Cả ba người Nguyễn Hoàng Dương cùng đi theo sau chân lão thổ địa vào khu rừng, vừa đi thì cả ba đều cảm nhận được bên trong khu rừng có một loại cảm giác đã vô cùng rợn gai ốc, luồng gió lạnh thổi như mùa đông giữa mùa hè bên trong khu rừng khác xa so với bên ngoài, tiếng lá cây xào xạc như đang chào đón ba người Nguyễn Hoàng Dương tới với tử địa này.
Cả ba theo sau chân lão thổ địa đi sâu vào khu rừng thêm khoảng 300 mét thì từng đợt sương trắng bắt đầu hạ xuống đầu ngày càng ngày một dày đặc thêm nhưng cũng chẳng một ai trong ba người quan tâm, đi thêm một đoạn tầm 20 mét nữa thì bất chợt Kiến Phương lên tiếng:
- Hai cậu, trong sương mù có ẩn hiện mùi tử khí!!!
Cả hai người Tuấn Anh và Khải Vũ cũng đã cảm nhận được tuy nhiên cũng chẳng mấy quan tâm và khi nghe xong Kiến Phương đưa ra một câu nói thì thầm chỉ đủ cho ba người nghe được thì Tuấn Anh và Khải Vũ cũng chỉ gật đầu, lão thổ địa bên này nghe ba người Nguyễn Hoàng Dương bàn bạc to nhỏ gì đó thì cũng xía vào :
- Ba vị, sở dĩ có sương trắng là do nơi đây chính là " khu rừng xương", sương trắng phủ xuống là do bạc linh trong xương cốt của những sinh vật đã chết tích tụ thành, đây là nơi mà người trần mắt thịt không ai dám đi vào đây đâu.
Ngừng một chút thấy ba người Nguyễn Hoàng Dương đang nhìn mình tỏ ý muốn bảo lão nói tiếp, lão thổ địa lại nói tiếp:
- Nếu có tên to gan nào dám đi vào nơi đây thì chắc chắn kẻ đó sẽ bị những tên thụ yêu che mắt rồi đánh lạc hướng nên sẽ rất dễ bị lạc, ngay cả những tên pháp sư có đạo hạnh cao thâm thì cũng có rất ít người có thể đi vào rồi ra khỏi khu rừng này một cách toàn mạng nhưng xin ba vị hãy yên tâm, ta là thổ địa nơi đây nên ta hiểu rõ từng đường đi nước bước ở đây!!!
Nghe lão thổ địa nói xong thì ba người Nguyễn Hoàng Dương cũng gật đầu và hoàn toàn tin tưởng vào lão...
----------------------
Cùng thời điểm này, tại Đâu Suất cung của Thái Thượng Lão quân đang có yến tiệc, quanh một bàn nhậu có ba bóng người, nổi bật nhất không ai khác chính là Hoàng Quy lão nhân, lão đang nằm trên ghế mà dốc hồ lô lên mà tu rượu ừng ực một cách vô cùng sảng khoái trong cái tiếng nhạc remix xập xình mà không rõ là Lão Quân lấy ở đâu.
Ngoài Hoàng Quy lão nhân ra thì xung quanh còn hai người khác là chủ cung Thái Thượng Lão Quân và Lý Thiết Quải đại tiên, ba lão đại tiên của thiên đình đang ăn chơi nhảy múa, trong đó thì Thái Thượng Lão Quân đã say từ lâu nhưng vẫn còn cố gắng trụ lại với cuộc chơi, người còn lại là Lý Thiết Quải đại tiên vẫn còn đang quẩy khá là sung, lại còn thêm cả đám tiên nữ xinh đẹp hầu rượu nên hắn càng hăng.
Yến tiệc của ba lão già dưới cái nền nhạc remix xập xình đang căng thì bỗng từ bên ngoài, một bóng ảnh cưỡi mây đang bay tới, hắn vừa vào tới trong cung, hắn đi vào thì đang thấy cảnh ba vị thần tiên đang nắm ''tay vịn'' tại Đâu Suất bar, mắt thấy có người vào, đám tiên nữ kia liền mặt đỏ xấu hổ liền dùng phép mà trốn đi luôn trước cái ánh mắt thèm ''đào'' của kẻ đó.
Người tới đang không để ý tới công vụ mà đang hòa theo tiếng nhạc thì giọng nói lèm bèn say rượu của Hoàng Quy lão nhân vang lên đưa hắn về thực tại:
- Thiên Lý Nhãn, nhà ngươi nói đi, ba tên đồ đệ ngốc của ta đã đi vào khu rừng đó chưa???
Thiên Lý Nhãn trở lại với thực tại, nghe thấy Hoàng Quy lão nhân hỏi thì giật thót mình, hắn chột dạ liền chắp tay lại rồi đáp:
- Thưa Hoàng Quy đại tiên, ba tên đệ tử của ngài đã đi vào khu rừng đó rồi ạ!!!
Nghe xong thì Hoàng Quy lão nhân ngồi thẳng dậy rồi nói:
- Thế là có kịch hay để xem rồi, thôi thôi nhà ngươi xong việc rồi, phắn đi cho khuất mắt ta!!!
Thiên Lý Nhãn nghe xong thì lập tức cáo từ rồi quay đi nhưng trong miệng hắn lẩm bẩm một cách lí nhí như là để chỉ mình hắn nghe được:
- Mẹ nó, mấy lão già mất nết!!!
Nhưng ai ngờ là Lý Thiết Quải đang mơ màng thì như nghe được hắn nói gì, lão liền trừng mắt rồi gằn lên:
- Tên kia, nhà ngươi vừa sủa cái gì đó!!!
Thiên Lý nhãn nghe vậy thì hắn chột dạ mà giật nảy cả mình lên nhưng vì mình thấp cổ bé họng nên hắn cũng chẳng dám ho he gì trước mặt ba lão đầu có pháp lực kinh khủng bố mà chỉ biết cúi gằm mặt xuống mà nhanh chóng chắp tay cáo từ ba lão đại tiên lần nữa rồi cút nhanh ra khỏi Đâu Suất cung rồi nhanh chóng lao đi mất hút.
Mắt thấy Thiên Lý Nhãn đã đi, Hoàng Quy lão nhân liền huých huých vai Lão Quân mấy cái cho lão tỉnh khỏi cơn gật gù, thấy Lão Quân đã tỉnh lại, lão liền gật đầu mấy cái để ra hiệu, như hiểu ý của lão, Lão Quân liền gọi một đứa tiểu đồng tới, hai lão đợi một lúc thì một tên tiểu đồng cũng tới, Lão Quân liền ra lệnh:
- Con hãy đi gọi Tam thái tử Na Tra tới đây, chúng ta có việc nhờ hắn!!!
Tiểu đồng nghe vậy thì chắp tay xin lui nhưng chỉ được hai ba bước thì nó quay lại chỗ Lão Quân rồi hỏi lại:
- Nhưng thưa sư phụ, ngài ấy bây giờ đang ở đâu ạ???
Lão Quân đăm chiêu một lúc rồi gãi đầu, chưa biết nói như thế nào thì thoáng thấy bên ngoài Lý Thiên vương vừa đi tuần về lướt qua, lão liền nói:
- Đúng rồi, cha con Lý Tịnh đang ở chỗ hố đen phong ấn Hắc Trùng đế!!!
Tiểu đồng nghe xong thì cũng tuân lệnh lão:
- Vâng thưa sư phụ, đệ tử xin lui!!!
Dứt lời, tên đồng tử liền hóa thành một luồng sáng bạc rồi phóng đi về một nơi xa xăm để hoàn thành nhiệm vụ mà Thái Thượng Lão quân vừa giao cho, thấy tên đồng tử vừa đi và Lý Thiết Quải vì quẩy sung quá nên bây giờ đã lăn ra đất mà ngủ say, Hoàng Quy lão nhân thấy vậy cũng chẳng thèm đánh thức hắn dậy mà nói với Lão Quân:
- Hây, chuẩn bị xem kiệt tác của ta đê, lão huynh đệ!!!
Lão Quân nghe vậy thì cũng muốn xem khả năng của ba người bọn Nguyễn Hoàng Dương có như Hoàng Quy lão nhân PR không thì liền gật đầu, Lão Quân quay lại đang định nói gì thì Hoàng Quy lão nhân không biết đã biến đi đâu mất, tìm mãi không thấy tung tích của lão đại tiên nát rượu này đâu, Lão Quân thì chỉ có thể lắc đầu mà cười khổ, sau đó lão liền gọi thêm một đứa đồng tử khác đến để đưa Lý Thiết Quải lên ghế nằm rồi sau đó lão cũng biến mất vào hư không.
Hoàng Quy lão nhân sau khi biến mất thì đã đi ra khỏi Đâu Suất cung của Lão Quân rồi lão liền tiến về phía Lăng Tiêu Bảo Điện mà không rõ là lão ta sẽ định làm gì....
----------------------
Trở lại nhân gian thì vào lúc này thì ba người Nguyễn Hoàng Dương vừa đi vừa nghe lão thổ địa kia lải nhải, đi thêm một đoạn đường cũng phải tầm hơn một cây số thì Khải Vũ và Kiến Phương cảm thấy có gì đó sai sai, bỗng cả Khải Vũ và Kiến Phương để ý thấy một cái cây cổ thụ vô cùng quen thuộc mà rõ ràng là hai người đã nhìn thấy nó ở gần rìa khu rừng nhưng cả hai người vẫn chưa nghi ngờ gì cả mà vẫn tiếp tục đi cho đến khi Kiến Phương nhận thấy có cảm giác cây cổ thụ này như đang lẽo đẽo đi theo sau ba người.
Kiến Phương đưa mắt nhìn sang Khải Vũ, thấy vậy Khải Vũ cũng gật đầu hiểu ý, để chắc chắn hai nên cả hai không nói gì mà vờ như không để ý, đi thêm khoảng 20 mét nữa thì hắn lại thấy vẫn là cái cây đó, trong đầu Kiến Phương lúc này đã bắt đầu có sự nghi ngờ về lão thổ địa trước mặt đang dẫn đường cho ba người như đang đi lòng vòng, phải tới khi Kiến Phương đi ngang qua người lão thổ địa, có lẽ vì bất ngờ nên thổ địa giật mình.
Lão thổ địa kia còn chưa kịp thu liễm khí tức lại nên đã giúp cho Kiến Phương cảm nhận thấy mùi của quỷ khí và càng củng cố sự nghi ngờ của hắn, lại thấy biểu hiện của lão thổ địa như vậy, hắn liền truyền âm cho hai người Tuấn Anh và Khải Vũ:
- "Hai cậu, tôi bắt đầu thấy nghi ngờ tên thổ địa trước mặt rồi, tôi e hắn đang dụ chúng ta đi lòng vòng, có thể hắn có âm mưu gì đó với chúng ta!!!"
Tuấn Anh nghe vậy thì gạt đi, đáp lại trong thần thức:
- "Không thể nào, tôi đã dùng phép thỉnh tiên cơ mà, chỉ có thần tiên và thổ địa thực sự mới có thể nghe được tôi gọi!!!"
Khải Vũ do cũng đã có sự nghi ngờ từ lâu liền nhắc hắn:
- "Cậu đừng quên, thổ địa có một chiếc vòng triệu hồi, bất kỳ ai cũng có thể dùng được, nên tôi suy ra thổ địa thật đã bị bắt đi rồi, còn tên phía trước chỉ có thể là gian tế do tên đen xì kia sai hắn đến để tìm hiểu về chúng ta!!!"
Kiến Phương cũng gật đầu đáp ứng:
- "Tôi cũng bắt đầu nghi nghi từ lúc cảm nhận được mùi quỷ khí trên người hắn, Khải Vũ nói không sai, nếu không tin thì cậu có thể để ý xung quanh xem!!!''
Khải Vũ cũng hướng ánh mắt về phía Tuấn Anh mà gật gật đầu phụ họa, Tuấn Anh nghe xong hai huynh đệ của mình phân tích cũng có lý, Tuấn Anh cũng để ý tới xung quanh rồi bằng cảm giác và hắn thấy đúng như những gì hai người bạn đã miêu tả rồi truyền âm lại:
- "Chúng ta dùng phép đạo dẫn để tìm đường đi, để đề phòng tên thổ địa này giở trò dẫn chúng ta vào trong cái bẫy của hắn!!!"
Hai người Khải Vũ và Kiến Phương cũng gật đầu và còn không quên mở ra thiên nhãn để nhìn rõ sự thật ở đây, còn về phần Tuấn Anh thì lúc này hắn đã biết là tên thổ địa này là giả mạo, cảm thấy niềm tin đã mất nhưng để chắc chắn hắn liền nhẹ nhàng tiến gần tới phía sau lưng tên thổ địa.
Hắn dùng thần lực để triệu hồi ra kim long thần châm ra, lập tức tay phải hắn đột nhiên phát ra ánh sáng vàng kim, ánh sáng chỉ có thể thần tiên và các thổ địa thật sự mới có thể nhìn được, hắn đi lên trước mặt lão thổ địa rồi đặt tay trái lên vai lão ra vẻ như muốn lão ta dừng lại...
----------------
Thời điểm này tại Cửu Tinh giới, Vĩ Thành vừa gặp gỡ với lại hoàng đế Cửu Long của Cửu Tinh giới xong, Thanh Phù tướng quân do nhận lệnh phải đi ra chiến tuyến nên hiện tại hắn không có ai để nói chuyện, lại đang không có việc gì làm mặc dù hắn được đặc cách muốn đi đâu thì đi.
Hắn đang đứng ở ngoài cung điện và nhìn về một phía xa xăm, mấy tên lính giữ thành sau khi đổi phiên thì khi đi qua, nhìn thấy vẻ mặt của hắn có vẻ như đang phân vân điều gì đó nhưng có quen biết mẹ gì đâu, lại là một người khách quý của Cửu Long đại đế, quyền cao chức trọng nên cũng chẳng dám đến bắt chuyện.
Vĩ Thành đưa mắt đang nhìn thơ thẩn thì bỗng từ xa một tỳ nữ đang bay lại về phía hắn, khi tới nơi nàng ta liền ghé sát tai nói cho hắn biết một cái gì đó, thoáng chốc đã có chuyển biến từ khuôn mặt đăm chiêu lạnh lùng kia, khi nghe xong thì khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai của Vĩ Thành chuyển biến thành một khuôn mặt rạng rỡ hơn hẳn rồi hắn liền bay vụt đi, mái tóc dài lãng tử thì theo đà di chuyển của hắn thì tung bay đúng như con tim đang hừng hực của hắn bây giờ vậy, còn về vấn đề hắn đi đâu thì cô tỳ nữ kia không nói.....
----------------------
Quay trở lại Bàn Cổ giới với Hoàng Quy lão nhân, lão sau khi rời đi khỏi Đâu Suất cung của Lão Quân thì hiện tại lão đang bật mode ăn vạ Ngọc Hoàng trong Linh Tiêu điện:
- Hây, tên nhóc đứng đầu tam giới này, nhà ngươi có đi xem kịch hay với ta không!!!
Ngọc Hoàng lúc này trên trán đang toát hết cả mồ hôi hột sau rất nhiều lần bị Hoàng Quy lão nhân lằng nhằng đòi hắn đi xem ba tên học trò của lão đánh bại ''người quen cũ'', Thái Bạch Kim Tinh bên cạnh Ngọc Hoàng thì do cũng nể mặt Hoàng Quy lão nhân nên ghé vào tay nói nhỏ với hắn, Ngọc Hoàng nghe xong thì hắn cũng sợ Hoàng Quy lão nhân làm loạn và bón hành nên cũng xuống nước:
- Thôi được rồi, ta sẽ đi xem kịch cùng với ân sư!!!
Thái Bạch Kim Tinh quay xuống nháy mắt với lão, hiểu ý Hoàng Quy lão nhân cũng vỗ tay:
- Phải thế chứ, nào, nào đi theo ta ra cổng thiên cung!!!
Dứt lời, lão liền không để cho Ngọc Hoàng kịp phản ứng thì hắn đã bị lão kéo tay hắn đi theo như một đứa trẻ, lão kéo Ngọc Hoàng đi được năm sáu bước thì lão nhận ra các chư vị thần tiên đang cố nhịn cười vị vua của tam giới, cả đám biết Ngọc Hoàng là người đứng trên vạn người mà hôm nay lại đang bị một lão tiên già đầu hành cho ra bã.
Hoàng Quy lão nhân đang đi thì khựng lại, thấy chỉ có mỗi thằng nhóc Ngọc Hoàng này trong tay thì xem cũng không hay mà cũng không kịp giới thiệu ba người đồ đệ của mình, lão quay lại nhìn đám thần tiên ở hai bên liền quát lớn:
- Các vị cũng phải theo ta ra xem chứ, xách cái mông lên đi, tác phong nhanh nhẹn lên!!!
Câu quát của Hoàng Quy lão nhân khiến cho cả đám thần tiên cũng phải nghe lệnh tăm tắp mà đi theo lão ra cổng trời để nhìn xuống hạ giới với độ phân giải 4k rõ nét, full HD không che.
Trở lại bên dưới nhân gian, trong khu rừng xương âm u với ba người Nguyễn Hoàng Dương thì lúc này Tuấn Anh đứng chặn đường trước mặt lão thổ địa, biểu hiện của hắn trên mặt vẫn tỏ ra khá bình thường rồi hắn xòe lòng bàn tay mình ra trước mặt lão thổ địa rồi hỏi:
- Lão già, lão có nhìn thấy gì trong tay của ta không???
Lão thổ địa như vẫn chưa hiểu gì, lắc đầu rồi nói:
- Thưa tiên nhân, ngài có gì trong tay vậy???
Tuấn Anh cười khẩy và đưa tay lên rồi vỗ vai lão thổ địa hai cái như không có gì, lúc này hắn đã rất chắc chắn tên thổ địa này là kẻ giả mạo và rồi ngay lập tức một luồng sáng vàng ánh kim trong tay hắn bắt đầu sáng tỏa ra mạnh hơn và cây kim long châm đã dài ra, hắn liền vung tay rồi nện xuống một đập để tặng cho lão thổ địa một gậy trời giáng.
Một luồng cuồng phong từ cây châm tỏa ra khiến cho mọi thứ xung quanh phải lay động mạnh, một số cây lớn phai lung lay, cỏ dại dưới đất bị dư chấn bật hết cả rễ lên, phía bên trên thiên giới thì các chư thần trên thiên giới khi nhìn xuống thì cũng vỗ tay tán thưởng khiến cho Hoàng Quy lão nhân phổng mũi mà nở mày nở mặt.
Trở lại với Tuấn Anh thì tưởng chừng như một đòn tất sát kia đã giúp cho lão thổ địa chỉ còn lại cái xác rỗng nhưng không, tên thổ địa kia thấy gì đó sai sai, hắn đã nhanh chóng cảnh giác và rồi nhanh chóng lẩn ra xa, quả không sai, hai người Kiến Phương và Khải Vũ đã đúng khi nghi ngờ lão không phải là thổ địa của vùng này.
Lúc này trên một ngọn cây gần đó, chân thân của lão thổ địa cũng hiện ra chân thân là một tên quỷ thụ, hắn liền cười như tán thưởng ba người:
- Các ngươi khiến ta bất ngờ đó....
Chưa nói hết thì Tuấn Anh cắt lời cười khẩy:
- Haizz!!! Ta xin lỗi... vô cùng chân thành xin lỗi vì đã làm hỏng trò chơi của ngươi... thôi xuống đây chơi cùng ba người bọn ta đê!!!!
Ba người do đã mở thiên nhãn ra từ lâu và dưới ba cặp nhãn thần của ba người thì cảnh giới tu vi của hắn cũng chỉ đạt tới cấp bậc quỷ lâm mà thôi, không có gì đáng ngại lắm và tiện để khoe binh khí tốt thì hai người Khải Vũ và Kiến Phương cũng triệu hồi ra viên long đao và phượng vân kích ra để chuẩn bị hành hạ tên quỷ này, tên thụ quỷ thấy vậy đành cười lớn rồi nói:
- Ba người các ngươi cũng tinh mắt đấy, tuy rằng có thể là ta không phải đối thủ của một trong ba tên các ngươi, mà cả ba tên các ngươi hợp sức liên thủ lại thì ta lại đâu còn đường trốn, đành liều cái mạng này vậy!!!
Kiến Phương thấy vậy thì khinh thường:
- Biết vậy còn không mau đầu hàng, nếu không thì đừng trách bọn ông đây ác!!!
Quỷ thụ cười rồi nói:
- Khà khà, ta đâu có ngu, tuy ta không phải đối thủ nhưng cả rừng cây ở đây đều là thủ hạ của ta, hy vọng các ngươi có đủ sức để chơi với chúng!!!
Khải Vũ gắt:
- Chúng nào, thôi bớt lắm mồm, có giỏi thì xuống đây, đừng để bọn ông phải lên!!!
Quỷ thụ cười đểu:
- Không, không, ta sẽ ngồi đây để xem kịch hay....