Sợ Lục Chung đợi lâu, Phan Lôi chỉ thay một bộ đồ thể thao đơn giản rồi vội vàng chạy xuống.
Có thể nói, Phan Lôi từng được rất nhiều người đợi, trong đó cũng có không ít đàn ông.
Phần lớn đàn ông đợi người, đặc biệt là đợi hơi lâu chút sẽ bắt đầu sốt ruột không yên, chân bắt đầu đi qua đi lại, ánh mắt cũng tương đối mất tự nhiên xen lẫn nôn nóng, thế đứng cũng lộ ra vài phần âu lo.
Không giống Lục Chung.
Xa xa, anh đang đứng ngay cửa lớn, không lười nhác nhãn rỗi như người bình thường, cả người cứ như một gốc tùng, hai tay rủ xuống tự nhiên, năm ngón tay dán vào li quần, nói anh đang đợi ai đó, chi bằng nói anh đang đứng tư thế quân đội thì đúng hơn.
Lục Chung như vậy khiến trong lòng Phan Lôi thoáng chút hiếu kỳ.
Rốt cuộc anh đã trải qua những chuyện gì mới trở nên kỳ quái thế.
Hay phải nói là, lập dị?
Cảm giác được cô tới gần, người đàn ông xoay đầu lại, sau khi nhìn cô một cái, bèn trực tiếp mở cửa xe.
Phan Lôi chạy chậm đến gần người đàn ông, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi anh: “Chúng ta đi đâu chơi vậy?”
Lục Chung liếc cô, mặt mũi sáng sủa, ánh mắt sáng quắc.
Trong lòng Phan Lôi không hiểu sao hoảng hốt, vấn đề muỗn hỏi cũng bị nghẹn nơi cổ họng, làm sao cũng không phun ra được.
Đáp án được hé mở.
Lục Chung đưa cô đến một câu lạc bộ tư nhân.
Là một trạch nữ thâm niên, Phan Lôi không có hứng thú với mấy trò vận động.
Nếu sớm biết Lục Chung đến đánh tennis, Phan Lôi thà ở nhà ngủ nướng bắn trứng.
Lục Chung cầm vợt tennis rồi, xay đầu lại hình như mới phát hiện được sự tồn tại của cô, gõ vào di động mấy chữ.
“Em biết đánh không?”
Phan Lôi thật thà lắc đầu.
Đã nói cô là trạch nữ lâu năm, làm sao cô có hứng thú với bất cứ hoạt động vận động nào chứ.
Ý Lục Chung là muốn dạy cô.
Nhưng tế bào vận động của Phan Lôi thật sự không phát triển.
Lục Chung kiên nhẫn dạy một giờ, Phan Lôi chỉ biết đập banh.
Hơn nữa, còn nhức eo đau lưng.
Dần dần cô có chút mất kiên nhẫn.
Lục Chung cũng không ép, đưa nước cho cô uống một ngụm, dắt… vợt của cô ra ngoài sân nghỉ ngơi.
Sau khi nghỉ, Phan Lôi đã hối hận vô số lần vì theo anh đến đây, tự tìm ngược.
Ngày chủ nhật tuyệt vời không ở nhà nói chuyện yêu đương vĩnh viễn không chia lìa với tấm chăn, lại mò đến đây làm gì không biết!
Từ đầu đến cuối Lục Chung không có vẻ gì mất kiên nhẫn cả, có một học sinh ngu ngốc như cô, rất nhiều người hẳn đã nổi giận lôi đình.
Anh lại chẳng có cảm xúc nào, hết lần này tới lần tới lặp lại động tác cơ bản.
Dường như anh không chán ghét cô.
Điều này khiến trong lòng Phan Lôi hơi ngòn ngọt, hình như cô lại phát hiện thêm một ưu điểm của Lục Chung rồi.
Rất kiên nhẫn.
Nhưng ưu điểm này còn chưa kịp để Phan Lôi khen ngợi.
Lục Chung đã cầm lấy vợt của cô, tiện thể nắm tay cô tiếp tục ra sân.
Phan Lôi kêu khổ không thôi, bây giờ cô có thể bỏ cuộc không?
Phan Lôi đau khổ theo Lục Chung ra sân.
Lúc này trên sân đã có một người quen chờ bọn họ.
Nhìn thấy Phan Lôi, mắt người đàn ông kia nhanh chóng thoáng hiện tia cảm xúc, Phan Lôi không để ý cảm xúc đó có ý gì, người đến đã sải bước tới trước mặt cô.
“Chị dâu, chị cũng đến đây đánh tennis à?”
Phan Lôi nhớ người đàn ông này tên là Lục Tư. Lần trước Lục Chung ăn đến hỏng bao tử viêm dạ dày, anh đã gửi tin nhắn cho người đàn ông này.
“Xin chào.”
“Chào chị dâu.” Lục Tư cười hì hì chào hỏi Phan Lôi, còn mời Phan Lôi đấu hai ván.
Phan Lôi xua tay liên tục, một quả cô còn không đỡ được, kết cục không phải mất mặt xấu hổ sao?
“Tôi… tôi không chơi đâu… Tôi… tôi hơi mệt… Hai người chơi đi, tôi ra kia nghỉ một chút…”
Phan Lôi thật sự rất mệt.
Thể lực của trạch nữ vốn không tốt, giờ cô chỉ muốn nằm không muốn nhúc nhích.
Hình như Lục Chung cũng nhìn ra cô mệt rã rời, gật đầu với cô, để cô nghỉ ngơi.
Phan Lôi cầu còn không được, ra đó ngồi xuống.
Cô thực sự dốt thể thao, cho dù là xem người ta đánh tennis cũng chẳng có hứng thú.
Cô chỉ biết hai người này đánh không tệ lắm.
Miễn cưỡng xem một lúc, Phan Lôi không chịu nổi nữa lặng lẽ rời khỏi sân.
Cô muốn mua ít nước uống, tiện thể ăn chút điểm tâm.
Vận động một giờ rồi, thể lực của cô đã tiêu hao hết.
Nhưng hôm nay hiển nhiên không phải ngày may mắn của Phan Lôi, ra khỏi sân không bao lâu liền gặp người quen cô không muốn gặp nhất.
“Ơ kìa, đây không phải thiên kim đại tiểu thư nhà họ Lục hay sao?”
Phan Lôi không cần quay đầu cũng biết người vừa nói là ai.
Ở nhà họ Lục, người Phan Lôi thích nhất là Lục Tự.
Đồng thời, người cô ghét nhất chính là Lục Vĩnh.
Vốn dĩ tên Lục Vĩnh không phải Lục Vĩnh mà là Chu Dũng. Là con trai của anh hai Lục Thanh Dương.
Khoảng 10 năm trước, anh hai Lục Thanh Dương bị chết trong một tai nạn ô tô, để lại một đứa con trai mới 13 tuổi trong nhà, chính là Chu Dũng.
Có thể nói, Lục Thanh Dương được như ngày hôm nay, đều do một tay anh hai ông ta bồi dưỡng.
Vì để trả ơn, cũng không muốn bỏ rơi huyết mạch của anh hai, Lục Thanh Dương đón Chu Dũng đến nhà họ Lục, còn đổi tên là Lục Vĩnh.
Nếu Phan Lôi là chim sẻ bay lên cành cao biến thành phượng hoàng thì Lục Vĩnh chỉ là con cóc lạc vào lâu đài.
Ngay cả con ếch cũng không bằng.
Phan Lôi tồn tại một cách lúng túng ở nhà họ Lục. Mặc dù cô là con gái nuôi của nhà họ Lục nhưng từ nhỏ Lục Thanh Dương không quan tâm cô lắm, nếu không phải ông Lục chăm sóc cô, cuộc sống của Phan Lôi chắc không bằng một người giúp việc.
Lục Vĩnh là một tên cặn bã điển hình. Hắn ở nhà họ Lục mười năm không học được bất cứ cái gì tốt đẹp, chỉ học được thói ỷ mạnh hiếp yếu, áp bức người.
Phan Lôi là đối tượng bị hắn ức hiếp.
Nhất là sau khi ông Lục qua đời, Lục Tự không thường xuyên ở nhà, mỗi lần Lục Vĩnh đến đều khiến Phan Lôi nơm nớp lo sợ.
Phan Lôi vốn không thèm ngó ngàng gì đến Lục Vĩnh.
Kinh nghiệm đối phó hắn mấy năm nay đã tổng kết cho cô một đạo lý.
Đối với loại cặn bã, không có bất cứ lời nào để nói. Đương nhiên cũng chẳng có đạo lý nào có thể nói được.
Phan Lôi không xoay đầu lại đi về phía sân tennis, trong tiềm thức, cô cảm thấy bây giờ Lục Chung mới có thể bảo vệ cô.
Lục Vĩnh ở sau lưng không được đáp lại, bèn sải bước lên trước mấy bước chặn Phan Lôi.
Giống như Lục Thanh Dương, dáng dấp Lục Vĩnh coi như tuấn tú, nhưng quá lỗ mảng, hơn nữa tửu sắc quá sớm đã móc rỗng tấm thân trẻ trung, trong mắt Phan Lôi, hắn chính là một tên tiểu nhân bỉ ổi.
Lúc này tên tiểu nhân bỉ ổi nở nụ cười tà mị, chắn trước mặt Phan Lôi.
“Tôi nói này, Lục tiểu thư, làm sao vậy, kết hôn rồi bèn phớt lờ đám người quen cũ như bọn tôi à…”
“Anh… anh tránh ra đi… Tôi còn có việc!”
Phan Lôi tính vòng từ hướng khác, nhưng Lục Vĩnh nhanh chóng nhìn thấu ý đồ của cô, nắm tay cô, còn mập mờ vuốt ve.
“Ối giời, Lục tiểu thư, nghiêm túc mà nói, anh còn phải gọi em là em Lục đấy… Mấy tháng không gặp, làn da em tốt lên nhỉ… vừa mềm vừa mịn… còn đẹp hơn đám người đẹp kia nhiều…”
Nguyên nhân lớn nhất Phan Lôi sợ Lục Vĩnh không phải hắn không giữ mồm giữ miệng.
Mà hắn thích động tay động chân.
Lúc còn bé, hắn nhìn lén Phan Lôi tắm, trưởng thành rồi vô số lần sàm sỡ Phan Lôi.
Bất quá khi đó thân phận của Phan Lôi rất lúng túng, cô không có quan hệ gì với nhà họ Lục cả, nhưng lại có cổ phần ở Lục thị, nói cô là người nhà họ Lục, thì gần như chẳng ai ủng hộ Phan Lôi.
Lục Vĩnh chắc nhìn thấu điểm này, nên ngoài sáng trong tối ức hiếp Phan Lôi không ít.
Mấy năm nay Phan Lôi ở nhà họ Lục không học được nhiều thứ lắm, song nhìn sắc mặt lời nói để đoán ý lại học được rất nhiều.
Thỉnh thoảng Phan Lôi còn hận sức quan sát của mình.
Ví dụ như lòng Lục Thanh Dương luôn nghiêng về Lục Vĩnh.
Mặc kệ cô nói gì làm gì, chỉ e Lục Thanh Dương đều bênh tên vô sỉ Lục Vĩnh.
“Tôi phải đi rồi.” Giờ phút này, Phan Lôi không muốn nói nhiều, xoay người định đi.
Lục Vĩnh kéo tay cô vào lòng, cả người sặc mùi rượu phả vào mặt, trong đó còn kèm theo ít mùi nước hoa nhân tạo kì quái.
Mùi này khiến Phan Lôi hơi buồn nôn, cô không nhịn được phản kháng, Lục Vĩnh thấy hắn không khống chế nổi một cô gái, nhất thời có chút tức giận.
Một bạt tay ném Phan Lôi lên tường, đồng thời nhanh chóng qua đó bóp cằm Phan Lôi.
“Sao, lấy gã câm kia rồi tưởng có thể muốn làm gì thì làm ở nhà họ Lục à? Tôi nói cho cô biết, chỉ cần thằng em họ tôi còn ở đây, gã câm kia đừng mong được chia gì ở nhà họ Lục…”
Thấy bờ môi Phan Lôi run lẩy bẩy, Lục Vĩnh cười ha ha, vươn tay khinh miệt vuốt bờ môi tái nhợt của Phan Lôi, “Thức thời, thì hầu hạ ông đây cho tốt, ông đây vui vẻ, nói không chừng còn có thể thưởng một miếng cơm cho mày…”
Lục Vĩnh vừa nói xong, tay từ từ sờ soạng trước ngực Phan Lôi.
Lúc này, tất cả ý thức của Phan Lôi đều trở về, không chút suy nghĩ, ném một cái tát nặng nề vào Lục Vĩnh.
Cự ly hai người rất gần, Lục Vĩnh bị đánh chính diện.
Phan Lôi thấy thế, xoay người bỏ chạy, nhưng nhanh chóng bị Lục Vĩnh chộp được mái tóc dài, giáng một bạt tai to trở lại.
Đầu óc Phan Lôi choáng váng, mùi máu tươi lan tràn trong miệng.
Cô ngồi sập xuống đất, cảm giác được Lục Vĩnh đang cười dữ tợn đi tới chỗ cô.
“Con điếm thối tha! Dám đánh tao! Không muốn sống rồi!”
Nói xong, “Bốp” “Bốp”, ném mấy cái tát về phía Phan Lôi.
Phan Lôi ngây người trong toilet rất lâu. Mắt cô sưng vù, vừa nhìn liền biết đã khóc lâu lắm.
Dấu tay trên mặt rõ ràng vậy, khóe miệng còn trầy da, cô lại không mang theo hộp trang điểm, chắc chắn không giấu được.
Cô không biết nên ra ngoài thế nào.
Thực tế, người bình thường gặp phải tình huống kiểu này, đều nhanh chóng than thở với người thân của mình.
Nhưng, cô không có.
Giống như trước kia, cô chỉ biết trốn.
Vả lại, trước kia Lục Vĩnh cũng không trắng trợn tới vậy, chào hỏi mặt cô.
Phan Lôi không biết mình đã khóc bao lâu, cho đến khi điện thoại reo lên.
“Alo…”
Cô nhìn số điện thoại gọi đến, cũng không muốn che giấu tiếng khóc.
Nhưng người đầu dây bên kia lại hoảng sợ la lên một tiếng, hiển nhiên không phải nói với cô: “Lão đại, hình như chị dâu đang khóc.”
Phan Lôi nhận ra giọng Lục Tư, lập tức nín bặt.
“Tôi… tôi không sao… tôi hơi mệt, về… về trước rồi.”
Phan Lôi còn chưa nói xong, điện thoại đã bị ngắt.
Rất nhanh, một tin nhắn được gửi tới.
Là Lục Chung.
“Em đang ở đâu?”
Ngón tay Phan Lôi đều run rẩy, đè màn hình làm sao cũng không gõ được.
Ngay khi cô đang do dự, ôm mặt mờ mịt không biết làm sao, cửa phòng vệ sinh bị mở ra. Lục Chung xuất hiện trước mặt cô với vẻ mặt lạnh lẽo, theo sau anh còn có Lục Tư đang cười hì hì, chẳng qua lúc nhìn lại mặt cô, vẻ mặt tươi cười của Lục Tư cũng trầm hẳn.