Lục Tự biến sắc hay không bây giờ chưa thể biết được, bất quá Phan Lôi quả thực biến sắc rồi.
Không có nguyên nhân nào khác, cuối tuần này là bữa tiệc mừng sinh nhật năm mươi tuổi của người đứng đầu nhà họ Lục - Lục Thanh Dương.
Bọn họ bên này, người có chút máu mặt đều làm tiệc mừng thọ lớn, đặc biệt đời người như một cái thùng to thế này.
Lục Thanh Dương chuẩn bị tiệc mừng thọ, có nghĩa là Phan Lôi và Lục Chung cũng phải về.
Trong khoảng thời gian này, lúc nào Phan Lôi cũng thấp thỏm, nghe nói đến bây giờ Lục Vĩnh còn chưa bò dậy nổi. Vì thế, Lục Thanh Dương không biết đã đến đây ầm ĩ bao nhiêu lần, mỗi lần đều bị Lục Chung dùng sự im lặng ngăn chặn mà quay về.
Bất quá, nghĩ tới bữa tiệc mừng thọ này giống như Hồng môn yến vậy, Phan Lôi lo lắng không thôi.
Lục Chung lại chẳng thèm để ý.
Trong khoảng thời gian này, giữa Phan Lôi và anh nói thay đổi cũng không thay đổi gì, vẫn trải qua cuộc sống vợ chồng giản đơn bình thường.
Song thực sự cũng có chút thay đổi.
Ví dụ như, Lục Chung sẽ giao tiếp đôi câu với cô.
Ở chung lâu rồi, Phan Lôi phát hiện thật ra anh rất nhàm chán, bình thường không đọc sách thì chính là chơi game.
Đương nhiên, chơi đến khi nó hư thì thôi.
Mỗi lần Phan Lôi tha thiết mong chờ muốn nói chuyện với anh, Lục Chung đều bày bộ dáng ‘Em nói chuyện của em, anh làm việc của anh’ hết.
Sau đó, Phan Lôi lộ vẻ mặt chán chường uể oải, Lục Chung mới cho cô một chữ.
Ừm.
Ờ.
Được.
Đơn giản dứt khoát.
Có điều, Phan Lôi cũng thỏa mãn.
Đây là một sự thay đổi.
Thời điểm đang giao lưu, Phan Lôi cũng phát hiện được chuyện này lúc thực hiện nghĩa vụ vợ chồng vào buổi tối, thái độ đã đạt tới sự hài hòa trước nay chưa từng có.
Từ sau đêm tân hôn, Phan Lôi bèn bắt đầu sợ những chuyện trên giường.
Nhất là dáng vẻ lúc trước của Lục Chung quả thật quá kinh khủng, Phan Lôi muốn có phản ứng cũng không nổi.
Ngày đó, mặt cô sưng như đầu heo, Lục Chung còn qua đây cởi hết quần áo cô.
Phan Lôi run rẩy, rốt cục nhịn không được nói: "Em... em không muốn làm chút nào... Có... có thể không làm không..."
Cô tưởng Lục Chung sẽ từ chối, trong mắt Phan Lôi, Lục Chung xem chuyện này như một nghi thức rồi.
Một nghi thức không cách nào tránh khỏi.
Bất quá, kết quả làm Phan Lôi rất bất ngờ.
Lục Chung đồng ý.
Mỗi đêm anh vẫn tới, bình thường chỉ mở cửa nhìn cô một cái, sau đó nhanh chóng rời đi.
Buổi tối dài đăng đẳng mà không thú vị.
Từ lâu, Phan Lôi đã phát hiện Lục Chung là một trạch nam siêu cấp. Sau khi từ công ty về cơm nước xong bèn đến phòng sách, buổi tối sang đây mở cửa phòng cô chẳng qua cũng chỉ nhìn theo thói quen.
Bất quá, mỗi lần Lục Chung mở cửa, Phan Lôi sẽ tự hiểu là cô có thể tới phòng sách cùng nhau xem phim, đọc sách, thậm chí chơi cờ tướng với anh.
Phan Lôi từng theo ông Lục quá cố học chút cờ tướng.
Cũng biết quy tắc ở mức độ nào đó.
Đấu với Lục Chung, cô hoàn toàn đại bại.
Nhưng, Lục Chung chẳng có chút nào thiếu kiên nhẫn, cho dù có nhanh chóng miểu sát ( _ giết trong nháy mắt _ ) Phan Lôi đi nữa, hay sẽ... tiếp tục miểu sát cô.
Làm không biết mệt.
Khi hai người mệt rồi, Lục Chung sẽ đọc sách, còn Phan Lôi thì vẽ tranh bốn khung.
Câu chuyện về một con mèo hoang và một con chó to cụt đuôi.
Lúc mới bắt đầu, Phan Lôi chỉ vẽ chơi cho vui.
Lên lớp không có việc gì làm thì vẽ vời tí.
Dần dần, cô phát hiện Lục Chung hình như rất có hứng thú với truyện tranh bốn khung của cô, thỉnh thoảng có mấy lần, Phan Lôi thấy Lục Chung để lại lời nhắn trên truyện.
Phần lớn là tăng thêm ít đối thoại cho chó cụt đuôi và mèo mập.
Tuy đối thoại không nhiều lắm, nhưng Phan Lôi cảm thấy thứ cô vẽ và thứ anh viết ra, kỳ thực rất ăn rơ.
Điều này làm Phan Lôi nghĩ cô và anh có thần giao cách cảm, thậm chí, cô mơ hồ cảm giác được cô đối với Lục Chung đã thay đổi.
Cô ——
Hơi thinh thích người đàn ông này rồi.
Khi nhận được thiệp mời tham dự tiệc mừng thọ, tâm trạng buông lỏng của Phan Lôi trở nên nặng nề.
Thứ nhất, cô không yên lòng Lục Vĩnh - cái tên không bỏ được tính xấu kia.
Còn nữa, nghĩ đến phải gặp Lục Tự, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác chua xót.
Lục Chung không biết, anh cũng không phải loại đàn ông biết dỗ phụ nữ vui vẻ.
Phan Lôi không nói lời nào hồi lâu, anh từ trong sách ngẩng đầu lên, ánh mắt không hiểu thoáng nhìn Phan Lôi.
"Không... không có việc gì."
Anh còn chưa hỏi, Phan Lôi đã lắp bắp nói.
"Có lẽ em chỉ hơi khẩn trương. Thế... không biết có chạm mặt Lục Vĩnh không?"
Câu trả lời của Lục Chung là bình tĩnh lắc đầu.
Lục Vĩnh, trong thời gian ngắn muốn xuất hiện trước mặt bọn họ, thậm chí đứng dậy, chỉ sợ phải cần tới sự giúp đỡ của thiên thần.
Khi Phan Lôi còn thấp thỏm không yên, bữa tiệc mừng thọ ngày chủ nhật nhanh chóng đến.
Lục Chung dẫn cô đi làm tóc, đổi trang phục, sau đó chạy tới nhà họ Lục.
Kỳ thật Phan Lôi cũng không cần sửa soạng như vậy, tuổi trẻ chính là tiền vốn lớn nhất mà. Hơn nữa dáng dấp Phan Lôi cũng không tồi, mắt to, mũi xinh xắn, môi đỏ mọng, còn có một mái tóc xinh đẹp đen nhánh dài ngang eo, hoàn toàn có sẵn hình mẫu của một người đẹp rồi.
Trang điểm nhẹ nhàng, thay một chiếc váy dài cúp ngực màu trắng, hôm nay trang phục của Phan Lôi xem như hoàn tất.
Cô hơi khẩn trương, lúc ở trên xe chẳng nói câu nào.
Cô không giống Lục Chung, không phải một người trầm tĩnh.
Buổi tối khác thường, khiến Lục Chung hiếm khi nhìn cô nhiều lần.
Cho dù có sợ đi nữa, nhà họ Lục vẫn gần trong gan tấc.
Lúc xuống xe, Phan Lôi khẩn trương đến mức chân trượt một cái, cũng may Lục Chung đỡ cô.
Thuận thế, bàn tay dày rộng từ từ nắm chặt lòng bàn tay đẫm mồ hôi của cô.
Không hiểu sao tâm trạng mù mịt luống cuống của Phan Lôi dần dần bình ổn.
Dường như, thế giới này không có gì đáng sợ nữa.
Lúc Phan Lôi vào không hề thấy Lục Tự, nghe nói còn đang trên đường tới.
Người bọn họ nhìn thấy đầu tiên chính là Lục Thanh Dương, về tình về lý, Phan Lôi đều phải chúc thọ Lục Thanh Dương.
"Ba... Sinh nhật vui vẻ."
"Ừ. Con ngoan." Lục Thanh Dương nhếch môi, nhưng ý cười không có đạt tới đáy mắt, có lẽ trông thấy Lục Chung đứng bên cạnh Phan Lôi.
Phan Lôi không biết sao thù hận của hai cha con này sâu tới thế, nhưng giờ phút này, cô chỉ có thể kéo tay Lục Chung.
Nhận được ám hiệu của cô Lục Chung cũng gật đầu với Lục Thanh Dương, xem như chúc thọ thành công.
Lục Chung đã làm đến cực hạn của mình.
Phan Lôi cho là vậy.
Hiển nhiên Lục Thanh Dương bất mãn, hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Phan Lôi thoáng lúng túng, nhịn không được nghiêng đầu nhìn Lục Chung đang đứng bên cạnh.
Dáng vẻ anh vẫn trầm tĩnh, lạnh lùng, không nhúc nhích.
Không hiểu sao Phan Lôi hơi đau lòng, nắm tay anh lên lầu.
"Chuyện đó, anh không cần để ở trong lòng, chắc... chắc Lục Vĩnh khỏe hẳn, là không sao nữa."
Phan Lôi an ủi Lục Chung, Lục Chung cứng nhắc hồi lâu mới quay đầu lại nhìn cô.
Anh vẫn giữ vẻ mặt đó, nhưng Phan Lôi biết, tâm trạng anh tốt chút rồi.
Lần lượt bảy tám người tới tiệc mừng thọ.
Phan Lôi sợ Lục Chung lúng túng, nên dẫn Lục Chung liên tục ở trên lầu, cho đến khi Lục Tư tới hình như tìm Lục Chung có chuyện gì đó, cô mới lui ra ngoài.
Mặc dù từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, Phan Lôi đã lớn lên ở nhà họ Lục. Chẳng qua nhìn từng cành cây ngọn cỏ quen thuộc thế, giờ lại có thêm cảm giác xa lạ.
Cô cũng không biết vì sao.
Trong phòng rất náo nhiệt, có lẽ Lục Tự về rồi.
Lúc trước người muốn gặp lại sợ gặp mặt, vào giờ phút này đã trở nên do dự.
Không muốn đi tới, vì cảm thấy gặp hay không gặp thật ra cũng không có gì khác biệt.
Một mình Phan Lôi ở vườn hoa ngắm trăng, cho đến khi phía sau vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.
Cô tưởng Lục Chung tới, nên vui mừng ngoảnh đầu nhìn lại.
"Tiểu Lôi."
Người đàn ông kia vĩnh viễn là tiêu điểm trong đám đông lúc này đã vứt bỏ vòng vây, đến bên cạnh cô.
Bất quá, muộn rồi.
"Tiểu Lôi, sao em ở đây? Anh hai đâu..."
"Anh Lục Tự..." Phan Lôi gọi một tiếng mới phát hiện cách gọi của cô không đúng lắm. Mặc dù cô nhỏ tuổi hơn Lục Tự, nhưng cô đã lấy Lục Chung, thì chính là chị dâu Lục Tự.
"Sao anh ở đây? Không phải anh nên ở trong phòng chúc thọ sao?"
"Không có. Ra ngoài hít thở chút không khí." Lục Tự đưa cho cô một ly nước trái cây, "Nào, anh nhớ em không thể uống rượu... nước dứa này cho em."
Thứ nước trái cây màu cam kia làm Phan Lôi hơi do dự, một lát sau cô mới vươn tay tiếp nhận nước trái cây, nhưng cô không uống.
"Cái kia, anh Lục Tự, em không uống nước dứa."
Phan Lôi không có ác cảm gì với dứa, song lại căm thù nước dứa tới tận xương tủy.
Từ nhỏ cô đã không đụng tới nó, lúc này được người cô thương thầm tiện tay đưa tới.
Có lẽ đây là thứ gọi là hữu duyên vô phận.
Lục Tự có thể nhớ kỹ chuyện cô không thích uống rượu, nhưng không thể nhớ rõ chuyện cô không uống nước dứa.
Hắn có thể lấy cô, lại nói chỉ coi cô như em gái.
Có lẽ, bọn họ chỉ có duyên làm anh em thôi .
"Xin lỗi xin lỗi... Anh quên mất..." Người đàn ông dịu dàng vỗ đầu thoáng kinh ngạc, song nhanh chóng dùng nụ cười xua đi sự bối rối này.
"Vậy anh đi đổi cho em nước trái cây khác..."
"Không cần." Phan Lôi lắc đầu, trong sân hơi lạnh, cô muốn vào trong.
"Tiểu Lôi." Người đàn ông có nụ cười dịu dàng kia dần dần thu lại nụ cười, hắn túm cánh tay cô, hơi dùng sức.
"Anh ấy có tốt với em không?"
Phan Lôi cảm thấy tim mình đau xót.
Anh ấy có tốt với em không?
Lời này cô đã đợi nửa năm, lâu lắm rồi, đợi đến lúc cô cứ tưởng sẽ không có lời này nữa.
Kết quả, hắn đã đến.
Chậm rãi mà đến, nhẹ nhàng nói ra câu này, cũng làm lòng cô rối loạn.
Nhưng, vậy thì sao chứ?
Phan Lôi hít sâu một hơi, cũng bình ổn cơn kích động trong lòng.
"Rất tốt. Anh ấy là một người rất tốt."
Cô không nói dối, Lục Chung thật sự là một người rất tốt.
Rất nhàm chán, không biết nói những lời yêu thương dịu dàng.
Nhưng khi cô tủi thân bị ức hiếp, anh sẽ không do dự đứng trước mặt cô. Khi cô bi thương rơi lệ, anh sẽ lau khô giọt nước mắt và xua đi nỗi đau đớn trong lòng cô.
Anh thật sự là một người rất tốt.
Đối với miêu tả của Phan Lôi, Lục Tự có vẻ như không tin.
Bàn tay túm Phan Lôi chợt dùng sức.
"Tiểu Lôi, em không cần miễn cưỡng vui vẻ cười, anh biết anh có lỗi với em... Bất quá đừng sợ, anh sẽ giúp em ... Chỉ cần em..."
Hắn còn muốn nói điều gì đó, lại bị Phan Lôi giãy khỏi tay, "Không có việc gì, anh Lục Tự, em sống rất tốt. Lục Chung, anh ấy rất tốt với em. Còn nữa... Bên ngoài rất lạnh, em muốn vào trong."
Dứt lời, cũng không thèm nhìn mặt Lục Tự, Phan Lôi nhanh chóng chạy vào.
Dưới ánh trăng, như một con thỏ trắng nhanh nhẹn.
Nhanh quá, làm thế nào cũng không bắt được.
Bóng dáng màu trắng kia biến mất không bao lâu, phía sau lan can trên hành lang đột nhiên xuất hiện một người đẹp mặc đồ đỏ.
Theo tầm mắt người đàn ông nhìn sang, môi đỏ mọng khẽ nở nụ cười, "Sao vậy, anh Lục Tự của chúng ta đau lòng sao? Đừng quên, cô ta do một tay anh đẩy vào hố lửa, thế nào, giờ muốn cứu cô ta ra à?"
Dường như sự lo lắng và khẩn trương khi nãy chỉ là ảo giác, Lục Tự nhanh chóng xoay đầu lại, nhìn cánh tay trắng nõn ngọc ngà quấn lấy cổ tay mình, khẽ nở nụ cười quen thuộc.
"Tô San, em nói gì thế, người trong lòng anh là ai, lẽ nào em còn chưa biết sao?"
"Tốt nhất anh nên biết rõ." Tô San cười, đưa tay kéo đầu người đàn ông xuống, chiếm lấy môi người đàn ông liếm liếm, "Anh cũng phải biết rằng... em yêu anh, Lục Tự."
"Đương nhiên, Tô San... anh cũng yêu em." Lục Tự hôn trả lại cô ta, giọng nói dịu dàng, nụ cười không hề tắt.