Chương 10: Đồng hoàn

“Diễm tỷ hiểu lầm rồi! Thơ này không phải tôi làm! Chỉ là đã nghe người ta

ca tụng qua!” Diệp Thiện Thiện tự nhận mình vẫn rất tôn trọng bản gốc!

“Nhưng đây là lần đầu tiên ta nghe!” Diễm tỷ vẫn chưa hỏi là ai làm.

“Muốn ngươi giúp chuyện này nói đơn giản thì không đơn giản, nói khó

cũng không khó!” Bắt chước kiểu nói ba phải, chứng tỏ việc này không ổn!

“Trộm một món đồ!”

Thứ gì mà Khôi Hương lâu lớn như vậy lại không dùng tiền mua được, phải

kiếm người đi trộm?

“Diễm tỷ nói đùa à, tôi... giống ăn trộm lắm sao?” Diệp Thiện Thiện nghĩ

bụng. Loại chuyện này tìm ăn trộm chuyên nghiệp thì xác suất thành công

cao hơn mới đúng chứ?!

Diễm tỷ lườm cô một cái, cũng không trả lời mà tiếp tục nói, “Chắc ngươi

biết Vân Ẩn điện, là một trong hai đại điện có thế lực lớn nhất Đại Kiền!”

Diệp Thiện Thiện thật tình không biết! Vì thế ngậm miệng vểnh tai lên nghe.

“Vân Ẩn điện có một tấm bản đồ, ta muốn ngươi lấy tấm bản đồ này cho

ta!”

“Bản đồ? Để ở đâu? Làm sao mà trộm?” Diệp Thiện Thiện bất giác hỏi ra

tiếng.

“Chỗ an toàn nhất có lẽ nằm ngay trong phạm vi chiếu cố của Thương

Khung, đồ chắc ở trên người hắn!” Diễm tỷ đáp.

“Thương Khung là ai?” Diệp Thiện Thiện hỏi.

Diễm tỷ đảo mắt nhìn Diệp Thiện Thiện ngờ vực, “Thương Khung là điện

chủ Vân Ẩn điện...” Vẻ mặt giống như ai cũng biết tên tuổi người nọ mới

đúng!

“Như lời Diễm tỷ vừa nói, thế lực Vân Ẩn điện rất hùng mạnh. Giờ lại để tôi

đi trộm vật tùy thân gì đó của điện chủ... có hơi... quá coi trọng tôi không?”

Là quá coi trọng cái mạng nhỏ này của cô! Diệp Thiện Thiện nghĩ bụng, để

cho người ta tế đao, người ta còn ngại cổ cô nhỏ quá, cắt không được.

“Chuyện đó ta tự có sắp đặt riêng. Gần đây đang tìm một nha đầu thông

minh, gan dạ một chút, vừa hay ngươi lại xuất hiện! Cái này là trùng hợp!

Về sau lại để ta nhìn thấy ngươi có tình có nghĩa, ta rất thích, đó là cơ

duyên! Con người ta luôn thẳng thắn. Cho ngươi hai lựa chọn, một là làm

như ta nói, hai là... vừa rồi Tô ma ma nói với ta, rất hiếm khi gặp được xử nữ

có thân hình tiêu chuẩn như ngươi, hoàn toàn có thể ở lại Nhã Các nhưng

Nhã Các đã đầy người rồi. Mới nãy Lưu Phong còn muốn giành ngươi với

ta! Hắn quản lý lầu một “Bán Thân”, hay là thanh thuần xử nữ nhà ngươi

trước tiên ở lầu một tôi luyện một chút?” Diễm tỷ cười nham hiểm!

“Đúng rồi! Quên nói cho ngươi biết, tổng quản lầu một chính là cái gã liếc

mắt đưa tình với ngươi lúc chúng ta đi qua lầu một đó.” Diễm tỷ “tử tế” mở

miệng nhắc nhở!

Liếc mắt đưa tình? Diệp Thiện Thiện nghĩ nghĩ... A!! Là cái tên lăn lộn một

vòng!! Nhớ lúc ở lầu một suýt nữa muốn giơ chân đá hắn...

“Hắn không có việc gì sẽ tiện tay chọn vài cô có chút nhan sắc để trao đổi

tình cảm.” Diễm tỷ nhấn mạnh.

“Huống hồ ngươi không đi, vậy sẽ đến phiên Hương Nhi đi.”

Diệp Thiện Thiện bất lực nghĩ, căn bản không cho người ta lựa chọn, cái này

là biến thể của việc bức bách đây! Hôm nay rơi vào tình cảnh này, chỉ có thể

đáp ứng rồi đi bước nào tính bước đó.

“Diễm tỷ có kế hoạch gì thì nói đi!” Mặt Diệp Thiện Thiện hiện ra hai chữ

“Khuất phục”!

Diễm tỷ hài lòng cười tươi, ngụ ý ta biết ngay ngươi là đứa thức thời!

“Hai ngày trước, điện chủ Vân Ẩn điện Thương Khung lần đầu tiên phái

người đến. Hắn chọn Thu Nhi đầu bảng Nhã Các.”

Cái cô Mạc Nhược Thu diêm dúa kia? Diệp Thiện Thiện nghĩ thầm, tên

Thương Khung này tinh mắt thật.

“Vân Ẩn điện rất ít qua lại với Khôi Hương lâu, sắp xếp người vào đó khó

vô cùng! Lần này mua Thu nhi là cơ hội cực tốt để trà trộn vào Vân Ẩn điện,

bỏ qua lần này chắc gì đã có lần sau. Theo quy củ của Nhã Các, đầu bảng

bán ra đều được mang theo một nha hoàn bên người, như vậy ngươi sẽ có cơ

hội đi theo Thu nhi!”

“Nhưng chị cũng có thể đi mà, cơ hội lấy đồ của chị lớn hơn tôi nhiều chứ!”

Diệp Thiện Thiện ngờ vực!

Diễm tỷ thở dài, “Ngươi nghĩ vì sao Vân Ẩn điện lại là một trong hai điện

lớn nhất Đại Kiền hả? Trong mắt Thương Khung, Thu nhi căn bản không

làm được chuyện gì. Với thân phận nha hoàn sẽ không có người chú ý đến

ngươi. Tính Thu nhi háo thắng, thích hơn thua. Ả ta nhất định sẽ dốc sức

quấn lấy Thương Khung, khiến Thương Khung tập trung chú ý đến mình.

Ngươi nhân đó mà tìm chút manh mối, sau đó báo cáo lại cho ta, ta sẽ nghĩ

biện pháp tìm người chi viện, giúp ngươi lấy bản đồ!”

“Vậy Thu nhi hoàn toàn không biết sự tình?” Diệp Thiện Thiện hỏi.

“Nếu ả biết, làm sao gạt được ánh mắt Thương Khung?” Diễm tỷ vặn lại

“Nhớ kỹ, mới vào đừng lỗ mãng làm việc, đợi tất cả yên ổn rồi mới tìm cơ

hội điều tra! Hơn nữa làm việc phải mềm mỏng, hết thảy cẩn thận! Hiểu

chưa?”

“Diễm tỷ... vì sao lại muốn trộm tấm bản đồ đó?” Diệp Thiện Thiện hỏi!

Chẳng lẽ có kho báu?

“Ngươi chỉ cần lấy đồ, tất tật những chuyện khác đều không cần dò la. Biết

nhiều không hay ho gì đâu!” Giọng Diễm tỷ kèm theo cảnh cáo, một bên lấy

từ trong tay áo ra một cái bình ngọc, trút trong bình ra một viên thuốc màu

hồng ra hiệu cho Diệp Thiện Thiện nuốt!

Diệp Thiện Thiện ngạc nhiên nhìn viên thuốc trong tay, đưa mắt hỏi dò

Diễm tỷ! Hy vọng đây là thần dược có thể khiến người ta đao thương bất

nhập.

“Đây là Đồng Hoàn, là một thứ độc dược tàng hình! Ta cũng không lừa

ngươi! Muốn ngươi ăn là để ngừa vạn nhất, ta sẽ định kỳ cho ngươi dùng

một chút thuốc giải để trì hoãn thời gian phát độc. Khi nào đồ vào tay, thuốc

giải toàn bộ sẽ giao cho ngươi. Chỉ cần ngươi chuyên tâm làm việc, ta cam

đoan ngươi không có bất trắc gì! Nhưng nếu ngươi làm ra chuyện gì đó sau

lưng ta... một khi không được giải, độc phát tác rồi thì có cho ngươi thuốc

giải cũng vô dụng! Mà phương pháp giải Đồng Hoàn khắp thiên hạ chỉ mình

ta có! Ngươi khỏi cần trông chờ tìm được người nào khác giải độc.”

Diệp Thiện Thiện đau khổ rên rỉ trong lòng. Thật tình! Việc này chưa xong

việc khác đã đến. Đầu tiên là Cốt Hồng, giờ lại đến Đồng Hoàn? Tranh nhau

đòi mạng cô hay sao vậy?

Cô nhìn viên thuốc nhỏ màu hồng trong tay, nghĩ bụng, một viên chết, hai

viên cũng chết! Bà nội nó, coi như tự mình kiếm thêm một viên đi! Nhắm

mắt thảy vô miệng! Tự chia buồn cho thân thể đáng thương của mình, đừng

có chết thẳng cẳng ngay tại chỗ nha.

“Diễm tỷ! Tôi muốn hỏi một câu cuối cùng. Khôi Hương lâu nhân tài đông

đúc, ngọa hổ tàng long, vì cái gì lại khăng khăng chọn tôi?” Vinh hạnh vô

cùng, lựa cái mạng nhỏ của cô đi chịu chết.

Câu trả lời của Diễm tỷ có thể nói là số một! Chị ta nói: “Bởi vì... thời gian

hợp lý! Địa điểm thích hợp! Gặp người phù hợp!” Diệp Thiện Thiện khóc

không ra nước mắt! Cái này là... thiên thời? ... địa lợi? ... nhân hòa sao?

Diễm tỷ nhìn gương mặt “thảm thương” của cô, cười giải thích: “Người mới

sẽ ít bị người ta nghi ngờ hơn. Ngươi nghĩ đến Vân Ẩn điện để ăn chay à?”

“...”

“Còn có hai ngày, lát nữa ta kêu Tô ma ma dạy ngươi một ít cử chỉ dáng vẻ

của nữ nhân. Nhìn ngươi đi đứng, ngẩng đầu không có tí phép tắc nào! Làm

tỳ nữ, có rất nhiều việc phải chú ý.”

“...”

Diệp Thiện Thiện đau khổ nghĩ, đến lúc đó, lỡ đâu mình đột nhiên bị độc

phát mà chết, có khi nào Diễm tỷ để Hương Nhi thay mình đi chịu chết

không?

Nhưng một giọng nói khác tận đáy lòng vang lên, cười nhạo cô: Diệp ThiệnThiện, mạng nhỏ của mày giữ còn chưa xong, còn đi quan tâm sau khi chếtngười khác như thế nào? Mày nghĩ đó là phẩm chất tốt à? Không phải ngungốc sao...?