoảng khi bị hút vào lỗ đen. Bỗng một khuôn mặt đập vào mặt hắn khiến hắn giật mình.
“ Cmn ! Lão già ! Làm ta sợ hết hồn !” – Duy chỉ dám suy nghĩ trong đầu chứ không dám nói.
Hắn hơi sợ lão già kia.
Hắn bình tĩnh lại nhìn 1 vòng lão già kia.
Chỉ thấy một lão già rất thấp bé, khuôn mặt bụi bặm cười toe toét. Đầu tóc bù xù, hai bên gò má có 2 ánh kim sắc ánh vàng.
Càng nhìn hắn càng thấp thỏm.
“ Chẳng lẽ lão gìa này là thần tiên ?” – Duy suy nghĩ trong đầu, đột nhiên trong thâm tâm hắn nghĩ đến một cái tên.
Hắn mới thận trọng hỏi : Ngài là Văn Thù ?
Cũng chẳng hiểu tại sao hắn lại nghĩ tới tên của Văn Thù Bồ Tát. Bất quá hắn nghĩ đây là tâm linh chẳng thể hiểu.
Hắn dứt lời, chỉ thấy lão già trợn mắt.
Lão già vung tay gõ vào đầu Duy, khiến hắn đau hối hả.
“ Tiểu tử !Hừ”
Chẳng nói chẳng cười, lão già vung tay cưỡng ép bắt Duy đi đến một nơi khác.
Thật tội nghiệp hắn bị lão già dắt đi mấy ngày tụng kinh. Tiếng kinh vang lên khiến con người phàm nhân như hắn tựa như cởi bỏ được sự u mê trong linh hồn.
“ Đại đạo vô hình, sinh dục thiên địa, đại đạo vô tình vận hành nhật nguyệt, đại đạo vô danh trưởng dưỡng vạn vật, ngô bất tri kỳ danh,cưỡng danh viết đạo,hồ đạo giả,hữu thanh hữu trọc, hữu động hữu tĩnh, nam thanh nữ trọc, nam động nữ tĩnh, giáng bản lưu mạt nhi sinh vạn vật, thanh giả trọc chi nguyên động giả tĩnh chi cơ, nhân năng thường thanh tĩnh,thiên địa tất giai quy “
Hắn vừa nương theo lão già đọc, hắn cũng vừa đọc theo ẩn ẩn có xu thế cảm ngộ. Chợt theo chỗ lão già đang tụng kinh chỗ hắn run lên. Từng vệt kim quang sáng chói lòa từ người của lão già bắn ra tứ phía khiến Duy không thể nào nhìn được.
Lão già mở hai mắt kim quang lộ ra, hắn liếc nhìn Duy và nói : Tiểu tử, đây là kim đan vô thượng, ta để lại cho ngươi !
Duy hốt hoảng, từ mấy ngày đi theo lão già hắn vẫn chưa từng nghe được lão già nói một câu gì, lão tưởng bị câm, ấy vậy mà giờ nói một ngôn ngữ không phải tiếng Việt Nam nhưng lại để hắn hiểu được.
Dứt lời, xung quanh lão càng ngày càng trở nên lóng lánh hơn bao giờ hết. Chỉ thấy lão cầm một khỏa cầu sáng rực rỡ kim sắc.
Lão đẩy quả cầu vào hướng người Duy. Hắn ngây người không kịp né tránh.
Cứ thế khỏa cầu nhập vào cơ thể hắn.
Chỉ thấy lão già ánh sáng bắt đầu tiêu tán, lão cũng tiêu tán theo. Duy xúc động muốn tiến đến nhưng lại thôi, hắn từng nghe người tu luyện cao sẽ hóa đạo, viên tịch.
Hắn ngơ ngác đứng đó, chăm chú nhìn lão già tiêu tán hóa thành hư vô.
“Khựng !”
Đột nhiên hắn bị khựng lại, khuôn mặt hắn khó coi. Hắn cảm thấy cơ thể mình đang có một nguồn năng lượng bạo rạp khiến cơ thể hắn có thể nổ tung.
“Aaaaa!” Cơ thể hắn xuất hiện gân guốc, cơ bắp tràn đầy tính bạo tạc trên cơ thể hắn.
Giờ khắc này hắn cảm nhận được mình có thể một quyền đánh ra không khí. Hắn sung sướng cười điên cuồng.
Duy cúi đầu, quỳ xuống lạy về phía chỗ vị lão giả viên tịch kia.
Bất chợt, hắn mở mắt.
“...”
Cmn, là mơ !
Hóa ra lúc nãy là mơ !
Duy ảo não không thôi, bởi nãy hắn còn tưởng giấc mơ kia là thật ! Hắn cũng muốn làm siêu nhân ! Có thể rời non lấp biển.
Bất quá hắn không thể nào quên được sự chân thực từng góc độ của giấc mơ kia.
Hắn xuống tầng và chuẩn bị đi học.