Chương 1: Tên Bồi Bàn Khốn Khiếp!

Dưới bầu trời thu vẫn còn vương lại cái nắng oi bức của mùa hạ. Người đi người lại, tấp nập trong khắp cả thành phố này, ai cũng mặc trên mình một chiếc áo khoác hay che trên đầu bằng một cái ô để che đi sự gay gắt của thời tiết.

Cũng đúng, không ai lại muốn da mình phải bị đen đi vì những tia nắng ấy cả. Phần cũng vì không muốn cơ thể bị sốc nhiệt dưới cái tiết trời như lò thiêu. Bảo vệ cơ thể là trên hết. Đúng vậy, ai lại muốn tổn hại cơ thể mình bởi cái nắng đáng sợ này cơ chứ.

Giờ cũng đã sang tháng 8 nhưng cái nóng ấy vẫn chưa dứt. Thời tiết năm nay có sự thay đổi lạ thường, cái oi bức của mùa hạ kéo dài lâu hơn mọi năm.

Các chủ quán nước năm nay được dịp thu lợi, cái nắng càng kéo dài thì khách vào quán lại càng đông. Nhưng với những con người phải làm lụng vất vả ở dưới cái thời tiết ấy quả thật chả khác nào cực hình.

Những kẻ làm nghề tay chân như những công nhân vệ sinh, các thợ hồ,… cũng vì mưu sinh mà phải khổ cực như vậy. Còn những kẻ có địa vị, sở hữu gia cảnh giàu có thì đắm chìm trong các bữa tiệc xa hoa không hồi kết ở những căn phòng điều hòa mát lạnh. Sự tương phản ấy cũng chính là một mặt của cái xã hội này.

Dưới các con đường trải nhựa, những chiếc xe ô tô phóng đi vun vút như một con ngựa đang phi nước đại. Trên con đường đến khu vực nhà ở cao cấp phía Đông thành phố, một chiếc xe Warzbar bảy chỗ màu đen đang lao cực nhanh, vượt xa tất cả các chiếc xe chạy xung quanh.

Bên trong chiếc xe ấy, ngoài tài xế ra còn có một người đàn ông đứng tuổi, một thiếu phụ, một cậu con trai tuấn tú và một người hầu cận.

Họ là người ở thành phố khác đến đây để xem nhà cho cậu con trai bước vào tuổi đi học. Nói trắng ra thì họ là một gia đình xuất thân quý tộc, bởi không một thường dân nào có thể mua nổi một căn nhà đắt đỏ ở khu này.

Cậu con trai là con trưởng trong nhà, lần đầu đi học cha mẹ muốn cậu được chuẩn bị chu đáo để không bị chúng bạn xem thường. Là một quý tộc, chuyện tay chân là thứ cậu chưa từng có kinh nghiệm, thế nên một người hầu đi theo chăm sóc là một điều cần thiết.

Thành phố này là Titaphic, thuộc Đế quốc Lohzo hùng mạnh. Nơi đây được dòng sông Lapan thơ mộng bao bọc, ở nơi này tồn tại hàng nghìn loài sinh vật khác nhau tạo nên một hệ sinh thái vô cùng đa dạng.

Nơi gia đình cậu ở cách đây khá xa, nên không thuận tiện để đến đây thường xuyên. Cậu chọn học nơi thành phố xa lạ này là vì nơi đây sở hữu học viện danh tiếng nhất khắp cả nước. Học viện này được biết đến với tên gọi Học viện Pháp thuật Alphanon, đây là một trong ba học viện vĩ đại của Đế quốc Lohzo. Là pháp sư, ai lại không muốn được học tại một nơi có danh tiếng như thế, đó là còn chưa kể cậu là một người con của một gia đình quý tộc.

Mong muốn của cậu là trở thành một pháp sư vĩ đại được mọi người ca tụng, ngợi khen. Thế nên một học viện danh tiếng là điều cần thiết đầu tiên để giấc mơ đó có thể trở thành hiện thực.

Sau khoảng ba mươi phút ngồi xe, cuối cùng chiếc Warzbar cũng dừng lại, chỗ xe đỗ là một ngôi nhà khang trang, không, chính xác hơn là một biệt thự cực kỳ sang trọng. Chỉ nhìn từ bên ngoài thôi thì cũng đủ để khiến người khác cảm thấy choáng váng và ganh tỵ với chủ sở hữu của nó.

Bước ra khỏi xe, thứ đầu tiên lọt vào tầm nhìn của gia đình cậu trai là hai người đàn ông mặc âu phục vô cùng chỉnh tề, lịch thiệp. Vừa trông thấy gia đình cậu, hai người đàn ông ấy mỉm cười và thực hiện động tác cúi đầu chào đón.

Hai kẻ này không ai khác chính là những tay bất động sản khét tiếng của thành phố, chỉ từ những hành động nhỏ, thái độ thôi là đã có thể khiến người khác cảm thấy được khí chất chuyên nghiệp của họ. Trên tay của gã đàn ông bên phải là một chiếc cặp đen được làm từ da thú quý hiếm, một thứ hàng đắt đỏ.

Người đàn ông lớn tuổi nhất trong gia đình cậu trai thấy vậy xua tay nói:

“Hai anh không cần phải đến tận đây để đón chúng tôi đâu.”

Người đàn ông xách chiếc cặp da ngẩng đầu lên, miệng hơi nở một nụ cười phúc hậu tiếp lời.

“Sao chúng tôi lại có thể lỗ mãng như vậy với quý ngài Berleg đây chứ? Ngài là khách quý, chúng tôi phải ra tiếp đón thật chu đáo thì mới phải lẽ.”

“Đúng như lời ngài Tauchen đã nói. Đích thân một quý tộc như ngài đến đây, quả thật không có phúc chi bằng.”

Người đàn ông bên trái cũng theo đó mà nịnh bợ như ông chủ mình. Một tên dẻo miệng, mà cũng nhờ kỹ năng ấy cho nên hắn luôn được lòng của giới quý tộc. Tauchen xem hắn chính là trợ thủ đắc lực, kẻ luôn tìm được những hợp đồng béo bở cho mình.

“Để cho một người như ngài ở ngoài này thì thật là bất lịch sự, xin mời ngài và phu nhân vào trong nhà, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn trà để phục vụ rồi ạ”

Tauchen xoay người về phía trợ thủ của mình, cả hai đồng loạt cúi nhẹ người và đưa tay mời mọi người vào trong.

“Ồ, thế sao? Vậy chúng ta cùng vào trong thôi.”

Cả gia đình quý tộc Berleg cùng tiến bước vào, theo sau đó là hai người môi giới bất động sản.

Bước qua cánh cửa, một không gian lộng lẫy hiện lên trước mắt họ. Nhìn ở đâu cũng là vật đắt tiền, ngay cả miếng lót chân cũng là thứ hàng sang chảnh. Không có một chỗ nào để chê trong căn biệt thự sang trọng này được, tất cả đều quá tuyệt mỹ.

Dạo một vòng quanh nơi đây, càng khiến cho người ta có cảm giác như đang bên trong một cung điện được thu nhỏ và chủ nhân của nó thì chẳng khác nào một vị vua cả. Không những thế, từ nơi này đi đến học viên cũng rất tiện lợi, chỉ cần đi qua hai ngã từ là đã có thể đến được.

“Ta rất hài lòng về nơi này, hai người làm việc rất chuyên nghiệp, ta có lời khen đấy.”

Ngồi trên chiếc salon đắt tiền Berleg Toricht tỏ ra thích thú trước căn biệt thự. Với một quý tộc như ông, thì việc chọn được một nơi như thế này không chỉ giúp cho cậu con trai mình được thoải mái hưởng thụ mà còn khiến cho người ngoài thấy được gia thế chủ nhân của nó.

Nhấp lấy một ngụm trà từ chiếc tách đặt trên bàn, phong thái ông lúc này nhã nhặn nhưng tràn đầy sự quý phái.

Thưởng thức loại trà hảo hạng trong một nơi xa hoa như vậy thật khiến cho người ta không khỏi thoải mái.

Đặt lại chiếc tách xuống bàn, ông lấy từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay lau lên miệng rồi nhìn sang cậu con trai mà từ tốn nói.

“Verlierer, con có thích nơi này chứ? Có điểm nào không hợp con cứ nói ra để chú Tauchen sửa đổi lại.”

Mắt ngắm nhìn phòng khách, tay Verlierer thì đang vuốt ve chiếc ghế salon, cậu trả lời.

“Không cần đâu thưa cha, con nghĩ cách bố trí ở nơi này là hoàn hảo rồi, không có gì để phàn nàn cả.”

“Nếu con thích thì ta cũng yên tâm rồi.”

Quay lại phía Tauchen đang ngồi đối diện, Toricht ra hiệu cho người hầu xách một chiếc vali lớn màu xám đặt lên bàn trước mặt tay bất động sản. Bên trong chiếc vali được mở ra là những xấp tiền được xếp ngay ngắn. Giá trị tất cả lên đến 5 triệu zen, một con số khổng lồ.

“Đây là số tiền còn lại theo như hợp đồng ban đầu đã thỏa thuận.”

Ngoài ra Toricht còn lấy từ trong túi ra một phong bì lớn rồi đặt trên bàn.

“Ta đã chuẩn bị sẵn một chút phần thưởng xem như khen tặng sự tận tụy của ông. Mong sau này hai bên có thêm những cơ hội hợp tác tốt đẹp như thế này.”

Nhìn thấy tiền ngay trước mặt, mắt Tauchen sáng rực lên.

Ông ra hiệu cho người nhận lấy chiếc vali cùng phong bì kia, rồi lại nói tiếp với vẻ mặt lịch thiệp ban đầu.

“Hợp tác với quý ngài Berleg là niềm vinh hạnh của công ty chúng tôi. Nếu như ngài và thiếu gia sau này còn cần gì thêm thì xin cứ việc liên lạc, tôi sẽ cho người lập tức tới mà không tốn một đồng phí nào.”

“Được, ta sẽ gọi cho ông khi cần.”

Nói xong cả hai đứng dậy, bắt tay nhau, sau đó Tauchen cùng thân cận của mình tạm biệt ra về.

“Tên này có thái độ được đấy chứ.”

Đứng nhìn Tauchen đang bước lên chiếc Gruner màu nâu, Verlierer nhận xét.

“Ở Titaphic này, thì hắn chính là ông trùm bất động sản của các khu sang trọng đấy. Danh tiếng cùng uy tín của hắn không hề nhỏ, chỉ cần có tiền thì việc gì cũng có thể nhờ cậy hắn.”

Rồi Toricht đặt tay lên vai cậu con trai mình, ông nói.

“Cha còn nhiều việc cần giải quyết nên không thể nán lại được lâu. Thật tiếc là cha không thể cùng con ăn bữa tối, mong con thông cảm. Nếu có dịp tới đây, cha hứa sẽ dành nhiều thời gian với con hơn.”

Nói xong ông vỗ vai Verlierer rồi đi ra ngoài leo lên chiếc Warzbar. Mẹ cậu cũng nắm lấy tay và chúc cậu thành công trên con đường trở thành pháp sư vĩ đại. Bà còn không quên nhắn nhủ người hầu phải chăm sóc cậu thật cẩn thận.

“Mẹ đi nhé, Verlierer. Nếu như con cần gì thì cứ liên lạc với mẹ. Tạm biệt cục cưng của mẹ.”

Chiếc Warzbar cứ thế lăn bánh, dần tiến xa rồi khuất khỏi tầm mắt.

Verlierer quay trở vào trong, hắn nở một nụ cười nham hiểm.

“Cuối cùng thì ta cũng được tự do. Không còn ai quản ta nữa rồi. Tới lúc cho Titaphic này biết quý tộc nhà Berleg là một thế lực đáng sợ như thế nào.”

Hắn cười đắc ý rồi ra lệnh cho người hầu chuẩn bị bữa trưa, còn Verlierer thì lên phòng mình để mà nghỉ ngơi.

----------

Tối hôm đó, Verlierer ra ngoài cùng với người hầu của mình. Trên chiếc Warzbar đang băng băng trên đường, hắn ta chống tay suy nghĩ.

“Này Sibatisch, đưa ta tới một quán nước gần đây đi.”

“Rõ, thưa cậu chủ.”

Chiếc xe dừng lại trước một quán nước trông khá bắt mắt, Verlierer bước xuống thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh. Bởi lẽ chiếc Warzbar cơ bản là thuộc hàng đắt đỏ nhất trong các loại xe hơi, chưa kể Verlierer cũng rất điển trai nên sức hút của hắn tạo ra là không nhỏ.

Hắn cười khẩy khi thấy mình trở thành trung tâm của sự chú ý, rồi bước vào bên trong quán.

Chọn một bàn ở ngay gần lối vào, hắn ta ngồi xuống. Từ trong quầy một cậu trai trẻ bước tới, trên tay là cái menu.

“Quý khách muốn uống gì ạ?”

Chẳng thèm quan tâm tới nhân viên hay xem menu hắn ta liền gọi nước.

“Lấy thứ gì đó đắt nhất ở đây ra cho ta.”

Trước thái độ ngạo mạng của Verlierer cậu bồi bàn không nói gì cả rồi quay trở lại quầy.

Một lát sau, cậu bồi bàn đem một ly cam ép ra. Đặt lên bàn rồi quay đi.

Nhìn thấy ly nước Verlierer tỏ ra khó chịu, hắn xem đây là hành động chế giễu nên quở mắng.

“Ngươi đem cái thứ tầm thường này ra là có ý xem thường ta à?”

Khựng lại trước lời nói của Verlierer, cậu bồi bàn với gương mặt lạnh như băng lên tiếng.

“Chẳng phải quý khách gọi thứ đắt tiền nhất ở đây sao? Đó là thứ đắt nhất ở đây rồi, ngài còn muốn gì nữa? Hay là ngài đây muốn uống mấy thứ như rượu vang? Nếu thế thì xin lỗi, quán chúng tôi không phục vụ những thứ đó.”

Đứng hình trước câu trả lời của cậu bồi bàn, Verlierer tỏ ra xấu hổ. Từ nhỏ tới giờ, hắn luôn uống những thứ hảo hạng cũng như cùng gia đình đi tới các quán sang trọng, nên hắn cứ mặc định là nơi nào cũng giống nhau. Đây là lần đầu hắn vào một quán nước bình dân, nên hắn không hiểu điều cơ bản ấy là bình thường.

Mọi người hướng ánh mắt về hắn và bàn tán khiến Verlierer càng thêm phần xấu hổ. Hắn cúi đầu xuống, tay siết chặt tỏ thái độ khó chịu.

Trong thâm tâm hắn cho rằng cậu bồi bàn kia đang chơi hắn vì không nói rõ ràng ngay từ đầu. Hắn muốn giết chết cậu ngay tại đây nhưng không thể được vì đang ở nơi công cộng. Verlierer kìm lòng lại và chờ cậu bồi bàn kia có điểm sai sót thì hắn sẽ ra tay khiến cho cậu phải nhục nhã mà bỏ việc.

Ngồi chờ tầm mười lăm phút thì hắn đã thấy được cơ hội. Cậu bồi bàn khi nãy đang bưng trên tay hai cốc nước màu đỏ đi ngang qua chỗ hắn. Nhận thấy cậu không chú ý bên dưới, Verlierer liền đưa chân ra để ngán dò.

Tưởng rằng có thể làm cậu vấp ngã. Nhưng không, chẳng có chuyện gì xảy ra cả và cậu bồi bàn cứ thế mà ung dung đi về phía bàn gọi nước.

[Chết tiệt. Tại sao? Tại sao mà hắn ta không bị làm sao. Mình đã canh chuẩn thế kia mà, tên bồi bàn khốn khiếp.]

Quay lại từ bàn đã phục vụ, cậu bồi bàn ghe sát tai Verlierer và nói.

“Muốn hại ta à, chờ một trăm năm nữa đi nhé, tên khốn.”

Câu nói ấy như một cái tát vào lòng tự trọng của Verlierer, hắn điên tiết lên tính tấn công cậu bồi bàn. Nhưng xui thay hắn lại đụng chúng một cô bồi bàn khác khiến cho cô ngã nhào ra đất và làm bể ba chiếc ly.

“Cô… cô có sao không?”

Verlierer liền vội đỡ cô bồi bàn kia nhưng bị cô hất tay ra và mắng vào mặt.

“Anh có mắt không đấy? Ba ly nước này là cả một ngày lương của tôi đấy. Đàn ông con trai gì mà tệ hết sức.”

Mọi người trong quán lại được một phen bàn tán về hắn. Trong một ngày Verlierer phải nhận hai nỗi nhục liên tiếp khiến hắn cực kỳ xấu hổ và khó chịu.

Không thể để mọi thứ tiếp tục diễn ra như vậy hắn móc trong túi ra tờ 1000 zen đưa cho cô bồi bàn rồi bỏ ra ngoài. Lên chiếc Warzbar rồi phóng đi không để lại một dấu vết.

Chứng kiến tất cả mọi thứ, cậu bồi lúc này mới tới tiếp cô gái kia dọn dẹp đống ly vỡ.

“Cậu ổn chứ?”

“Ừm, mặc dù hơi tức. Nhưng dù sao thì hắn cũng đã bù lại cho mình phần ly vỡ rồi, cậu không cần phải lo đâu.”

Dọn hết đống ly vỡ cô bồi bàn quay sang nói với cậu.

“Mà hắn ta nhìn cũng đẹp trai đấy chứ nhưng mà thái độ thì quá tệ. Cậu cũng nghĩ như thế phải không, Lowen?”

“Ừm.”