Chương 29: Manh mối đầu.(2)

Tên quỷ thụ vừa dứt lời thì ngay lập tức từ đám cây phía sau lưng hắn lan ra một làn sóng toàn những cánh hoa nhỏ như kiểu là hoa đào bay lại từ mọi hướng như một cơn sóng nhỏ và đang phóng thẳng về phía ba người.

Ban đầu thì đám hoa đó chỉ khoảng hơn trăm cánh hoa đang từ từ theo gió mà bay về phía cả ba người, Khải Vũ thấy vậy thì nhếch mép rồi liền bước lên một bước, hai tay vung nhẹ viễn long đao của mình mà thay mặt hai người huynh đệ của mình mở đầu trận đánh, hắn vung đao chém bảy, tám đường vào làn sóng hoa đang bay đến kia.

Còn chưa cả đã tay thì những nhát chém đó đã khiến cho những cánh hoa kia rụng rơi, rơi lả tả hết xuống đất rồi tan biến mất, thấy đồ chơi chưa gì đã bị Khải Vũ chơi hết phần thì Tuấn Anh hướng về phía tên quỷ thụ mà cười đểu:

- Chú mày có vậy thôi à, chưa gì đã hết bài rồi sao, mở đầu như này chán quá!!!

Dứt lời, thì Khải Vũ bên này cũng cười lớn tỏ ra khinh bỉ tên quỷ thụ, xong cả ba đều đang định tiến lên để giải quyết tên quỷ sao cho nhanh gọn, thấy vậy thì tên quỷ kia lại nhìn ba người mà nở ra một nụ cười tà dị:

- Ba vị, trò chơi của ta chỉ mới bắt đầu, còn chưa xong mà, ba vị sao phải vội thế!!!

Nói xong hắn liền làm đưa hay tay lên như đang gọi mời ai đó và rồi, cả khu rừng như lại đang lay động rồi cả một rừng những cánh hoa như vừa rồi nhưng chỉ có điều là lần này đám hoa lao tới một cách ào ạt, đông như kiến và còn được bonus thêm những cái răng nanh sắc nhọn như những sinh vật khát máu.

Mắt thấy đám hoa đã có chuyển biến, lại có cảm giác như đám hoa bị bỏ đói lâu ngày, khi cảm nhận thấy khí tức của ba người Nguyễn Hoàng Dương thì chúng như càng có thêm động lực mà lao tới nhằm xin ba người ít tiết, tuy có cố gắng nhưng xin ít tiết của ba người bọn anh thì chúng mày còn non lắm, Tuấn Anh bên này khẽ cười rồi thở một cái khiến một đám hoa chết rũ, sau đó quay sang nhìn hai người huynh đệ của mình, hiểu ý cả ba không ai bảo ai liền tiếp tục làm phép để đánh bay cả đám hoa.

Đám hoa dù bị rơi rụng nhiều nhưng chúng vẫn tỏ rõ vẻ khát máu của mình, thấy đám này chết thì lập tức lại một đám khác lao lên mà tấn công cả ba người, Kiến Phương bên này thấy ngày càng nhiều hoa bay tới thì liền để cho chúng quây chặt lấy mình, để cho đám hoa hút thử máu của mình nhưng mà đâu có dễ ăn với một người đã luyện được kim cang bất hoại thể như hắn, chờ cho bọn này cắn xé chán mà không làm gì được thì hắn mới một kích quét qua khiến cả đám hoa chết khô mà rơi lả tả xuống đất.

Bên này hai người Tuấn Anh và Khải Vũ thì cũng không kém cạnh huynh đệ mình nên khi mà cả hai bị vây lại bởi hàng ngàn hàng vạn bông hoa, Khải Vũ cũng vung viễn long đao mà chém liên hồi, mặc dù đám hoa đó rụng rơi rất nhiều nhưng vẫn không hề xi nhê gì, cứ một đám chết khô thì lại thêm một đám nữa bay tới bu lấy cả ba người... nhận thấy cả ba người mình thì đang vô cùng tích cực tập thể dục nhưng đồ chơi để tập thì nhiều quá còn đối thủ chính lại đang ngồi vắt vẻo trên cây xem kịch vui, Khải Vũ truyền âm:

- "Hai cậu, chém chúng liên tục cũng không phải cách hay, càng chém thì chúng lại càng biến ra nhiều hơn, bây giờ ta phải theo Gia Cát Khổng Minh năm xưa, giống trận Xích Bích mà dùng hỏa công thiêu bỏ mẹ chúng nó đi!!!"

Hai người Tuấn Anh và Kiến Phương cũng thấy đánh với đám này cũng hơi nhàm chán thì cùng đáp lại:

- "Ý hay đó!!!"

Nói xong thì mặc mẹ cái đám hoa muốn làm con mẹ gì thì làm, cả ba người đếch thèm quan tâm nữa, chỉ cần biết là bây giờ chúng mày sẽ trở thành một đám than bị cháy đen thui mà thôi, ba người Nguyễn Hoàng Dương liền lùi lại tựa lưng vào nhau rồi chờ cho đám lâu la này tụ lại một điểm.

Nhận thấy thời cơ đã tới thì lập tức cả ba liền bắt quyết đánh ra một chỉ tay hướng về phía trước, rồi từ đầu ngón tay của cả ba liền phóng ra một luồng sáng nhẹ rồi dần dần hóa thành ba luồng lửa đỏ rực, rồi từ đầu ngón tay của ba người phóng ra làm thiêu rụi cả đám hoa lâu la khiến cho chúng cháy thành than đen.

Ba người xử lý xong đám hoa thì còn tiện tay đốt thêm một đám cây thành tinh nữa để soi sáng cả vùng này và khiến cho đám cây cỏ thành tinh còn lại kia thấy hỏa diễm nóng bỏng thì khó mà lui.

Giải quyết xong đám hoa lâu la và có thêm ánh sáng từ lửa, cả ba người Nguyễn Hoàng Dương không ai bảo ai liền lao thẳng lên phía tên quỷ thụ để bắt đầu thưởng thức món chính.

Thấy đám hoa đã bị xử lý nhưng tên quỷ thụ này lại không hề nao núng, hắn vẫn còn một trò chơi nữa, mắt thấy ba người Nguyễn Hoàng Dương đang lao đến, hắn liền vung tay một cái rồi hô lớn như là để ra lệnh cho cái gì đó... và rồi một đám cây cổ thụ gần đó nhận được thần quyết cũng ngay lập tức vươn phần rễ cây ra như những cánh tay rồi nhân lúc ba người Nguyễn Hoàng Dương không để ý mà quấn chặt lấy chân nhằm giữ chân ba.

Chẳng cần phải nói thì điều này đã khiến cho ba người Nguyễn Hoàng Dương cảm thấy khó chịu, không thể tiến lên vì cả ba người đã bị đám rễ cây giữ chân, điều này khiến Tuấn Anh càng điên tiết, hắn quay sang hỏi hai người Hoàng Dương:

- Hai cậu, có ai mang đậu đi không???

Kiến Phương đang bận để thoát khỏi đám rễ, nghe Tuấn Anh hỏi vậy thì hiểu ra hắn định làm gì:

- Định tát đậu thành binh hả???

Tuấn Anh gật đầu:

- Ờ!!!

Khải Vũ bên này cũng đang bận không kém, nghe vậy thì hắn đáp lại:

- Sorry, cậu dùng sỏi đá xung quanh tạm đi, chỗ này không có thiếu!!!

Tuấn Anh nghe vậy thì suýt ngất:

- Haizz, hai cậu đùa tôi à, thôi giao lại cái đám rễ cây này cho hai cậu!!!

Không dài dòng, Tuấn Anh liền dùng thuật để cả người mình thoát ra khỏi đám rễ cây lâu la khó chịu đó, xong hắn liền phi thân lên mà lao về phía tên quỷ thụ rồi vung thiết bổng mà nhằm thẳng xuống đầu tên quỷ thụ mà nện xuống, một loạt những hành động nhanh và dứt khoát đó của Tuấn Anh đã khiến cho tên quỷ thụ đang đứng quan chiến cả ba người cũng giật mình, mắt thấy Tuấn Anh đang vung gậy lao tới mà không kịp trốn đi, hết cách tên quỷ thụ này đành phải dùng phép để rồi lôi ra một thanh đao để nghênh đón một gật này của Tuấn Anh.

Một luồng sáng màu vàng ánh kim từ kim long châm tỏa ra thì ngay tức khắc một đập đã nện thẳng xuống đầu tên quỷ thụ, còn tên quỷ kia tuy không kịp rút lui nhưng cũng kịp đưa đao lên chặn lại một đòn tất sát này của Tuấn Anh.

Khi hai kiện binh khí chạm vào nhau rồi tạo thành một tiếng nổ, dư chấn từ đòn đó của Tuấn Anh làm rung chuyển cả một khoảng rộng lớn, còn tên quỷ thụ kia sau khi nhận quà thì mặc dù đã miễn cưỡng đỡ được một đòn tất sát nhưng vì lực đạo lại quá nặng đã khiến cho hắn bất lực mà quỳ sụp xuống.

Vì sức có hạn nên hắn không thể nào chịu nổi một gậy đó của Tuấn Anh, cùng lúc thì hai người Khải Vũ và Kiến Phương cũng giải quyết xong đám rễ cây rồi cũng từ từ tiến lại chỗ tên quỷ thụ.

Lúc này gió đã nổi lên như là tiếng gào thét đau đớn của tên quỷ thụ, tuy rằng hắn không cam lòng với kết quả mặc dù biết mình không phải là đối thủ của cả ba nhưng có thể sẽ đánh được ngang ngửa một lúc với một trong ba người nhưng sự thật luôn phũ phàng và chắc là mới đầu tháng nên có khi hắn cũng chưa giải đen bằng ''thịt chó với mắm tôm'' nên bây giờ hắn đã phải ngoan ngoãn mà quỳ dưới chân Tuấn Anh, cùng lúc thì hai người Khải Vũ và Kiến Phương cũng đã giải quyết xong ba cái cây khốn nạn kia.

Phía bên trên thiên cung, cách xa cả ngàn vạn lớp kết giới thì cả thiên đình lúc này thấy vậy thì hò reo như khán giả đang xem kịch hay là xiếc gì đó, lại còn vỗ tay liên hồi để khen ngợi ba người Nguyễn Hoàng Dương nhưng cả ba ở dưới nhân gian thì có biết cái mẹ gì đâu mà lúc này chỉ đang chăm chú vào tên quỷ thụ còn chút sức tàn, Hoàng Quy lão nhân bên này thấy chúng tiên vỗ tay hò reo thì lão cũng nở mày nở mặt.

Kiến Phương và Khải Vũ sau khi giải quyết xong đám rễ cây đó thì cũng muốn cho thằng quỷ này một mồi lửa nhưng vì việc lớn thì Khải Vũ hỏi đểu:

- "Lão thổ địa", nhà ngươi chỉ có thế thôi à, chúng ông mày đây chơi không bõ!!!

Kiến Phương cúi thấp người xuống với vẻ nghiêm túc nhìn tên quỷ như hỏi cung thẩm vấn:

- Còn gì để nói nữa không, sủa nhanh đi còn đi???

Tên quỷ thụ lúc này chỉ có thể quỳ mọp trên đất, hắn khẽ thều thào vô lực nói:

- Ta... ta... không phục!!!

Khải Vũ cười nhẹ rồi hất mặt về phía hắn:

- Ta thấy trên người chú mày tử khí nồng đậm, theo định lý ta đã được học thì suy ra ngươi đã cho khá nhiều mạng đăng xuất, bây giờ còn lời gì để trăn trối nữa không???

Biết mình sắp chết, nhưng quỷ thụ vẫn ngoan cố lắp bắp:

- Nhưng các ngươi không biết đường...

Tuấn Anh vẫn chỉ kim long châm vào mặt hắn cắt lời:

- Cảm ơn lòng tốt của ngươi, bọn ông mày đây khác có biện pháp để tìm đường ngươi không phải lo cho bọn ta, chỉ cần ngươi nói cho ta biết phía trước còn kẻ nào như ngươi không???

Quỷ thụ đáp lại:

- Có... có... rất nhiều...!!!

Chỉ cần có thế, Kiến Phương nói:

- Vậy là đủ để chơi rồi, cảm ơn chú mày đã giúp bọn anh làm nóng người, giờ đẹp chuẩn hoàng đạo rồi, ngươi đi siêu sinh đi!!!

Tuấn Anh bỏ kim long châm ra khỏi mặt hắn, quỷ thụ còn chưa kịp mở mồm nói lời trăn trối thì ngay lập tức Khải Vũ đã vung một chém quét ngang khiến cho tên quỷ thụ đầu một nơi thân một nẻo và đã tiễn hắn về nơi chín suối, rồi chỉ vài giây sau thì cả cái thân hình của hắn vì mất đi quỷ khí rồi hóa thành tro bụi mà bay đi.

Trên mặt đất, những gì còn sót lại của hắn chỉ là một vũng lục huyết đang loang ra vẫn còn bốc nghi ngút khói rồi nó loang tới đâu thì như dầu nóng mà reo lên xèo xèo, đám cây cỏ mọc dại gần đó dính phải máu của tên quỷ thì lập tức héo úa rồi chết rũ.

Đến lúc này với những thông tin moi từ trong miệng của tên quỷ thụ, ba người Nguyễn Hoàng Dương đã biết được phía trước có thể sẽ có nhiều tên boss nữa nhưng việc báo thù cho cha mẹ đang thôi thúc họ tiến lên phía trước, Kiến Phương trước đó đã nhanh chóng nạp thêm linh lực lại một chút, sau đó hắn quay sang hai người huynh đệ rồi nói:

- Hai cậu chuẩn bị tinh thần đi, phía trước chắc chắn sẽ còn khá nhiều trò chơi để chơi lắm, cứ tha hồ mà chọn!!!

Như hiểu ý bạn mình, cả hai người Tuấn Anh và Khải Vũ liền ngồi xếp bằng xuống đất mà nạp thêm linh lực, Kiến Phương cơ bản vừa rồi trong lúc Khải Vũ làm việc thì không có việc gì để hắn bung sức nên đã dùng phép bố trận để bảo hộ cho hai người Tuấn Anh và Khải Vũ, còn về phần mình, thì hắn đi lên phía trước để do thám tình hình vì ai biết rằng điều gì sẽ tiếp đón ba người ở cửa ải tiếp theo...

----------------

Trở lại với Cửu Tinh giới thì lúc này đang là thời điểm gần xế chiều, một bóng ảnh đang bay và hướng thẳng về phía cung điện Ngọc Ninh của Cửu Tinh giới, lại nói thêm thì đây chính là cung điện của con gái đầu của Hoàng đế Cửu Long - công chúa của Cửu Tinh giới.

Đám lính canh cổng mắt thấy có kẻ lạ mặt đang bay đến gần cung điện, lại thêm nơi đây là cấm địa đối với phần lớn mọi người, chỉ có một vài người được Cửu Long đại đế cho phép thì mới được vào, huống chi kẻ đang tới chỉ là một tên ngoại lai, cả đám lính với nhiệm vụ trong người thì không ai bảo ai liền kết trận rồi giơ vũ khí lên để chuẩn bị đối địch.

Khi thấy bóng ảnh đó hạ mình xuống mặt đất cách cửa cung một đoạn rồi đi bộ thong dong để tiến lại cửa cung điện, lúc này cả đám lính liền chĩa giáo và kích về phía bóng ảnh đó, tên thủ lĩnh chỉ huy hướng về kẻ đó mà quát:

- Là kẻ nào, dám to gan tới đây, nơi này là cấm địa, muốn toàn mạng thì khôn hồn thì cút đi....

Những lời quát tháo đó có thể sẽ khiến cho một số kẻ yếu tim nghe được mà không dám lại gần nhưng khác với số đông thì tên này như kiểu điếc không sợ súng, hắn vẫn cứ tiến lại gần của cung điện.

Cả đám lính thấy tên này vẫn ung dung bước tới, cả đám lính không rõ là tên này có ăn phải gan hùm mật gấu hay không mà không hề nao núng trước đội cận vệ, cả đám liền chuẩn bị động thủ, khi thấy kẻ đó chỉ còn cách cửa cung khoảng mười mét thì cả đám liền xông vào định đánh hội đồng cho kẻ đó biết thế nào là ăn đòn nhưng đáng tiếc là mấy bố lính canh này gặp đúng phải cao thủ và đó không ai khác chính là Vĩ Thành.

Mắt thấy đám giáo, kích sắp đâm vào thân thể mình, Vĩ Thành không nhanh không chậm, hắn liền vận một chút linh khí để tạo ra một vòng kết giới đủ để phòng thủ, chỉ khoảng một tích tắc sau, khi những mũi giáo mác đâm tới thì đã bị tầng kết giới mỏng kia của Vĩ Thành chặn lại thì ngay lập tức cả đám lính đã bị luồng kết giới linh khí tuy mỏng manh nhưng bá đạo phản vệ lại rồi đánh bật cả đám ra xa khiến cả đám ngã ngửa ra sau.

Tên thủ lĩnh cầm đầu đám lính canh thấy vậy không phục vả lại còn phải bảo vệ cung điện, hắn liền rút đoản đao ra để nhân lúc Vĩ Thành không phòng bị định chém sau lưng, còn chưa kịp tiến lên thì một tiếng gọi với của nữ nhân từ phía sau vang lên:

- Ngũ Vong hộ vệ, xin ngài dừng tay!!!

Nghe xong thì cả đám lính quay lại thì thấy một cô tỳ nữ đang cố gắng chạy lại gần phía lính gác, người được gọi là Ngũ Vong hộ vệ kia nghe được thì hắn liền khựng lại, mặc dù không đành để Vĩ Thành đi tiếp nhưng có người gọi lại thì dừng lại rồi quay sang mà gắt gỏng với cô tỳ nữ:

- Khả Ninh, tại sao cô lại ngăn cản ta chém chết kẻ đó!!!!

Cô tỳ nữ tên Khả Ninh kia nghe gã tên Ngũ Vong hỏi vậy thì lắc đầu rồi chỉ về phía sau bóng lưng của Vĩ Thành nói:

- Trời ơi, đó chính là phu quân tương lai của Nguyệt Lệ công chúa đó!!!

Nàng nói xong thì cái gã Ngũ Vong kia liền há hốc mồm, còn đám lính phía sau thì cũng đứng hình mất 5 giây, thấy cảnh tượng đó thì cô tỳ nữ Khả Ninh kia liền che miệng mỉm cười:

- Thôi các vị đại ca tiếp tục công việc đi!!!

Nói xong, nàng cũng nhanh chóng lẽo đẽo bước đi theo sau Vĩ Thành thì bỗng nhớ ra điều gì liền quay lại rồi nói:

- À mà suýt quên, là đại đế có lệnh là phu quân của công chúa có thể được ra vào tùy ý nơi này đó, các đại ca nhớ kỹ đấy!!!

Nói xong cô nàng liền chạy theo Vĩ Thành vào trong cung điện, dù chỉ là một tỳ nữ của công chúa nhưng cô nàng này cũng khiến cho Ngũ Vong hộ vệ và đám lính cũng phải ngó theo bóng lưng xinh đẹp của cô ấy mà chảy nước dãi ròng ròng....

--------------

Trở lại Bàn Cổ giới, trong khu rừng thì hai người Tuấn Anh và Khải Vũ sau khi thổ nạp lại linh lực thì đã sung sức trở lại như sức lực như ban đầu, còn Kiến Phương sau khi đi thăm dò về địa hình xung quanh của bãi chiến trường mà cả ba người hắn cùng bày ra thì hắn cũng đã quay trở lại địa điểm cũ, vừa đúng lúc hai người Tuấn Anh và Khải Vũ vừa kịp lúc thổ nạp xong, Khải Vũ vươn vai tỏ ra sảng khoái lắm, quay sang hỏi Kiến Phương:

- Cậu đi xung quanh có gì hot không???

Kiến Phương lắc đầu nói:

- Hoàn toàn im ắng, tôi nghĩ là dư âm trận đánh với cái tên thổ địa fake kia có lẽ đã làm kinh động tới anh nhớn của chúng chứ!!!

Tuấn Anh quay sang nói:

- Vậy ba người huynh đệ chúng ta đã làm kinh động tới hắn rồi, dù sao cũng phải cho tên đứng sau biết cái uy của anh em mình chứ, thôi chúng ta đi tiếp, nếu có gặp tên lâu nhâu nào đến thì dã bỏ mẹ nó đi là được!!!

Kiến Phương lắc đầu:

- Không nên coi thường địch chứ!!!

Tuấn Anh cười cười:

- Ba người chúng ta đủ thực lực mà!!!

Khải Vũ gật đầu tán thành:

- Đúng đó, mấy tên lâu la này chỉ là tép riu thôi, cứ mang bọn này đến đây đi, vừa rồi tôi đánh cũng chưa bõ đâu!!!

Tuấn Anh cũng gật đầu tán thành với Khải Vũ nhưng còn về phần Kiến Phương thì hắn lại vô cùng thận trọng, còn đang đăm chiêu suy nghĩ kế hoạch tác chiến nếu có gặp địch bất ngờ thì Khải Vũ gọi vọng lại:

- Huynh đệ, cậu có đi không thì bảo???

Kiến Phương đang trầm ngâm thì thấy hai người Tuấn Anh và Khải Vũ đã đi lên phía trước một đoạn và đang quay lại nhìn hắn chờ đợi, Kiến Phương thấy vậy thì cười rồi đáp lại:

- Có, tôi tới đây!!!

Nói xong hắn liền bỏ nét mặt ưu tư đi rồi chạy nhanh lên tới chỗ hai người huynh đệ của mình rồi cả ba cùng đi về phía trước, ba người càng đi vào sâu bên trong lại càng cảm thấy một sự im lặng kinh khủng, không một tiếng côn trùng kêu rả rích, cũng không một tiếng lá khô xào xạc mặc dù bên trên những tán cây gió thổi cũng khá mạnh, cho dù có ánh trăng vàng của Hằng Nga soi sáng giúp làm bớt đi sự đen tối và âm u của khu rừng nhưng đến lúc này thì bầu không khí trong không gian này vô cùng căng thẳng, cả ba người đều không ai nói với ai một câu gì mà chỉ vừa đi vừa quan sát xung quanh để tránh kinh động với đại boss đứng sau..…