Trời chưa sáng đã bị Tô ma ma lôi dậy “học” cách đi! Tự giễu mình, lớn đến chừng này rồi mà trước kia đi đứng đều công cốc cả! —¥**... #·#... Vừa đi vừa ngắm mấy người đẹp trên lầu ba, con gái không phải bầy “thú” sao? Không phải nói ba người đàn bà họp lại thành một gánh hát à? Đã hết nửa ngày, sáu cô này ngay cả giao tiếp vài câu cũng không có! Kỳ cục quá! Không lẽ “tuyệt sắc” thì đều coi như người khác tàng hình? Đang ngẫm nghĩ, sau lưng đau nhói lên... “Ui da...” Diệp Thiện Thiện không đề phòng đau đến kêu thành tiếng! “Nói bao nhiêu lần rồi? Lúc đi lưng phải thẳng, đầu phải hơi cúi, không được nhìn ngang liếc dọc!” Tô ma ma cầm thước dài dạy dỗ.
“Ma ma, xương cốt đều bị bà đánh gãy hết rồi!” Chỗ bị đánh đau rát, đã vậy tay lại với không tới. Diệp Thiện Thiện chỉ biết dậm chân rầm rĩ kêu đau... “Xương ngươi làm bằng bùn à? Đánh một cái đã gãy? Ngươi lại làm sai nữa, ta đánh ngươi mười cái xem có gãy hay không!” Tô ma ma vụt cây thước nghe “vù vù”! Nghe được lời này, Diệp Thiện Thiện lập tức mỉm cười chúm chím, ngoan ngoãn nhận sai. “Ma ma thương tình nhẹ tay cho! Thiện Thiện nhất định cố gắng học tập!” Quên đi! Cô là người lớn, không so đo với cây thước dài kia làm gì! Tô ma ma thấy thái độ cô biết điều như vậy! Sắc mặt cũng khá hẳn lên! Ừ, trẻ nhỏ dễ dạy! Cách “đi” tương đối khá rồi, Tô ma ma bắt đầu dạy cô bí quyết pha trà rót nước của tỳ nữ. Diệp Thiện Thiện ngâm loại trà hạng nhất vào ấm, bưng đến chỗ Mạc Nhược Thu đang ngồi đọc sách. “Cô nương, uống trà!” Diệp Thiện Thiện nhẹ nhàng đặt trà lên bàn, tươi cười nhìn người đẹp Mạc nghiêng nước nghiêng thành. Trong lòng tán thưởng Mạc Nhược Thu này ngồi đọc sách thôi cũng đẹp như tranh vẽ. Mạc Nhược Thu ngẩng đầu nhìn Diệp Thiện Thiện, quét từ trên xuống dưới, sau đó quay đầu cầm tách trà nhấp một ngụm nhỏ. “Ngươi chính là tỳ nữ Diễm tỷ chọn cho ta? Xinh đẹp như thế mà làm tỳ nữ thật đáng tiếc!” giọng điệu bình thản.
“Được làm tỳ nữ cho Mạc cô nương xinh đẹp như tiên là vinh hạnh của Thiện Thiện!” Nhất định phải tạo dựng tốt quan hệ đã! Da gà có rớt đầy đất hay không cũng mặc. “... Miệng ngọt quá đó!” Nghe xong mặt Mạc cô nương hòa nhã hơn rất nhiều! Nhìn đi! Làm đầy tớ phải nhìn sắc mặt chủ, là nhờ luyện tập mà ra đó! “Ta thấy Tô ma ma dạy ngươi từ sáng đến giờ rồi, mệt mỏi thì trở về phòng nghỉ ngơi đi!” Người đẹp Mạc, chủ nhân tương lai đã mở miệng rồi, có lí nào Diệp Thiện Thiện lại không vâng lời? Cáo lui xong, lúng túng bước đi, vừa đi vừa nghĩ, mình bị Tô ma ma nhồi nhét tư tưởng nô tài, càng lúc càng có “nô tính” rồi. Lúc ăn cơm trưa, Hương Nhi tìm Thiện Thiện. Hai người ở trong phòng thì thầm trò chuyện. Từ sáng sớm Hương Nhi đã bị một ma ma khác nhốt trong phòng dạy tôn chỉ của Khôi Hương lâu, quy định, tư tưởng nòng cốt... Lúc Diệp Thiện Thiện nói cho Hương Nhi biết, hai ngày nữa mình phải theo Mạc Nhược Thu vào Vân Ẩn điện thì… “Cái gì? Đến Vân Ẩn điện?” Hương Nhi nuốt chưa xong muỗng cơm, thiếu chút nữa phun sạch sẽ. Diệp Thiện Thiện thấy gớm, né ra. “Mắc chứng gì vậy? Còn phun cơm ra nữa?” Bất mãn phủi phủi mấy hạt cơm văng trúng người. Hương Nhi rầu rĩ buông bát, điệu bộ muốn nói lại thôi!
“Làm sao vậy?” Diệp Thiện Thiện thấy thế hỏi đùa, “Chẳng lẽ không nỡ bỏ rơi muội?” “Thiện Thiện! Muội không biết Vân Ẩn điện là chỗ nào sao?” Hương Nhi nhìn cô, yếu ớt hỏi. “Một trong hai điện của Đại Kiền!” Diệp Thiện Thiện giả bộ thong dong đáp, “Cho dù đó là đầm rồng hang cọp, muội cũng phải đi, Diễm tỷ đã quyết định rồi!” Huống gì tôi không đi thì cô phải đi! Hương Nhi thở dài, “Trước kia tỷ có nghe người ta nói... từ trên xuống dưới khắp Đại Kiền đều đồn đại... Vân Ẩn điện... ừm...”Hương Nhi ậm à ậm ừ một hồi vẫn không nói ra nguyên do! Diệp Thiện Thiện sốt cả ruột! “Tỷ cố tình hại muội gấp chết hả? Nói cái gì? Đồn cái gì? Nói không nên lời thì dứt khoát khỏi nói! Nhử mồi chỉnh người ta...” Thấy Diệp Thiện Thiện có vẻ tức giận, Hương Nhi hấp tấp kéo cánh tay cô, vội vàng nói: “Bọn họ nói... Vân Ẩn điện là sào huyệt ma quỷ, cực kỳ tà ác. Người nào cũng là hung thần ác sát, giết người như ma. Điện chủ Thương Khung lại càng thần bí khó lường, tàn bạo, khát máu, khủng bố...” Hương Nhi ngắc ngứ lục lọi trong óc những từ ngữ trước kia nghe người ta nói... Kết quả Diệp Thiện Thiện lại tặng nàng một tràng cười!
“Hương Nhi...” Diệp Thiện Thiện lôi kéo Hương Nhi đang bực bội, chân thành nhìn vào mắt nàng, nghiêm túc nói: “Muội biết tỷ quan tâm muội. Nhưng tỷ nghĩ coi, muội chỉ là một tỳ nữ hồi môn nhỏ xíu. Mạc Nhược Thu người ta đầu bảng còn không sợ, muội sợ gì chứ? Chẳng lẽ đường đường Vân Ẩn Điện đứng đầu một trong hai điện lại khó dễ một tỳ nữ sao? Tỷ yên tâm đi, nhất định không có việc gì! Cùng lắm thì... lúc nào muội cũng cẩn thận là được! Ngược lại tỷ...” Diệp Thiện Thiện pha trò, “Nghĩ đến tỷ, một cô bé mới lớn lăn lộn trong chốn thanh lâu này, một đám sói dâm dục đối với tỷ như hổ rình mồi... ngày đêm lo sợ, e là sau này ngủ cũng không ngon đâu...” “Diễm tỷ nói, tạm thời sắp xếp tỷ cùng các ma ma cùng nhau hầu hạ cô nương trong Nhã Các...” Hương Nhi càng nói càng bắt đầu thấy sợ! “Thế á?! Chị ta nói tạm thời! Vậy sau này thì sao?” Diệp Thiện Thiện cố ý dọa cô ấy! Thành công thấy mặt Hương Nhi nháy mắt trắng bệch, xua xua tay vội vàng hủy bỏ thành tựu của mình, cười nói chọc tỷ cho vui thôi mà! Sau lại thu hồi nụ cười. “Hương Nhi, tỷ yên tâm, muội không để tỷ ở đây chịu khổ đâu...” Rất chân thành! Rất thành khẩn! Song vẻ mặt của người nào đó lại hoàn toàn trái ngược với biểu tình. “Muội lo giữ mình đi! Tỳ nữ Thiện Thiện!” Hương Nhi buồn cười đẩy Diệp Thiện Thiện ra, cầm bát đi ra ngoài! Rõ ràng là không tin lời cô nói!
“Muội nói thật đó!” Diệp Thiện Thiện không cam lòng nhìn bóng lưng Hương Nhi nói với theo, bộ cô là cô bé chăn dê sao? Không tin cô? Nhìn bóng Hương Nhi, mãi đến lúc mất hút, Diệp Thiện Thiện mới xoay người, gục đầu ủ rũ. Tà ác? Hung thần ác sát?? Giết người như ma?? Tàn bạo???? Khát máu????? Khủng bố?????? Thánh thần ơi! Không cần khoa trương như vậy chứ?! #¥%... Mấy cái từ đó là dành cho bọn xã hội đen ác ôn mà! Nói không sợhãi là vì sợ Hương Nhi lo lắng nên lừa cô ấy, cô không sợ sao? Cô sợ chết lắm! Diệp Thiện Thiện cúi đầu vô lực đặt mông xuống ghế, hết nửa ngày, mới hít sâu một hơi! Khẽ khép mắt lại. Nhớ ở hiện đại có câu, rận nhiều không cắn người, nợ nhiều không đè thân8! Hiện tại vừa lúc dùng để an ủi chính mình. Tình huống hiện giờ của cô chính là độc nhiều không sợ chết! Nói thật, cô rất để ý cái mạng nhỏ của mình. Nhưng vận mệnh vĩnh viễn không nằm trong lòng bàn tay ta. Một giây trước còn sống, ai biết giây tiếp theo sẽ thế nào? Bất kể cô tự nói với mình phải phóng khoáng như thế nào, đó đều là lời nóihoảng sợ của bản thân, một thứ cảm giác bất lực mà thôi! Cứ giả bộ khôngsao cả, mình chẳng qua bị ép buộc, bị bức đến hết cách mà thôi...