Dần dần càng có nhiều Cương Thi và Sát Linh dẫn theo đám tu luyện giả hậu bối xuất hiện, chúng có vẻ không phục với yêu cầu mà Bóng Ma Tu La đã đưa ra, cả đám sôi nổi nhảy vào đập hội đồng thanh niên tóc trắng.
Kì lạ, không một ai nhìn thấy tên Vong Linh nào lộ diện hết. Ngay cả Vong Sát Linh Chủ, một tồn tại nửa sát khí, nửa vong hồn, đặc biệt dị dạng cũng mất tích. Rất có thể, bọn này đang ẩn núp tại một nơi nào đó, âm thầm quan sát thế cuộc.
...
Chỗ đám người Thiên Ma Tông.
- Khà! Ngươi xem, tiểu tử họ Đoạn kia rõ ràng là không cùng một đẳng cấp với người ta, lại còn ngạo mạn không phục! Hehe, có trò hay để coi nữa đây!
Lê Cương Thi đầy thâm ý cười cợt, thi nhãn trắng đục như mắt người mù đảo loạn từng hồi, do chỉ có tròng trắng nên rất khó để có thể nhìn ra được ý vị trong mắt hắn.
Ở cạnh bên, Sát Linh cũng nhẹ gật đầu, đôi mắt đỏ tía của tên này liên tục chuyển dời từ Toàn sang Đoạn Du Côn, không rõ hắn đang nghĩ gì.
...
- Ngươi...kẻ dám khinh thường ta, kết cục sẽ không tốt đâu!
Đoạn Du Côn ác độc nhìn Toàn, hắn tàn nhẫn vặn gãy luôn toàn bộ cánh tay phải, xé lìa nó ra khỏi vai.
Máu tươi đầm đìa.
Gương mặt họ Đoạn bởi vì đau đớn mà trở nên méo mó đáng sợ, nhưng hắn vẫn hướng về Toàn bằng ánh mắt khiêu khích, nụ cười tàn nhẫn vẫn còn đọng lại trên đôi môi tái nhợt.
Ma Vì Niệm Mà Sinh.
- Ta lấy ma khí chí cao, nguyện dâng linh hồn bạc nhược này cho ma thần tối thượng để đổi lấy sức mạnh vô biên!
Ma Khí Phệ Hồn!!!
Thôn Phệ Thân Ta!!!
- Tế!!!
Chữ “tế” tận cùng của thê lương, hắn...đã nhập ma!
Bị đồng môn bàn tán, bị đối thủ tạo áp lực, trong lòng Đoạn Du Côn phát sinh phẫn hận vô cùng, hắn rất không cam, một thiên tài Niết Bàn Cảnh đỉnh phong ở độ tuổi đôi mươi, bị một tên vô danh thiếu niên gây áp lực tuyệt vọng, lòng hắn bất cam!
Áp lực đè nặng khiến hắn nảy sinh tâm ma, ác niệm hắc ám dần dần xâm chiếm chút lí trí cuối cùng và linh hồn của hắn, buộc hắn phải hiến tế linh hồn của mình để đổi lấy sức mạnh chí cao của ma thần.
Oành...
Bi Ai Vô Sinh Cùng Cực Hạn.
Miên Man, Hoang Lạc, Bạc Ngạn.
- Rốt cuộc là kẻ nào đã gọi ta tỉnh dậy? Quà gặp mặt...chính là thể xác và linh hồn của ngươi!
Trên tay Đoạn Du Côn chợt hiện ra một đồ vật màu đen, có hình dáng gương mặt ma thần dữ tợn. Quanh thân ma vật này bốc lên ma khí như khói hương, chìm nổi trong không khí.
Thình lình, họ Đoạn há miệng nuốt chửng ma vật kì lạ.
Ánh mắt Toàn bỗng nheo lại, nhìn sơ qua ma vật màu đen có ma khí bao quanh vừa được Đoạn Du Côn lấy ra.
Ngay sau khi nuốt vật lạ xuống bụng, Đoạn Du Côn bỗng quỳ rạp xuống đất, dùng cánh tay còn lại cầm lấy đoạn tay phải bị hắn xé rách, dâng cao qua đầu.
Không trung đột nhiên phát ra âm thanh tà ác, ma khí từ trong nội thể của hắn chảy ra theo vết rách ở bả vai phải, bay lên bầu trời bảy màu, cấp tốc ngưng tụ thành hư ảnh của một tôn ma thần thượng cổ, hình thái khổng lồ, dữ tợn nhe nanh múa vuốt.
Khí tức xa xưa cổ lão tái hiện ở trong Kim Ô bí cảnh.
Họ Đoạn sắc mặt ngày một tái đi, sợ hãi nhìn tôn ma thần đang tỏa ra ma uy bức nhân, lần đầu tiên trong đời hắn được tận mắt nhìn thấy thượng cổ ma thần hàng lâm!
“Khà khà! Cái loại phế vật như này cũng được gọi là ma thần? Chủ nhân, thiên địa biến thiên hình như là ngày một tụt dốc rồi thì phải? Ta còn hoài nghi không biết là những lời Thiên từng nói liệu có phải là sự thật không nữa!”
Khối đen trong não bộ của Toàn, một trong bảy đại quái thú đã tỉnh giấc. Sau khi được tà khí của hắn hỗ trợ, cho bảy thú thôn phệ một phần thì chúng bắt đầu lâm vào giai đoạn ngủ say, hình như là xảy ra một biến đổi nào đó trong linh hồn của thất thú, vẫn còn bị dính chung với nhau một chỗ, nhưng mỗi một quái thú đều có được tiếng nói riêng biệt, không còn đồng thanh oang oang như trước nữa.
Kẻ vừa mở miệng, là một trong thất thú, Chân Ma Bạo Long đang trong hình dạng là một cái đầu dữ tợn của Khủng Long Bạo Chúa. Con thú này tỉnh dậy đầu tiên trong bảy thú.
“Haizz! Đúng là thiên địa đã xảy ra biến đổi cực lớn, tuy không biết nguyên nhân nhưng ta cảm nhận được, tôn ma thần này không vô hại như ngươi nói đâu! Nhìn xem, quanh thân của hắn còn có Nguyền Ấn Hóa Giáp bao bọc, chẳng lẽ ngươi không nhận ra? Đó chính là một trong những Hung Sát Ma Văn chí cao của Ma Tộc? Lời của Thiên, tuyệt đối không thể xem thường được!”.
Trong khi Toàn và Chân Ma Bạo Long thú đang trao đổi.
Tôn ma thần kia dần dần trở nên ngưng thực hơn, cái miệng lớn tối đen như miệng giếng, sâu không thấy đáy của hắn hạ thấp xuống, ngoạm lấy cánh tay do Đoạn Du Côn dâng lên.
- Chèm! Mỹ vị không tệ! Rất lâu rồi ta mới được nếm qua vị tanh tanh, ngọt ngọt của thịt người! Để đáp trả món lễ vật này, ta ban cho ngươi một thỉnh cầu, thỉnh xong...hồn và xác của ngươi chính thức thuộc về ta!
Ma thần nhấm nháp cánh tay của họ Đoạn một cách từ tốn, gương mặt tà ác phiêu phù trên đầu Đoạn Du Côn, nhìn hắn bằng cặp mắt thèm thuồng.
- Ta...ta...thỉnh ma thần ban cho ta sức mạnh tối thượng của ngài, để ta có thể hạ nhục tên hạ đẳng trước mắt!
Đoạn Du Côn phấn khích gào lên, trạng thái của hắn thay đổi một cách chóng mặt, từ uể oải chuyển sang cuồng vọng, xem vạn vật như cỏ rác.
- Đúng là một tên ngu dốt! Kẻ đem linh hồn của mình bán cho tà ma, ngươi...không xứng với tên gọi “Ma Tu”!
Vẻ khinh thường hiện lên trong mắt Toàn, giọng hắn lạnh ngắt, cũng chính từ lúc này, Đoạn Du Côn đã không còn được hắn tôn trọng như một đối thủ nữa!
Kẻ vay mượn thứ sức mạnh không thuộc về mình, vậy thì làm sao có thể khiến cho người khác xem mình là đối thủ được chứ!
Nói đúng hơn, đối thủ bây giờ của Toàn chính là tôn ma thần thượng cỗ kia.
Lê Cương Thi và Sát Linh cũng đồng dạng, ý khinh thường hiện rõ trên nét mặt. Cả hai vẫn im lặng quan sát tình hình.
- Ồ! Ngươi có một linh hồn không tệ! Có muốn không? Chỉ cần đem linh hồn dâng lên cho ta, tức khắc ta sẽ giúp ngươi diệt trừ tên tiểu tử này!
Ma thần bị lời nói của Toàn làm cho chú ý, nó quay sang nhìn hắn, vừa nhìn thấy liền ngay lập tức trở nên mừng rỡ, nó cố ngăn chặn sự thèm khát của bản thân, buông lời dụ dỗ Toàn.
Đoạn Du Côn đứng ở một bên, nghe được những lời của ma thần thì sắc mặt trở nên tái mét, từ cuồn ngạo thoáng cái im bặt, không dám hó hé nửa câu.
Bởi nếu ban cho Đoạn Du Côn sức mạnh, giả sử họ Đoạn giết chết được Toàn thì ma thần cũng chỉ thu gặt được linh hồn của Đoạn Du Côn mà thôi. Nó không có khả năng can thiệp vào sự sống chết của Toàn, cho nên cũng không thể thu gặt được linh hồn Toàn.
Muốn lấy được linh hồn của đối phương, nó chỉ có hai cách, một là dụ dỗ để Toàn tự động dâng lên, hai là...tự nó ra tay bắt lấy.
Nhưng đối với cách thứ hai thì cần phải có sẵn một vật tế để nó có thể nhập vào.
- Hahaha! Tự cho rằng mình lợi hại, vậy để cho ngươi nhìn một chút, xem ngươi có bắt được hồn của ta không! Chỉ là một tôn ma thần hạ cấp do Ma Diện Linh Vật gọi lên, hơn nữa Ma Diện Linh Vật kia còn là hàng nhái và kẻ triệu hồi ngươi chỉ có cảnh giới Niết Bàn hậu kỳ, thành ra sức mạnh của ngươi bị giới hạn, yếu đến mức không ra hồn!
Một đoạn kí ức le lói trong cuộn nếp nhăn của não, Toàn nhớ lại một kiếp trong chín kiếp.
- Ma khí, đến!
Quát một tiếng, bất ngờ tay Toàn chộp vào không trung, nửa người của hắn bắt đầu chuyển thành màu đen, không bao lâu sau, một nửa phần cơ thể bên trái của hắn cũng bốc lên ma khí, đậm đặc và có màu đen bóng, tựa hồ còn cao cấp và tinh thuần hơn ma khí của tôn ma thần kia.
“Há há! Vừa tỉnh lại liền có chuyện để làm! Cái tên Chân Ma của ta, không phải tự nhiên mà có nha!”.
Bên trong vùng không gian hắc ám thuộc não bộ Toàn, Chân Ma Bạo Long há miệng phun ra ma khí dày đặc, ma khí ào ạt hòa nhập vào tà lực của Toàn, theo các lộ tuyến kinh mạch chảy vào bên trong đan điền hắn, không gian đan điền thoáng chốc từ tà lực quỷ dị dần bị ma khí đồng hóa, trở thành ma khí chí cao.
Mãn – Tùy - Trụy – Tang
Trong miệng bất chợt niệm bốn tiếng quái dị, không giống với những loại ngôn ngữ khác, thứ ngôn ngữ này Toàn chỉ có thể dùng miệng để niệm, nhưng không phát ra âm thanh, duy nhất một mình hắn có thể nghe được những gì mình niệm.
Ngôn ngữ cổ xưa, không thể dùng lời nói để hình dung, được gọi là Cấm Ngôn.
Tiếng niệm vừa dứt, bề mặt cánh tay trái của Toàn, trên làn tay tay màu đen chợt xuất hiện những hoa văn màu tím sặc sỡ, phát quang như đèn màu, những hoa văn ấy đan xen vào nhau, nhiều cái gộp lại thành một loại đồ án quái dị.
Hoa văn màu tím nối tiếp với nhau, từ từ họa ra hình dáng của một cái bao tay, một đoạn thủ giáp bao bọc lấy canh tay Toàn từ bàn tay kéo dài ngược lên tới tận bả vai.
- Ngươi...ngươi vừa lẩm...lẩm nhẩm cái gì? Nguyền...Nguyền Ấn...làm sao ngươi học được Hung Sát Ma Văn?
Giọng ma thần bắt đầu trở nên mất bình tĩnh, nó lắp bắp, lắc đầu lia lịa, dường như không tin vào hai mắt nữa, kể từ lúc ma thần nhìn thấy bờ môi Toàn mấp máy, bản thể của nó bất chợt run rẫy, gương mặt dữ tợn hiện lên đủ loại cảm xúc.
Không dám chần chừ, tôn ma thần gấp rút thu nhỏ bản thể, đến khi còn kích cỡ ngang ngửa cơ thể của Đoạn Du Côn, nó không nói một lời, vội vã nhập vào cơ thể của họ Đoạn.
- Khà khà! Sức mạnh này...ta đang mạnh lên một cách chóng mặt! Tiểu tử khốn kiếp, đã đến lúc cho ngươi nếm mùi vị đau kh...aaaa!!! Không!!!
Tội nghiệp cho thanh niên họ Đoạn, vốn đang mửng rỡ vì cảm nhận được nguồn sức mạnh vô biên của ma thần truyền vào người, hắn điên dại cuồn ngạo định hướng tới Toàn lên mặt một phen, ai ngờ chưa kịp làn gì thì bỗng hét thảm một tiếng, tròng mắt đảo lộn liên hồi, cuối cùng con ngươi nổ tung, trở thành một bộ dáng ngây ngốc.
Hắn đã bị ma thần hiến tế, biến hắn trở thành một vật mẫu để ma thần hàng lâm nhập xác. Mượn cơ thể này để chiến đấu tạm thời.