Toàn cùng với năm người có quyền lực nhất trong nhóm người Lê Gia chỉ biết trơ mắt ra nhìn Tư Nổ bên trong vòng bảo vệ đang chậm rãi khôi phục thực lực từng chút một.
Những hộ vệ Lê Gia không có bị ảo mộng mê hoặc vẫn thao thao bất tuyệt, liên miên oanh kích vào bức tường thịt và rào cản cây cối của Tư Nổ bày ra.
Trong vòng bảo vệ lúc này, nơi những miệng vết thương của Tư Nổ các tế bào bắt đầu sinh sôi với tốc độ chóng mặt.
Rõ ràng là gã đang mượn nhờ mộc linh khí từ trong ý cảnh mà gã nhọc công ngưng tụ ra để chữa trị tứ chi bị đứt lìa kia.
Khí tức cương mãnh từ trên người Tư Nổ cũng vì chuyện này mà bắt đầu hạ xuống chỉ còn ở mức Dung Hợp đỉnh phong.
Thấy vậy, biết thời cơ thích hợp đã đến, đám người Lê Gia cùng với Toàn không nói một lời, ai cũng vội vã ra tay, chỉ sợ nếu chần chừ thêm chút nữa, đợi khi Tư Nổ khôi phục hoàn toàn thì không biết gã sẽ còn làm ra cái hành động điên cuồng gì nữa!
Vị tiểu thư Lê Gia kia, hiện tại đã chịu vận động tay chân, tu vi của nàng cũng rất khá, còn nhỏ tuổi mà đã là Dung Hợp Cảnh hậu kỳ rồi.
Lấy Toàn cùng với năm người mạnh nhất đám người Lê Gia dẫn đầu, thế công như chẻ tre, chẳng mấy chốc đã đánh tan nát bức tường thịt do những kẻ nhập mộng kia bày ra, đằng sau là quân tiếp lực nhanh chống ùa tới.
Tư Nổ vừa mới mở mắt ra, thần sắc nhất thời bị dọa cho khiếp đảm, trong khi hắn chỉ mới khôi phục được đôi chân thì một lần nữa lại phải đối mặt với cảnh tượng đánh hội đồng vốn rất quen thuộc.
Sát khí, huyết khí, tử vong khí, sinh mệnh khí, ảo mộng khí, mộc linh khí, sáu loại khí như thủy triều lên cao, toàn bộ rót vào người Toàn mà đám người Lê Gia bên cạnh hắn không hề hay biết một chút gì.
Trong đám người, được lợi nhất lúc này không ai khác ngoài Toàn, Phần Thiên Đại Pháp bên trong cơ thể hắn reo vang sung sướng như một đứa trẻ được ăn no làm cho linh hồn hắn cũng bất giác dao động theo.
Tiên thiên tà khí đã dồi dào hơn trước kia rất nhiều, nó tỏ ra hung hăng vô cùng, liên tục cấu rỉa, gặm nhấm từng chút một khối huyết sát khí kia, như thể muốn trả thù chuyện lúc trước nó bị ức hiếp.
-Đáng chết!!! Một lũ chó cắn càn!!!
Hoảng hồn rống giận, Tư Nổ vội nhập mộng, tiếp tục tưởng tượng ra bản thân gã là một cao thủ Âm Dương Cảnh, nếu lần này có thể thuận lợi tiến nhập và thực sự đột phá đến Âm Dương Cảnh, gã sẽ một lần nữa thôi thúc tất cả dược lực còn lại của Ảo Mộng Đan, thử đưa bản thân trong mộng ảo tiến nhập vào cực hạn của sự chịu đựng mà cơ thể cho phép, thăng tiến đến Âm Dương Cảnh đỉnh phong.
Khi ấy, đám ăn hôi này sẽ chẳng còn tí uy hiếp nào đối với gã.
Nhưng mà thực sự không may, câu châm ngôn “Đời không giống như mơ” lúc này lại phát huy ý nghĩa của nó.
Nguyệt mỹ phụ cùng với ba vị quản gia một lần lại một lần nữa cắt rời cơ thể của Tư Nổ ra như cũ, đem gã tháo thành năm khối, hơn nữa còn lưu lại trên cơ thể vốn đã bị mộc hóa của gã vô số vết thương.
Do khí tức trên người Tư Nổ khi nãy gã bị thương mà hạ xuống, cho nên mấy người Lê Gia mới dám ra tay bạo dạn như vậy, chứ nếu uy áp mà Tư Nổ tỏa ra khi đang ở trạng thái đỉnh cao thì dù có cho tiền họ cũng chẳng dám chơi dại như thế.
Đầu và ngực của gã là hai vị trí quan trọng nhất khiến cho đối thủ không thể đánh vào, chỉ cần thấy đối thủ tỏ ra không dám mạnh tay thì Tư Nổ vẫn tiếp tục càn rỡ.
Nhựa xanh nhớp nháp từ bên trong miệng vết thương túa ra, Tư Nổ bị đánh cho trọng thương, máu tươi màu xanh giống như nhựa cây từ trong miệng gã chực tuôn trào, thân hình cao gầy loạng choạng, bước đi khập khiễng nghiêng trái ngả phải.
-Hít hà! Bức ta tới tử cục? Hay lắm, vậy thì để tất cả cùng chết đi!!!
Hít một hơi sâu, lồng ngực đầy rẫy rễ cây ngoằn ngoèo của gã phập phồng lên trông thật quái dị, chỉ thấy Tư Nổ dùng chút mộc linh khí còn sót lại để khôi phục cánh tay phải, ngay sau đó gã định dùng cánh tay phải vừa mới được tái sinh kia điểm một chỉ lên ngực trái, nơi mà quả tim kì lạ của gã đang đập mạnh từng nhịp.
Vù! Vù! Vù!
Như một tia chớp, thân hình Lê tiểu thư bất ngờ hiện ra trước mặt Tư Nổ, làm cho tên này hoảng hồn, động tác có phần chậm lại.
-Không phải chuyện của cô! Cút sang chỗ khác!
Tư Nổ cùng với Lê tiểu thư chưa kịp làm gì thì Toàn đã cấp tốc vọt tới, ảo mộng khí cuồng nộ hóa thành một bàn tay to lớn, từ trên trời giáng xuống một chưởng, bức lui tiểu thư của Lê Gia.
-Ngươi dám!!!
Lê tiểu thư sau khi bị đẩy lui thì sắc mặt trở nên khó coi vô cùng, răng ngọc khẽ cắn vào đôi môi đỏ mọng, mắt đẹp tràn đầy lửa giận, nàng lạnh lùng cất tiếng, cả người hơi nhoài về phía trước nhưng chưa kịp bước chân đã tự động khựng lại, ánh mắt tràn ngập kinh hoàng khó tin.
-Ta đợi giây phút này lâu lắm ngươi biết không?
Phập!!!
Ngay sau khi bức lui Lê tiểu thư, cả người Toàn không một tiếng động hiện ra phía sau lưng Tư Nổ, một bàn tay bao phủ trong tà khí màu xám tro đâm tới, từ sau lưng chọc thủng ra trước ngực trái của Tư Nổ, chuẩn xác bắt lấy quả tim kì lạ màu xanh đỏ, bứt rời nó khỏi cơ thể như con ma cây kia của gã.
-Ngươi...ngươi...trả...tim...cho...ta...
Cúi đầu nhìn lỗ hổng to như miệng chén ở nơi ngực mà Tư Nổ hai mắt như muốn lồi ra, gã hấp hối mấp máy đôi môi, muốn đòi lại quả tim từ tay Toàn.
-Hắc hắc! Ân oán giữa hai ta còn chưa kết thúc đâu! Ở đó mà trả cho mày hả?
Soạt! Pặc!!!
Rắc...rắc!!!
Ánh sáng trắng lóe lên, quả tim của Tư Nổ nhanh chóng bị Toàn ném vào trong nhẫn trữ vật.
Chưa dừng lại ở đó, tà khí trên năm đầu ngón tay hắn bốc lên dữ dội, bừng bừng như lửa cháy.
Bàn tay thô to một trảo chụp lấy đỉnh đầu Tư Nổ, bấu mạnh khiến cho năm đầu ngón tay đâm thủng lớp da đầu, ghim vào hộp sọ gã.
-Hừ! Đi ra cho ta!
Nạt một tiếng, theo đó tay Toàn giật mạnh, quỷ dị rút lấy một cái linh hồn màu xanh lục từ bên trong cơ thể của Tư Nổ ra, nhốt nó vào quả cầu tròn do tà khí hóa thành.
Độp!
Còn thân xác gã sau khi bị rút hồn liền ngã ra đất, dấu hiệu của mộc hóa từ từ mất đi, trở lại hình dạng của một con người, có điều không được lành lặn cho mấy.
-Aaaa!!!! Tha cho ta! Xin hãy tha cho ta!!!
Linh hồn màu xanh lục giống hệt với hình dáng của Tư Nổ, chỉ có điều rất nhạt nhòa.
Nó nhìn thấy bản thân bị hút vào bên trong quả cầu bằng tà khí xám ngoét trên tay Toàn, liền thảm thiết van xin một cách thê lương.
Rút lấy linh hồn, bằng vào phương pháp đặc biệt có thể giam cầm linh hồn của người khác lại, không cho nó đi đầu thai. Nếu lúc này Toàn tiện tay diệt sát luôn linh hồn của Tư Nổ thì tương đương với việc xóa sổ linh hồn gã khỏi lục đạo luân hồi, cho tiêu biến theo cát bụi trong đất trời.
Đây là một thủ pháp cực kỳ tàn ác.
-Hít........
Soạt! Soạt!
Chứng kiến thủ đoạn độc ác của Toàn, cả hiện trường lặng ngắt như tờ, những hộ vệ Lê Gia còn sống sót sau trận chiến vội vàng lùi lại giữ một khoảng cách nhất định đối với tên ác ma đang đứng đằng trước.
-Khà! Đúng rồi, gặp ta thì phải tránh xa như vậy, hắc hắc! Chuyện ở đây giao lại cho các vị, khỏi tiễn!
Gật đầu với Nguyệt mỹ phụ và ba vị quản gia, Toàn bình thản quay người, thân hình lóe lên rồi biến mất sau những tàn cây.
Đối với Lê tiểu thư đang đứng ngây ngốc đằng kia, từ đầu đến cuối hắn ngay cả nhìn cũng không thèm, sau khi bị nàng làm cho quê độ, sự chú ý của hắn dành cho nàng đã không còn nữa.
-Tiểu thư! Tiểu thư! Cô không sao chứ?
Nguyệt mỹ phụ cùng ba vị quản gia vội vàng tiến lại, nhưng mà phải chính tay Nguyệt mỹ phụ lay lay thân hình nàng, một lúc sau Lê tiểu thư mới hoàn hồn, giật mình thoát khỏi trạng thái ngây ngốc kia.
-Hắn...
-Haizz! Đã đi rồi!
Vẫn còn sợ hãi, không hiểu sao lúc bị người thanh niên nọ đẩy lùi bằng một chưởng ấn do ảo mộng khí hóa thành, lúc đó nàng rất tức giận, nhưng cho đến khi nhìn thấy gương mặt như ác ma kia, ánh mắt ngập tràn sát khí, một tay đâm thủng ngực Tư Nổ, cướp lấy quả tim gã thì nàng lại bất giác sợ hãi, đúng, chính là sợ hãi vô cùng.
“Dù hắn chỉ liếc sơ qua một cái, linh hồn ta liền bị chấn nhiếp, đầu óc thoáng chốc lâm vào cảnh giết chóc điên loạn do bị ảnh hưởng bởi sát khí từ trên người hắn phát ra. Kẻ này rốt cuộc là ai, coi bộ còn rất trẻ, vì sao sát khí trên người hắn lại dày đặc đến thế?”
Trong lòng nhộn nhạo mang theo một đống nghi hoặc nhưng rất nhanh những suy nghĩ này đã bị Lê tiểu thư dẹp sang một bên.
-Ta không sao, chỉ là cảm thấy trong người có chút không khỏe, nghỉ ngơi một lát sẽ khỏi ngay! Mọi người đừng quá lo lắng, đi, chúng ta mỗi người phụ giúp một tay chôn cất những huynh đệ xấu số kia!
Nàng nhẹ giọng than, lắc đầu đầy phiền muộn, xoay người lại bước đi.
Ba vị quản gia và Nguyệt mỹ phụ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, bọn họ hướng về Lê tiểu thư bằng một loại ánh mắt quái lạ.
-Á! Chuyện này...chuyện này là sao?
Chưa gì hết, một tiếng hét thất thanh xuất phát từ Lê tiểu thư làm đám người giật mình kinh sợ.
Tất cả vội nhìn lại, chỉ thấy những hộ vệ xấu số bị giết chết lúc trước, thi thể của bọn họ không biết từ lúc nào đã biến thành những các xác khô, da dẻ bó sát lại, thể xác cong queo dị dạng, trạng thái như bị rút hết nước khỏi cơ thể vậy!
-Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Đại quản gia Lê Thanh Thiện đau đớn gào lên, ông ta gần như quỳ rạp xuống bên cạnh những xác chết nào, nước mắt lăn dài, trên mặt là biểu cảm thống khổ vô cùng.
-Trong chuyện này, ta thấy chỉ có gã thợ săn tiền thưởng cùng với thanh niên kia là đáng ngờ nhất, hai tên này một bộ dáng thần bí khó lường, hiện tại gã thợ săn đã bị giết chết, tất cả nghi ngờ, thắc mắc đều dồn hết vào trên người hắn! Tiểu thư, chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?
Một giọng nói âm trầm vang lên phá vỡ nghi hoặc của tất cả mọi người, tam quản gia Lê Hoàng Thông sau khi xem xét hết một lượt các thi thể thì nói ra một tràng dài những phân tích của ông ta.
-Tất cả theo ta, truy!
Lê tiểu thư phất tay, nang quyết đoán ra lệnh cho đám hộ vệ đứng dậy, cả bọn nhanh chóng đuổi theo hướng mà Toàn vừa rời đi.
• Mồng hai vui vẻ nhá ae!
Momo: 0333314571