Chương 12: Chương 12​

Phan Lôi chạy một hơi tới đại sảnh mới phát hiện trên tay mình vẫn còn cầm ly nước dứa đáng ghét.

Bởi vì bỏ chạy kinh hoàng lại thất thố, nước dứa đã bắn tung tóe không ít ra ngoài, còn bắn lên váy trắng của cô.

"Thật xui xẻo!" Phan Lôi ảo não nhìn chiếc váy bẩn, hết cách rồi, ở đây không có đồ mới để thay, cô chỉ có thể vào phòng vệ sinh lau một chút xem thử có sạch không?

Cô vội vội vàng vàng chạy lên toilet lầu hai, nên không chú ý ở cách đó không xa, hai người đàn ông đối diện cô đang bất lực xoi mói.

"Em còn tưởng chị dâu họ sẽ hắt hết ly nước trái cây ra ngoài chứ." Lục Tư ngậm điếu thuốc, nhìn cô gái dưới lầu đột nhiên xông tới, khẽ cau mày.

Tầm mắt Lục Chung cũng rơi trên người Phan Lôi, ngắm cô từ trong hoảng hốt lấy lại tinh thần, sau đó ảo não vẫy vẫy tay, cuối cùng bĩu môi tức giận chạy lên lầu.

Trong lòng anh chậm rãi lướt qua một tia cảm xúc, hơi xa lạ, cũng hơi khó chịu.

Lục Tư xoay đầu lại, thấy ông anh họ quanh năm không bộc lộ cảm xúc nhà mình đang cầm điếu thuốc, nửa điếu kia sắp đốt tới đầu ngón tay mà anh vẫn chưa phát hiện.

Trong lòng Lục Tư sáng tỏ, đi tới vứt điếu thuốc trên tay Lục Chung.

"Ghen tị?" Thấy khuôn mặt không có phản ứng gì của Lục Chung, Lục Tư lại cười nói: "Kỳ thật, chị dâu là một cô gái tốt, chẳng qua thích nhầm một tên cặn bã thôi."

Nhắc tới cặn bã, cặn bã đó cũng xuất hiện.

Sau khi Lục Tự và Tô San từ trong vườn hoa đi ra, đã nhanh chóng tách biệt.

Có lẽ, giờ hắn còn chưa muốn công khai cuộc tình bí mật này.

Lục Tư nhàn nhã huýt sáo, "Đi thôi, em trai hờ của anh vào rồi, trò hay của chúng ta bắt đầu thôi."

Rốt cục tầm mắt Lục Chung cũng dần dần rơi trên người người đàn ông điển trai cao to dưới lầu, mắt khẽ híp một cái.

Trò hay đã bắt đầu, không phải sao?

Phan Lôi cực kỳ may mắn vì cấp cứu kịp thời.

Váy của cô được cứu rồi.

Lúc này trong toilet, cô suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Quả nhiên cô còn non nớt lắm, để tâm trạng bị Lục Tự chi phối.

Đã biết rõ đây là tình đơn phương vô vọng, còn bị đối phương dắt mũi thực sự quá kém.

Nếu để Tôn Như Ý biết, cô lại bị chỉ vào mũi mắng cho xem.

Phan Lôi lau tay, thấy thời gian cũng không còn sớm, không biết hiện tại Lục Chung thế nào nhỉ? Có phải lại bị ức hiếp không?

Phan Lôi quyết định đi tìm Lục Chung, cũng tìm lại phần tâm trạng đã trôi giạt đi mất.

"Chung Phỉ Phỉ?"

Thật không ngờ, ngay cửa phòng rửa tay có thể gặp người quen.

"Sao cậu ở đây?"

Nửa tháng không gặp, hình như Chung Phỉ Phỉ đã biến thành một con người khác.

Bộ lễ phục dạ hội đuôi cá màu hồng nhạt bó sát dáng người thon dài đẹp đẽ của cô ta, trông thấy Phan Lôi, đôi mắt to xinh đẹp của Chung Phỉ Phỉ toát ra ý cười sung sướng.

"Hì, Phan Lôi, đã lâu không gặp."

Chung Phỉ Phỉ luôn biết nhìn mặt mà nói chuyện.

Từ ngày lên lớp đầu tiên, cô ta đã bí mật quan sát bốn cô gái chung phòng. Theo quan sát của cô ta, Tôn Như Ý có tính tình nóng nảy, Phan Lôi yếu đuối nhất, nhưng về gia cảnh mà nói, Phan Lôi hẳn tốt nhất.

Cô ta luôn theo dõi không ít báo chí, mỗi lần xuất hiện sản phẩm mới của quý hiện tại, cô ta đều có thể phát hiện nó trên người Phan Lôi.

Chỉ là, xưa nay Phan Lôi rất khiêm tốn, ít khi nói chuyện trong nhà với mọi người, cho dù Chung Phỉ Phỉ hiếu kỳ, cũng không thể hỏi cặn kẽ mọi việc.

Biết được gia cảnh Phan Lôi chính là lần trước ở buổi lễ trao giải trong trường, cô được đại công tử câm của nhà họ Lục kia vác lên vai.

Được một người đàn ông tràn trề ham muốn chiếm hữu thế này vác lên vai, còn dùng tư thế thân mật vậy, hẳn không phải quan hệ bình thường.

Chung Phỉ Phỉ nhanh chóng đoán Phan Lôi là vợ Lục Chung.

Do đó, khi phỏng vấn ở tập đoàn văn hóa Lục thị, cô ta thấy người phỏng vấn là Lục Chung, cho nên mới lấy hết can đảm đi tới trước mặt anh làm quen.

Bất quá, kết quả khiến cô ta rất bất ngờ.

Thậm chí phẫn nộ.

Cô ta không được chọn.

Cô ta tự xưng là thực lực kinh người, lại có chút bối cảnh gia đình như thế, một quảng cáo nhỏ thôi, sao không tới phiên cô ta?

Nhưng thư ký tập đoàn văn hóa Lục thị ở đầu dây bên kia dùng giọng nói vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, giống như nói thêm một câu cũng cảm thấy dư thừa.

Chung Phỉ Phỉ không cam lòng, chủ động tìm tới cửa.

Lần này, cô ta không trông thấy đại thiếu gia câm của nhà họ Lục, trái lại được trợ lý của anh - Lục Tư tiếp đón.

"Xin lỗi, sau khi cân nhắc, chúng tôi thấy quảng cáo này không phù hợp với phong cách cô." Cuối cùng, Lục Tư còn đưa cho cô ta một tờ danh thiếp, "Như vậy đi, vì cô là bạn học của phu nhân nhà chúng tôi, tôi sẽ giới thiệu một công việc khác cho cô, tin tôi đi, Chung tiểu thư, cô nhất định sẽ hài lòng."

Sự thật chứng minh, Chung Phỉ Phỉ rất hài lòng.

Việc Lục Tư giới thiệu cho cô ta chính là đóng MV của một ca sĩ nổi tiếng, mặc dù cô ta chỉ đóng vai phụ, xuất hiện một cảnh thôi.

Nhưng sau khi quay MV đó xong, đạo diễn dẫn cô ta đi gặp người đứng đầu thực sự của tập đoàn văn hóa Lục thị.

Lục Thanh Dương - người đứng đầu nhà họ Lục.

Gần như lần đầu tiên cô ta trông thấy người đàn ông kia, Chung Phỉ Phỉ đã hiểu, vận may của cô ta tới rồi.

Trong mắt người đàn ông đó không hề che giấu chút kinh ngạc và yêu thích nào, để cô ta biết, đây là một cơ hội tuyệt vời cô ta không thể bỏ qua, chỉ được nắm bắt.

Cô ta làm rất tốt.

Lục Thanh Dương rất thích cô ta.

Thậm chí bất chấp sự phản đối, muốn nâng cô ta lên làm ngọc nữ ngôi sao của thế hệ mới.

Đi một vòng như vậy, lúc trông thấy Phan Lôi lần nữa, sự ghen ghét trong lòng Chung Phỉ Phỉ đã vơi đi không ít, còn có thêm một phần cảm ơn.

Nếu không phải nhờ Phan Lôi, nói không chừng cô ta không thể leo lên nhanh thế.

"Chung Phỉ Phỉ, sao cậu lại?" Phan Lôi vẫn ngu ngốc như trước đây, lẩm bẩm hỏi thành tiếng.

Chung Phỉ Phỉ cũng không xấu hổ, người có thể leo lên vị trí cao, ngoại trừ da trắng xinh đẹp, không biết xấu hổ cũng là một yếu tố quan trọng.

"Mình theo một người bạn tới."

Chung Phỉ Phỉ không nói thẳng. Mặc dù cô ta không cảm được một người đàn ông đáng tuổi cha bao nuôi là một chuyện mất mặt, nhưng người này là cha chồng của bạn học, cô ta nghĩ chân tướng này nên thuận theo tự nhiên mở ra đi.

Phan Lôi nhìn cách ăn mặc của Chung Phỉ Phỉ, cũng hiểu.

Chung Phỉ Phỉ luôn muốn bay lên ngọn cây làm Phượng Hoàng, có lẽ giờ đang trên con đường bay rồi.

Quan hệ giữa cô và Chung Phỉ Phỉ cũng bình thường, tam quan cả hai khác biệt, chỉ cần cô ta thích, vậy tùy cô ta thôi.

Đây là cách nghĩ của Phan Lôi.

Bất quá, cô không ngờ, trong nhận thức của cô, cùng lắm Chung Phỉ Phỉ chỉ là bạn gái của một ông chủ xí nghiệp nhỏ thôi, lại càng không ngờ, dã tâm của cô bạn học này còn lớn hơn, bay cao hơn cô nghĩ.

"Đây là Phỉ Phỉ, Chung Phỉ Phỉ."

Đứng bên cạnh Lục Chung, Phan Lôi có loại cảm giác như bị đâm mù mắt chó.

Lúc này đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại của Chung Phỉ Phỉ bị một người không thể quen thuộc hơn nắm, nửa tiếng trước, cô còn gọi người này một tiếng ba.

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Chung Phỉ Phỉ, Phan Lôi không vui sướng nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng dưng sa sầm.

Người cũng tái mặt như cô còn có Lục Tự.

"Ba, ba có ý gì?"

"Ý gì?!" Lục Thanh Dương cười đến mức mặt mày tươi tắn, người đã đến tuổi trung niên còn có thể sở hữu một cô vợ trẻ trung xinh đẹp là mơ ước cuối cùng của đàn ông.

"Phỉ Phỉ rất tốt, ba rất thích cô ấy. Ở độ tuổi này của ba, có thể gặp được cô gái yêu thích thực sự không dễ dàng, lẽ nào các con không vui thay cho ba sao?"

Lục Thanh Dương cũng không phải loại người một lòng một dạ.

Từ sau khi Lục Phi Nhã chết, có lẽ là trước khi chết, phụ nữ bên ngoài của ông ta đã nườm nượp.

Nhưng những năm gần đây, Lục Tự đều mở một mắt nhắm một con, đối với chuyện phong lưu của cha già, hắn chưa bao giờ hỏi đến.

Lần đầu tiên Phan Lôi nhìn thấy Lục Tự kích động thế.

Cô ngẩng đầu lên, không hiểu sao nhìn Lục Tự.

Ánh mắt Lục Tự căn bản không đặt trên người cô, mà thâm thúy nhìn chằm chằm Chung Phỉ Phỉ bên cạnh Lục Thanh Dương.

Đó là ánh mắt làm Phan Lôi tuyệt vọng.

Hoài niệm, say đắm, còn có ham muốn chiếm giữ vô hình.

Chung Phỉ Phỉ là một người đẹp, còn là người đẹp sắc nước hương trời.

Phan Lôi vẫn tin như vậy, nhưng xưa nay chưa từng ghen tỵ cô ta, giờ phút này đột nhiên cô hơi ghen ghét.

Lòng bàn tay ấm áp, không biết từ lúc nào Lục Chung đã lặng lẽ nắm tay cô.

Phan Lôi bỗng dưng chấn động, từ trong ma chướng phục hồi tinh thần.

Cô suy nghĩ lung tung làm gì, coi như Lục Tự... coi như Lục Tự thật sự thích Chung Phỉ Phỉ, tiếng sét ái tình cũng được, hay tình cảm khác cũng được, đều không liên quan tới cô.

Trong lòng lặng lẽ hít sâu một hơi, Phan Lôi lui về bên người Lục Chung, ngoan ngoãn làm cô vợ nhỏ của anh.

So với sự thất thố của Lục Tự, Lục Chung có vẻ rất bình tĩnh.

Giống như một màn này là trò cười vậy, chẳng dính dáng gì tới anh. Anh chỉ nắm tay Phan Lôi, thật chặt, Phan Lôi hơi đau, muốn buông ra, nhưng anh không cho.

Phan Lôi nhạy cảm cảm nhận được đêm nay Lục Chung hơi tức giận.

Chắc trong lòng anh không hờ hững như bề ngoài.

Đặc biệt khi người một nhà cùng nhau ăn tối, cô phát hiện hơi thở che giấu dưới vẻ bình tĩnh bên ngoài của Lục Chung càng lúc càng nhanh.

Đã khuya lắm rồi, bữa tiệc cũng đến hồi tàn cuộc.

Chỉ còn lại người trong tộc nhà họ Lục ngồi chung với nhau uống trà nói chuyện phiếm.

Lục Thanh Dương hình như thật sự rất thích Chung Phỉ Phỉ, cả gia đình nhà họ Lục tụ họp lại, vậy mà cũng cho Chung Phỉ Phỉ tham gia.

Chung Phỉ Phỉ mềm mại không xương như con chim nhỏ nép vào lòng Lục Thanh Dương, nũng nịu nói gì đó.

Tâm tư Phan Lôi đều nằm trên bàn tay Lục Chung đang nắm cô, chả quan tâm gì tới Chung Phỉ Phỉ ra vẻ ta đây.

Tối nay Lục Tự hình như rất tức giận, nhìn hai người kia anh anh em em, người luôn dịu dàng như hắn, tối nay chưa từng nở nụ cười nào.

Phan Lôi nhìn hắn, lại dè dặt cúi đầu thấp xuống, cô lấy một cái đĩa, cắt một miếng bánh ngọt cho Lục Chung.

Dường như cả buổi tối anh chưa ăn gì.

Phan Lôi đẩy bánh ngọt đến trước mặt Lục Chung, Lục Chung nếm thử, hình như không hứng thú lắm lại đẩy ra.

Đáng ghét, đồ kén ăn.

Phan Lôi oán thầm, đợi tối nay về nhà làm chè trôi nước[1] cho anh là được.

Tài nấu nướng của Phan Lôi rất ‘tuyệt vời’, có thể nói là nhân tài kiệt xuất trong thế giới ẩm thực hắc ám, bất quá món tủ nhất chính là chè trôi nước.

Toàn bộ tâm tư của Phan Lôi đều dồn vào việc làm bữa khuya tối nay, lại không ngờ nằm cũng trúng đạn.

Đầu tiên là Chung Phỉ Phỉ phụt một tiếng bật cười.

"Phan Lôi, đàn ông đều không thích ăn đồ ngọt. Giống Thanh Dương nè, thích mì tôi nấu nhất." Câu này của Chung Phỉ Phỉ vừa khoe khoang tình cảm ngọt ngào của mình với Lục Thanh Dương, vừa bắn một phát vào Phan Lôi và Lục Chung.

Quả nhiên, Lục Thanh Dương vẫn đắm chìm trong lòng người đẹp lên tiếng.

"Đúng rồi, anh đánh Tiểu Vĩnh bị thương nặng, chuyện ở chỗ tiểu Vĩnh anh giúp giải quyết đi."

Lục Thanh Dương lạnh nhạt nhìn Lục Chung, lạnh lùng dặn dò.

Chuyện Lục Vĩnh cùng lắm chỉ là việc hậu cần, có gì phải giải quyết chứ.

Phan Lôi rất khó chịu. Một giây sau, lại nghe Lục Thanh Dương nói : "Đúng rồi, nếu thực sự bận bịu, thì phía công ty điện ảnh để tiểu Tự đi làm, dù sao với... bộ dạng bây giờ của anh cũng không thể làm được mấy việc xuất đầu lộ diện..."

_ [1] Món chè này được làm từ nguyên liệu trứng, bánh trôi, đường và cả rượu ngọt. _

_ Tác giả có lời muốn nói: _

_ Sân khấu nhỏ dịp lễ tình nhân: _

_ Lễ tình nhân đầu tiên sau khi Phan Lôi lấy Lục Chung, suy nghĩ một chút quyết định làm bánh ngọt chocolate bày tỏ tình yêu tặng Lục Chung. _

_ Buổi chiều ngày lễ tình nhân, Phan Lôi làm xong tất cả công tác chuẩn bị, chỉ còn thiếu tin nhắn riêng dặn dò Lục Chung về sớm tí. _

_ Lúc năm giờ chiều, Lục Chung thật sự về sớm. _

_ Không có nguyên nhân nào đó, có người báo nhà anh xảy ra hoả hoạn. _

_ Lễ tình nhân tiếp theo, Phan Lôi vẫn được ăn bánh ngọt chocolate, song do Lục Chung làm. _