Chương 7: Chương 7

Thật ra đây là nụ hôn đầu của Phan Lôi. Năm 18 tuổi, cô từng nghĩ sẽ trao nụ hôn đầu của mình cho người đàn ông cô yêu thầm.

Ví dụ như Lục Tự.

Sau lễ tốt nghiệp của Lục Tự, cô vẫn luôn ngồi trước cửa sổ đợi hắn về nhà.

Hôm đó, Lục Tự uống say mèm, đi đường chân nam đá chân xiêu.

Cô cứ tưởng cô đã tìm được một cơ hội tốt nhất.

Nhưng, lúc kích động chạy ra cửa, Lục Tự lại đang tay trong tay với một cô gái khác.

Lâu thế rồi, Phan Lôi đã quên mất tên người con gái năm ấy Lục Tự nắm tay.

Dáng vẻ cũng theo thời gian chầm chậm thôi đưa trở nên mơ hồ thậm chí biến mất không còn tăm hơi.

Chỉ có cảm giác chua xót lúc đó, vẫn luôn khắc sâu trong lòng cô.

Đến bây giờ vẫn không quên được.

Tưởng đã có được.

Cuối cùng lại mất đi.

Từ đó về sau, Phan Lôi không hi vọng quá xa vời nữa.

Có những thứ vốn không thuộc về cô.

Cô tưởng nụ hôn đầu sẽ rất ngọt ngào.

Cô từng nghe nói, nụ hôn của người trong lúc yêu say đắm sẽ có hương vị ngòn ngọt.

Nụ hôn của Lục Chung hơi lạnh, hơi man mát, lúc hôn còn hơi ngưa ngứa.

Hương vị, không ngọt chút nào.

Cô nếm được mùi hồ đào cô ăn trước đó trên môi anh.

Ừ, là vị bơ.

Thành thật mà nói, đây không phải là một nụ hôn.

Lục Chung hiển nhiên cũng ngây người, trợn mắt nhìn Phan Lôi rất lâu vẫn không có phản ứng gì.

Sứng sờ quá mức, môi anh cũng không rời đi, vẫn dán chặt môi cô.

Phan Lôi cũng không dời, khác với Lục Chung, cô không bị dọa, mà vô cùng hiếu kỳ, hóa ra nụ hôn đầu đã mất như vậy.

Hóa ra, nụ hôn đầu sẽ có hương vị như thế.

Sau thời gian dài đằng dẳng, bờ môi dán vào nhau cuối cùng cũng tách ra.

Sau khi tách ra, hai người đều hơi ngượng ngùng.

Lúc này bộ phim đã nổi nhạc phim nhẹ nhàng, trái ngược hoàn toàn với nội dung tàn khốc trước đó.

Phan Lôi cũng không có hứng xem phim nữa, từ trên ghế sopha đứng dậy, về phòng mình.

Đến nỗi mặc kệ Lục Chung ở đằng sau có nét mặt gì, vì mặt cô rất đỏ, còn rất xấu hổ.

Cô tuyệt đối không muốn quay đầu lại.

Trở về phòng, Phan Lôi mới phát hiện tim mình đập rất nhanh.

Cô ôm trái tim mình, thoáng ảo não.

Hương vị của nụ hôn đầu không ngọt như trong tưởng tượng, nhưng còn rung động lòng người hơn tưởng tượng.

Chẳng qua chỉ khẽ chạm vào nhau, cô đã không kiểm soát được chính mình.

Vùi mình vào gối, Phan Lôi vuốt trái tim vẫn điên cuồng đập loạn, làm sao cũng không ngừng được.

Theo cách nghĩ của Phan Lôi, tối nay sau khi sự việc ngoài ý muốn xảy ra, Lục Chung chắc chắn sẽ không qua đây theo thường lệ.

Nhưng lúc 10 giờ, Lục Chung đúng giờ sang đây.

Ngoài dự tính của cô, anh không có vẻ mặt bối rối, vẫn là dáng vẻ hờ hững như ngày thường, khoác một chiếc áo choàng tắm to đùng, từ từ đi đến trước giường Phan Lôi.

Tối nay Phan Lôi không có cách nào thực hiện nổi nghĩa vụ người vợ, cô xoay đầu sang chỗ khác, kéo chăn che kín người.

“Cái kia… tối nay em… em hơi khó chịu…”

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Lục Chung cuối cùng cũng có một vết nứt, tựa như hơi nghi hoặc.

Phan Lôi đương nhiên nói dối, “Bụng em hơi đau… tối nay không muốn… có được không?”

Cô đang trưng cầu ý kiến Lục Chung.

Mãi không thấy phản ứng của đối phương, cô ngẩng đầu lại phát hiện người kia đang cúi đầu, lông mi dài thật dài như cánh bướm khe khẽ run rẩy, dường như thực sự nghiêm túc suy xét.

“Em…”

Phan Lôi suýt chút nữa nói thật.

Cô đang nói dối.

Chẳng qua tối nay dưới tình huống ngượng ngùng thế, cô không muốn giao phối như dã thú nữa.

Cô hi vọng được trân trọng, mặc dù sợ hãi chuyện này, nhưng cô vẫn hi vọng mình có thể đạt được khoái cảm.

Lục Chung cân nhắc một lúc, cuối cùng khẽ gật đầu.

Xem ra đêm nay Phan Lôi thoát nạn một lần.

Cô thở phào nhẹ nhõm, trước giờ chưa từng cảm thấy Lục Chung am hiểu lòng người vậy.

Có điều, một giây sau, Phan Lôi cười không nổi.

Bởi vì Lục Chung đã nhanh gọn lẹ cởi đồ trước mặt cô.

Trên người, trong đám cỏ um tùm, cái đầu nấm to không chịu nổi buồn tẻ ngốc đầu lên, tràn ngập hăng hái chào hỏi Phan Lôi.

Phan Lôi sợ hết hồn.

Cô còn nhìn cái đó của đàn ông ở cự ly rất gần.

Cường tráng.

Thô to.

Không có cách nào chấp nhận nổi.

“Anh… anh muốn làm gì…”

Lục Chung từ từ tới gần, nếu không phải nét mặt anh đờ đẫn, Phan Lôi còn tưởng anh sẽ không bằng cầm thú nhào tới.

Anh không có, anh chỉ ngồi trên giường cô, vén chăn cô lên, rồi chui vào, bắt đầu tự mình an ủi.

Thành thật mà nói, những việc này đã đổi mới tam quan[1] của Phan Lôi.

Cô hẳn nên quát to một tiếng cút đi.

Trên thực tế, cô lại không nhúc nhích.

Chẳng biết bao lâu sau, cuối cùng Lục Chung dời tầm mắt vẫn luôn nhìn cô, sau đó trừng mắt, thư giãn.

Phan Lôi mặt đó tía tai, ban đầu cô còn ngượng ngùng định dời tầm nhìn đi, nhưng đến cuối cùng, chỉ có thể ngây ngốc ngồi trên giường, chứng kiến toàn bộ quá trình người đàn ông đó tự an ủi.

Từ đầu đến cuối, con ngươi anh vẫn rất trong trẻo nhưng lạnh lùng, không có chút biến hóa nào.

Ngoại trừ tiếng rên rỉ vụn vặt, và bàn tay hoạt động liên tục, Phan Lôi không tìm thấy bất cứ điểm nào giống dáng vẻ vừa đắm chìm trong tình dục của người đàn ông này.

Phan Lôi cúi đầu, cảm thấy chiếc giường bị người đàn ông đè bên dưới bật lên.

Lục Chung đi rồi.

Ngụm khí kia nghẹn trong cổ họng Phan Lôi cuối cũng cũng thở ra.

Cho tới bây giờ, cô phát hiện mình không hiểu gì về Lục Chung cả.

Rốt cuộc anh đang làm gì vậy?

Không lên giường, chẳng lẽ nhất định phải thủ dâm trong phòng cô sao?

Bỗng nhiên cảm thấy tấm chăn rất bẩn, Phan Lôi nhảy xuống giường, gỡ tấm chăn ban nãy tính thay mới.

Xoay đầu lại, trông thấy người đàn ông rời đi trước đó đã trở lại lần nữa.

Trên tay anh còn bưng một cốc sứ nghi ngút khói.

“Cái kia… em… em cảm thấy lạnh quá… nên… nên muốn trải thêm ga giường…”

Phan Lôi cảm giác lời giải thích của mình dư thừa, bởi vì nét mặt Lục Chung thể hiện rõ ba chữ.

Anh không tin.

Phan Lôi càng thêm xấu hổ.

Để làm dịu bầu không khí, cô chủ động đi về phía Lục Chung.

“Anh bưng gì vậy… a…”

Vận may của Phan Lôi rất tệ, có lẽ toàn bộ sự chú ý đều dồn cả vào cốc sứ gấu mèo Lục Chung đang bưng nên không chú ý chân giẫm phải ga giường.

Vâng, chính là tấm chăn trước đó Lục Chung dùng để phát tiết sẵn lau tay luôn.

Phan Lôi ngã nhào trên ga giường, đáng chết không chứ, khuôn mặt còn vừa vặn bổ nhào vào chỗ ẩm ướt kia.

Mùi tanh nhàn nhạt từ chóp mũi truyền đến, cả mặt Phan Lôi đen xì.

Trong chớp mắt, Phan Lôi muốn nói một chữ.

Fu*!

Phan Lôi khóc không ra nước mắt, lúc này quả thực bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn trời.

Người đàn ông vẫn nhìn cô như con hề cuối cùng ngồi xổm xuống, dỗ cô như dỗ trẻ con vậy, khe khẽ vuốt đầu cô.

Không hiểu sao, Phan Lôi cảm thấy khóe mắt ươn ướt.

Người đàn ông này chỉ có khuôn mặt than, nhưng động tác vuốt đầu cô cực kỳ cực kỳ dịu dàng.

So với anh, Phan Lôi cảm thấy mình ngốc hết sức.

Lục Chung dùng động tác vuốt đầu để an ủi trái tim Phan Lôi có khoảnh khắc xấu hổ và nhạy cảm.

Cuối cùng, anh bế cô từ đống ga trải giường dơ bẩn kia lên.

Dùng kiểu ôm công chúa hạnh phúc nhất trong truyền thuyết.

Giây phút này, trong lồng ngực rộng rãi ấm áp của người đàn ông, Phan Lôi không nhịn được nghĩ.

Thật ra, Lục Chung cũng không tệ.

Lục Chung đặt cô lên giường.

Anh còn giúp cô trải giường.

Phan Lôi không phải nói cô lạnh sao? Đợi đến khi Lục Chung trải xong, cô mới phát hiện anh đã lấy thảm lông cừu ra.

Tiết trời sắp đến tháng năm, Phan Lôi nhìn tấm thảm lông cừu dày cộp, trong lòng càng thêm đưa đám.

Cái này đúng là tự vác đá đập chân mình.

Nhưng cơn đưa đám nhỏ nhoi của cô vẫn chưa dừng lại.

Lục Chung đưa cho cô cốc sứ đáng yêu kia.

Phan Lôi nếm một chút, là sữa bò.

Uống vào trong bụng, vô cùng ấm áp.

Lúc cô uống, tay Lục Chung vẫn phủ trên bụng cô, nhẹ nhàng giúp cô xoa bụng.

Anh tưởng cô ăn xong đau bụng.

Vành mắt Phan Lôi lại đỏ, bưng cốc sữa ấm, cảm thấy cô thật sự là người phụ nữ ngu xuẩn nhất thế giới.

Đêm nay người phụ nữ ngu xuẩn nhất thế giới đã có một giấc ngủ ngon lành.

Sau khi cô uống sữa xong, dần dần buồn ngủ, Lục Chung mới lặng lẽ rời đi.

Chuyện đêm nay khiến Phan Lôi rất xúc động.

Mặc dù cô yếu đuối, cũng chưa từng làm chuyện như thế.

Nhưng cô gái nào cũng hi vọng được người đàn ông che chở trong lòng bàn tay.

Cuộc hôn nhân này, đã chấm dứt mối tình đơn phương không có kết quả cô mãi theo đuổi.

Vậy, tại sao không chính thức từ bỏ?

Sau khi thông suốt, Phan Lôi thức dậy vô cùng sảng khoái.

7h30 sáng, Lục Chung vẫn còn ở đây.

Phan Lôi nghĩ chỉ còn nửa tiếng nữa, bèn vội vàng cầm bánh mỳ bắt đầu nhét vào miệng.

Nhưng một bàn tay đã bắt lấy tay cô.

Lục Chung bĩu môi nhìn về phía bức tường.

“Ơ? Sao thế?” Phan Lôi thoáng nhìn trên tường, chẳng qua chỉ là đồng hồ thôi mà.

Bây giờ đã 7h35.

Thời gian của cô càng ngày càng ít đi.

Hai người trợn mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là bà quản gia cười cười đi tới.

“Thưa cô, đại thiếu gia muốn cho cô biết, hôm nay là chủ nhật, cô không cần đi học, có thể từ từ ăn.”

“…”

Không hiểu sao, Phan Lôi lại cảm thấy mình đang làm một chuyện ngu xuẩn quá trời.

Hiếm khi có được ngày chủ nhật nhàn nhã.

Theo chương trình cũ, Lục Chung vẫn ra ngoài bất chấp gió mưa.

Cô sẽ ngồi nhà xem phim, vận động một chút, cứ thế trải qua ngày cuối tuần buồn tẻ.

Nhưng ăn sáng xong, hình như Lục Chung cũng không có ý định rời đi.

Phan Lôi cắn miếng bánh mỳ, nhìn anh từ trên lầu đi xuống, hơi kinh ngạc.

Khác với đồ tây giày da trước kia, hôm nay Lục Chung mặc một bộ quần áo thể thao màu xám đơn giản.

Thậm chí nhìn Lục Chung rất đẹp, mơ hồ còn mang theo khuôn mặt trai bao đang thịnh hành đương thời, lúc này ăn mặc thể thao trẻ trung vậy, mắt Phan Lôi không hiểu sao cứ lóe lên.

“Anh định đi đâu à?”

Không đợi não Phan Lôi kịp phản ứng, miệng cô đã đi trước một bước hỏi thành lời rồi.

Đây là lần đầu tiên Phan Lôi hỏi hành tung của Lục Chung.

Trước kia cô đều mặc kệ không thèm hỏi, Lục Chung cũng chưa bao giờ thông báo cho cô biết.

Lúc này, Phan Lôi tưởng sẽ có một trận im ắng vắng lặng đáp lại cô.

Nhưng Lục Chung xoay đầu, lấy di động ra gõ cho cô một chữ.

“Chơi.”

Phan Lôi nuốt miếng bánh mỳ, chớp chớp mắt, dù gì ở nhà một mình cũng rất nhàm chán, vất vả lắm quan hệ với Lục Chung mới tốt lên chút. “Em cũng đi.” Uống một hớp sữa tươi, Phan Lôi kéo Lục Chung, “Anh chờ em chút… em đi thay quần áo…

_ [1] Tam quan gồm: Nhân sinh quan, giá trị quan và thế giới quan. _