Chương 2: Kỳ Thi Vào Học Viện Pháp Thuật Alphanon

Sau một đêm làm việc mệt nhọc, cuối cùng thì Lowen đã trở về nhà. Nhà cậu nằm ở phía Bắc của thành phố, một khu dân cư cho tầng lớp thấp sinh sống trái ngược với vẻ tráng lệ ở khu phía Đông.

Cậu bước vào nhà, gỡ đôi giày dưới chân ra rồi tiến vào phòng khách.

“Mừng con về nhà, Lowen.”

Tiếng của mẹ cậu vọng từ trong phòng khách, bà đang xem phim trên chiếc tivi nhỏ đã cũ. Trên màn hình là một bộ phim tình cảm đang rất nổi ở thời điểm hiện tại.

Ngồi lên chiếc salon đã sờn màu, Lowen đặt một thứ gì đó được bọc trong túi giấy. Cậu mở nó ra thì có mùi thơm bốc ra, một chiếc bánh Spaba nhân đậu. Lowen tách nó ra làm hai rồi đưa cho mẹ cậu nửa kia.

“Con ăn đi, mẹ ăn tối rồi, đi làm vất vả con nên ăn để bổ sung dinh dưỡng.”

“Mẹ cứ ăn đi, con cũng ăn tối ở quán rồi. Một mình con sợ không ăn hết, mẹ ăn chung cho vui.”

Nhận lấy nửa chiếc bánh từ Lowen, bà Gnade mỉm cười và ăn nó. Chỉ chạm lưỡi vào chiếc bánh, nó đã khiến cho ta có cảm giác như được thưởng thức một món ăn hảo hạng vậy.

Dù chỉ là món bình dân nhưng bánh Spaba là đặc sản của thành phố Titaphic, là món ăn mà bất kỳ ai tới đây đều phải thưởng thức qua. Bánh vừa rẻ, hương vị lại ngon là món ăn ưa thích của tầng lớp thấp.

“Hôm nay làm việc thế nào, mọi thứ đều suôn sẻ chứ?”

“Tất cả đều ổn trừ một tên công tử nhà giàu tới gây phiền phức cho quán. Nhưng cũng may là bị con làm cho bẽ mặt bỏ đi rồi.”

“Con không nên làm thế, sẽ ảnh hưởng tới quán sau này.”

“Vâng, con biết mà, mẹ đừng lo quá. Tên đó đáng bị như thế.”

Ăn hết chiếc bánh trên tay, Lowen tiến vào nhà tắm.

Ngâm mình trong bồn nước cậu tận hưởng nó sau quãng thời gian làm việc mệt nhọc. Cảm giác như mọi căng thẳng đều được trút hết vào đây vậy, cậu lúc này đây đang rất thoải mái.

Ngâm một hồi lâu, cậu rời khỏi nhà tắm trở về phòng ngủ của mình. Ngã người trên chiếc giường quen thuộc, Lowen lấy ra một tờ giấy ứng tuyển vào Học viện Pháp thuật Alphanon.

Giấc mơ của cậu cũng không khác gì Verlierer, đều muốn trở thành pháp sư vĩ đại nhưng mục đích của cả hai khác nhau. Nếu Verlierer là để mọi người cúi đầu trước sự vĩ đại, thì Lowen lại muốn có thể kiếm nhiều tiền để phụ giúp cho mẹ mình.

Trong lúc còn say sưa suy nghĩ thì cậu đã lăn ra ngủ lúc nào không hay. Trên tay vẫn còn đang cầm tờ giấy ứng tuyển, giữ chặt không để cho nó bay mất.

----------

Sáng hôm sau, Lowen tạm biệt mẹ rồi dùng chiếc xe đạp tới Học viện Pháp thuật Alphanon.

Đeo trên người là chiếc cặp chéo màu xám vắt từ vai trái xuống eo phải. Chiếc xe mà cậu đang chạy cũng đã bay màu một phần nhưng vẫn còn dùng được nên cậu vẫn sử dụng.

Vì nằm ở khu dân cư nên quãng đường của cậu tới học viện cũng xa hơn. Phải mất ba mươi phút chạy xe mới tới.

Hôm nay là một ngày quan trọng nên cậu phải tới thật sớm. Thức dậy từ 6 giờ, ăn uống, chuẩn bị sẵn vật dụng rồi lên đường.

Hiện tại, cậu đang đứng trước cổng Học viện Pháp thuật Alphanon. Vui sướng khi cuối cùng đã có thể bước chân vào học viện thì một giọng nói ở phía sau cậu cất lên.

“Ồ, chẳng phải là tên bồi bàn của quán nước hôm qua sao?”

Quay người lại, Lowen nhìn thấy Verlierer đang đứng trước mặt cậu, phía sau hắn là chiếc Warzbar.

Hắn mặc trên người một chiếc áo thun xám cùng với chiếc quần tây đen. Tay phải đang cho vào túi quần, nhìn Lowen cười khẩy.

“Không ngờ là ngươi cũng đăng ký vào đây đấy.”

Tiến lại gần Lowen, Verlierer vỗ vai cậu rồi ghé sát tai nói.

“Vụ hôm qua ta vẫn chưa quên đâu. Nhưng trước tiên để xem ngươi có vào được đây không đã rồi chuyện của chúng ta sẽ giải quyết sau.”

Bỏ lại Lowen đang đứng trước cổng học viện, Verlierer tiến vào bên trong với vẻ đắc ý.

Lowen cũng không nói gì cả chỉ nở một nụ cười nham hiểm.

Bước vào bên trong, ngay cửa vào có một cái bàn được đặt ở bên phía tay phải. Ở đó có hai học viên đang ngồi cùng với một chiếc hộp giấy. Bên trên chiếc hộp ấy có ghi dòng chữ ‘Tiếp nhận giấy đăng ký’, những ai muốn ứng tuyển vào học viện đều phải bỏ giấy đăng ký vào đây.

Lấy trong balo ra tờ đăng ký, Lowen bỏ vào trong rồi được hướng dẫn đi vào sân đấu để chờ giáo viên đến thông báo một số quy chế thi.

Bước vào căn phòng nơi được gọi là sân đấu, cậu thấy có rất nhiều ứng viên cũng đang ở đó chờ sẵn. Nếu phải đếm hết thì quả là khó khăn vì ở đây đông như một tổ kiến.

Người người đứng đó, trò chuyện, cười đùa tạo nên bầu không khí giống như đây là một lễ vậy.

Cậu chọn một vị trí trống ở góc phòng rồi dựa lưng vào tường để chờ tới khi giáo viên tới.

Sau một thời gian chờ đợi, cuối cùng giáo viên cũng đã xuất hiện. Vị giáo viên ấy là một người đàn ông trung niên, mặc một bộ vest màu đen, quần áo rất gọn gàng và không có một nếp nhăn nào.

Ông ta đứng giữa bục lễ, nhìn bao quát xung quanh và ho một tiếng rồi phát biểu.

“Hôm nay, là một ngày quan trọng đối với toàn thể các ứng viên ở đây. Là ngày sẽ quyết định xem ở đây ai sẽ chính thức trở thành học viên của Học viện Pháp thuật Alphanon. Chính vì thế mà tôi mong các mọi người hãy thể hiện hết khả năng của mình trong phần thi.”

“Phần thi của chúng ta bao gồm hai phần: phần đầu tiên là kiểm tra pháp lực của từng người và phần thứ hai sẽ là phần thi đối kháng. Tức là sẽ có hơn phân nửa số ứng viên ở đây bị loại và ra về nên mong mọi người hãy nghiêm túc với nó. Phần phát biểu của tôi tới đây là hết, tất cả hãy chuẩn bị cho phần thi đi.”

Nói xong ông ta đi mất để lại các ứng viên đang xôn xao bàn tán về phần thi sắp tới.

Chưa đầy 2 phút sau, một nhóm giáo viên bước vào, trên tay là các hồ sơ ứng tuyển và bắt đầu đọc tên của từng ứng viên.

Chờ hơn hai mươi phút, cuối cùng thì cũng tới lược Lowen làm bài thi.

Cậu lúc này được đưa tới một căn phòng khá rộng, ở giữa căn phòng có một bệ đá với viên đá màu lục bên trên nó. Giáo viên yêu cầu cậu đặt tay lên đó để kiểm tra pháp lực của mình.

Theo đúng yêu cầu của giáo viên, Lowen đặt tay lên và nhắm mắt lại. Một luồng sáng phát ra từ viên đá bao trùm lấy toàn bộ căn phòng rồi nó phát ra một tiếng động inh tai.

Mở mắt ra, Lowen thấy viên ngọc sáng tới bất thường, trên nó có một vài vết nứt đang dần xuất hiện. Được một hồi thì nó vỡ mất trước sự bàng hoàng của giáo viên.

“Kh… không thể nào! Chưa bao giờ có hiện tượng như thế này xảy ra! Pháp lực của em mạnh tới nỗi ngay cả viên đá cũng không thể chịu được.”

Lowen đưa tay lên xoa đầu và cười nói.

“Chắc có nhầm lẫn gì ở đây rồi cô, em không nghĩ là mình mạnh tới như vậy đâu.”

“Không! Chắc chắn là như thế! Cô phải báo cho các giáo viên khác về chuyện này để đặt cách em vào học viện mà không cần phải thi phần thi thứ 2.”

Khi giáo viên đang tính bước ra ngoài thì Lowen đã đưa tay về phía cô ta khiến cho cơ thể bị bất động. Rồi cậu dần bước lại về phía cô và nghiêm giọng lại nói.

“Hãy xem như chưa có chuyện gì xảy ra và ghi chép số liệu của em thấp nhất trong các ứng viên được đậu vào đây. Đây là lệnh, cô hiểu không?”

Đôi mắt của cậu đỏ rực hướng thẳng vào mắt của vị giáo viên kia. Phản ứng lại với ánh mắt ấy đôi mắt của cô ta cũng chuyển sang màu đỏ và như thể bị thôi miên, cô cúi đầu xuống rồi cho cậu ra khỏi căn phòng.

Bước ra khỏi nơi đó, Lowen bước dần về phía sân đấu nơi chuẩn bị cho phần thi thứ hai với một nụ cười nham hiểm trên môi.

Kết thúc phần thi đầu tiên, có khoảng một phần tư số ứng viên bị loại vì không đủ pháp lực. Do là học viện danh tiếng nên yêu cầu của nơi này là rất cao. Chính vì thế mà việc loại các ứng viên không đủ mạnh cũng là việc bình thường.

Lowen bước vào phần thi thứ hai với tư thế rất thoải mái. Trước mặt cậu giờ đây là một ứng khác đang đứng đó với vẻ mặt khá là tự cao. Nhìn thấy Lowen, hắn ta cười đắc ý.

“Chỉ là một tên thường dân thấp hèn chẳng đáng để ta ra tay, nhưng dù sao thì đây cũng là phần thi nên ta buộc phải làm cho xong nó. Xem ta giải quyết người trong vòng 3 giây đây này.”

Vừa nghe thấy hiệu lệnh bắt đầu, tên kia lao tới tấn công Lowen như điên. Nhưng lạ thay, toàn bộ các đòn tấn công của hắn đều bị cậu né tránh hết lần này tới lần khác khiến cho hắn tức điên lên.

“Ngươi chỉ biết tránh né thôi sao, tên khốn kiếp?”

Vừa hét hắn lại vừa tấn công điên cuồng hơn.

Lowen chẳng mảy may quan tâm tới những lời đó và tiếp tục tránh né.

Trận đấu kéo dài hơn mười lăm phút thì tên kia có vẻ như đã thấm mệt và các đòn của hắn cũng chậm lại dần.

Nhận thấy đây là cơ hội, Lowen tung đòn phản công. Một nắm đấm cực mạnh như trời giáng vào ngay giữa mặt khiến cho tên kia không kịp phản ứng mà lăn ra ngất ngay tại chỗ.

Vì đối thủ đã không còn khả năng chiến đấu, nên Lowen được xét thắng.

Cuối cùng thì phần thi của cậu cũng đã kết thúc. Cậu giờ đây đang ngồi chờ xem kết quả và thứ hạng của mình trong khu vực chờ.

Ở đây, ngoài cậu ra còn có rất nhiều người khác, Verlierer cũng không ngoại lệ. Hắn ta cũng ở đây và bắt đầu tiến lại chỗ cậu khi đôi mắt của hắn phát hiện ra Lowen.

“Xem ra người cũng có ít tài lẻ đấy.”

Nghe thấy những lời đó, Lowen ngước lên nhìn Verlierer.

“Ta chỉ làm những gì mình cần làm thôi. Người có ý kiến gì à?”

“Không, ta chỉ nghĩ là ngươi sẽ khó mà vượt qua nhưng ngươi đã làm được, vượt quá mong đợi của ta đấy. Nhưng mà như thế cũng tốt, việc ngươi vào được trong đây thì ta cũng có cơ hội cho ngươi nếm mùi đau khổ.”

“Thế à? Ta rất mong chờ đấy.”

Lowen cười khẩy một cái với Verlierer rồi quay sang hướng khác. Điều này càng khiến cho hắn tức điên lên. Verlierer tính đưa nắm đấm lên thì đã bị cắt ngang bởi một giọng nói.

“Nếu cậu định đánh nhau ở đây thì sẽ bị loại ngay lập tức, đó là luật của học viện. Hãy cân nhắc trước khi hành động.”

Đó là một chàng trai to con và cao lớn. Cậu ta sở hữu khối cơ bắp cuồn cuộn đang tiến về phía Lowen và Verlierer.

Đứng trước mặt Verlierer, cậu ta nhìn hắn với gương mặt nghiêm nghị rồi sau đó liếc nhìn Lowen, người chả thèm quan tâm tới sự việc.

“Hồ, con trai của quý tộc Trauer cũng có sở thích can thiệp vào chuyện của người khác như cha mình nhỉ? Đúng là cha nào con nấy. Đó là lý do vì sao gia tộc các ngươi lại không được giới quý tộc ưa là vậy. Ta nghĩ ngươi bớt lo chuyện bao đồng lại đi, kẻo lại bị ghét như cha ngươi đấy.”

“Xem ra quý tộc nhà Berleg lúc nào cũng hống hách như lời đồn là thật. Ta không quan tâm chuyện các ngươi là người như nào, nhưng ngươi đang làm phiền mọi người xung quanh đấy.”

Verlierer quay sang nhìn xung quanh, mọi người xì xầm to nhỏ về hắn. Nhìn thấy hình ảnh đó, hắn tỏ ra khá xấu hổ và quay lại nhìn cậu trai kia.

“Chuyện hôm nay coi như ta bỏ qua nhưng ngươi hãy nhớ lấy, lần sau chúng ta gặp lại nhau thì ngươi sẽ không có cơ hội mà về được nhà đâu.”

Nói rồi hắn bỏ đi vào trong đám người đang đứng ở đây. Còn về phần cậu trai kia, cậu nhìn Verlierer đi khuất tầm mắt rồi quay sang nhìn Lowen.

“Xin lỗi cậu vì thái độ của Verlierer. Thay mặt giới quý tộc, mong cậu bỏ qua cho hành động này.”

Liếc nhìn cậu trai Lowen nở nụ cười ranh mãnh.

“Tôi chả để tâm tới việc hắn làm, miễn là hắn không gây hại gì cho tôi thì chả có gì mà phàn nàn cả.”

“Ha, cậu khá thú vị đấy, biết không?”

“Vậy sao?”

“Ờ, đúng thế.”

Cậu trai kia đưa tay ra trước mặt Lowen.

“Tôi là Trauer Wachter, rất vui được gặp cậu.”

“Krieges Lowen, hân hạnh được làm quen.”

Lowen đưa tay bắt lấy tay Wachter, cả hai đều nở một nụ cười thân thiện với nhau.