Nguyệt Nhi tỉnh dậy sau một giấc ngủ mệt nhoài, cả cơ thể của nàng đã được ai đó lau chùi sạch sẽ, khoác cho một chiếc áo choàng màu trắng tinh.
Hít...hít...
Khói và mùi thơm của thịt nướng theo gió bay thoang thoảng đưa tới hai cái lỗ mũi be bé xinh xinh của nàng.
Nàng khẽ trở mình, cố gắng hé mi mắt ra một đường nhỏ, hiện tại hai mắt vẫn còn sưng húp, đau rát như bị bỏng, một hình ảnh nhòe nhoẹt, mờ ảo mông lung đập vào đôi mắt long lanh.
Trời đã vào đêm từ khi nào, phía trước mặt, một thanh niên anh tuấn mà lạnh lùng ngồi đối diện đống lửa nhỏ, toàn thân hắn được một bộ quần áo màu lam đậm gói gọn, tay hắn cầm một đoạn nhánh cây nhỏ dài,xỏ xiên qua một con chim, đặt nướng dưới mặt than hồng. Hắn ngồi đó, quần áo thì đơn sơ hết nói, nhưng mà mỗi một động tác đều toát ra khí thế bễ nghễ chúng sinh, cao ngạo mà lẫm liệt.
Nguyệt Nhi lặng lẽ ngồi dậy, hai tay ôm đầu gối, quan sát hắn, chính hắn, kẻ đã hành hạ thể xác của nàng, kẻ mà nàng hận thấu xương.
Tích tách...
Mỡ chảy nhỏ giọt vào trong lớp than củi đỏ hồng làm phát ra vài tiếng nổ lách tách, quay quay cái tay, điều khiển que gỗ, một lúc sau thì có vẻ như con chim được nướng chín, người thanh niên bất ngờ đứng dậy, cầm con chim đã nướng vàng ươm, thơm phức tiến lại chỗ nàng ngồi.
-Tỉnh dậy lâu chưa?
Toàn hời hợt hỏi, đoạn hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, cành cây xiên con chim nướng được cắm ngay ở trước mặt hai người.
Nguyệt Nhi một bộ dáng lạnh lùng, mặt đẹp hầm hầm không nói một lời, ánh mắt hình viên đạn lấp lóe sát khí nhìn găm găm gương mặt hắn, có lẽ nàng hận, rất hận.
-Ặc...thôi không nói tới chuyện lúc trước, ăn uống rồi hẵng tính.
Toàn ngây ngô nở một nụ cười hòa ái, hai cánh tay khỏe khoắn tức thì ôm lấy vòng eo thon gọn của Nguyệt Nhi, đặt nàng ngồi lên hai bắp đùi săn chắc, mặt đối mặt với hắn.
Nguyệt Nhi vẫn một mực lạnh lùng, lúc mông nàng vừa chạm vào vùng thịt nơi đùi của Toàn thì như động đến chỗ đau, mí mắt nhảy lên vài cái, gương mặt thanh tú thoát tục khẽ nhăn nhó, tuy nhiên hai hàm răng ngọc lại cắn chặt môi, cố gắng để không phát ra tiếng.
“Hừ! Tỏ ra đáng thương để cho ai thương hại?”.
Nàng thầm nghĩ trong đầu, trên gương mặt thiếu nữ hiên ra nét quật cường.
Ục ục ục....
Dưới bụng của nàng chợt phát ra vài tiếng sôi sục, ộp ộp cho thấy trạng thái cơ thể đang đói, thực chất là vậy, nàng cũng muốn được ăn một miếng thịt lắm, nhưng mà tính tình cao ngạo và lòng tự ti không cho phép nàng hé miệng để thốt lên.
Toàn nhìn sâu vào đôi mắt long lanh như sao trời của nàng, lắc đầu cười khổ, đoạn hắn vươn tay, xé một cái đùi chim nướng còn bốc khói, thơm phức, kéo theo cả vùng da được nướng chín vàng ươm, giòn rụm, rồi đặt vào tay nàng...nhưng mà Nguyệt Nhi cứ trơ ra đó, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt, nhất quyết không chịu cầm lấy.
“Hừ hừ! Này thì hành hạ người ta! Bây giờ ta tuyệt thực luôn á, coi ngươi mà sao mà dỗ đây?”.
Cố tỏ ra là mình ổn, Nguyệt Nhi suy nghĩ bân quơ trong đầu, thầm tỏ ra thích thú.
-Ơ hay....haizz, ta chịu!!!
Toàn cười nhẹ, tỏ vẻ chịu thua, giây phút mềm lòng bắt đầu, thiệt tình thì hắn cũng không có muốn hành hạ nàng, âu...mọi chuyện... nhưng mà cần phải làm như thế, bắt buộc là phải làm....
-Được rồi, há miệng ra, ăn một chút nè!
Toàn chịu thua, hắn để nàng ngồi im ở trong lòng ngực, tay trái hắn cầm đùi chim nướng, tay phải vươn ra, xé từng miếng nhỏ đút tới tận đôi môi đào của nàng. Lúc này “cô hai nhỏ tuổi” mới chịu hé miệng, nhẹ nhàng ngậm lấy miếng thịt nướng, nhai một cách ngon lành, trong đôi mắt sâu thẳm hút hồn ngập tràn ý cười và đắc chí, lòng ngực trái đập rộn ràng.
(Vãi đái ra...nô lệ??? Cô hầu gái??? Âu yếm như này thì con hơn cả vợ lớn nữa a!).
Nửa tiếng đồng hồ âu yếm chiều chuộng trôi qua, Nguyệt Nhi được đút ăn hết sạch cả con chim nướng, cái miệng nhỏ nhắn láng lưỡng, dính đầy mỡ. Lúc này cô nàng nào còn cái dáng vẻ lạnh lùng nữa, đôi mắt đẹp thích thú, nhoẻn miệng cười tươi như hoa, chu chu cái mỏ cho nhọn ra, tinh nghịch nhìn Toàn, hai bàn tay nhỏ bé xoa xoa cái bụng căng tròn như quả bóng, trông nàng lúc này thật ngây ngô.
-Thật không ngờ người thô bạo như ngươi cũng phải có lúc cúi đầu để chiều chuộng nữ nhân nha? Liệu ta có nhìn lầm không? Đây là cái tên đã từng hạnh hạ ta ư?
Nguyệt Nhi làm bộ mặt quỷ, dễ thương hỏi một câu đầy tình tứ, ánh mắt dại khờ nhìn gương mặt anh tuấn lạnh lùng của Toàn.
Hắn không trả lời hay nói gì khác, cũng không có nhìn nàng trái lại là làm một hành động khiến cho nàng tò mò phải theo dõi.
Bàn tay phải của Toàn tức thì lóe sáng, ngay sau đó một quả xanh xanh to như cái tô hiện ra, đây là trái dừa mà hắn hái trên đảo hoang trước khi rời đi, để phòng ngừa thiếu nước uống, hiện trong nhẫn còn lại rất nhiều, khoảng chừng hơn trăm trái. Sở dĩ là còn nhiều hơn nữa, nhưng mà lúc trước hắn trong lúc tu luyện Phần Thiên Đại Pháp đã vô tình hủy đi hơn phân nửa rừng dừa rồi.
Vụt!
Trái dừa xanh được hắn ném lên cao, theo đó bàn tay phải phất nhẹ, một đạo ánh sáng màu xám tro, dẹt, mỏng xuất hiện, chém vào phần cuống quả, đao khí lóe lên chưa được hai giây rồi biến mất, trái dừa rơi xuống và rớt vào tay hắn.
-Oa! Thật sành điệu, cơ mà ngươi đang biểu diễn cái gì vậy?
Nguyệt Nhi tròn xoe hai mắt nhìn toàn bộ thao tác của hắn, nhịn không được phải tò mò hỏi nhỏ.
Cốc!
Phần chóp của trái dừa bị hắn gõ ngón tay hất rớt xuống đất, để hiện ra cái chỗ bị cắt ngọt xớt, láng bóng, có một cái lỗ nhỏ, nhìn thấy được ở bên trong ruột trái dừa là nước trong suốt, có cả phần cơm dừa trắng muốt, một cái ống hút bằng tre nhỏ như chiếc đũa cắm vào bên trong trái dừa, ngay sau đó liền đưa tới trước mặt Nguyệt Nhi.
-Làm nước cho ngươi uống chứ gì, nè, cầm lấy và tự xử đi!
Nguyệt Nhi với nét mặt ngỡ ngàng, tò mò tiếp lấy trái dừa, đây là cái thứ trái cây lạ nhất mà lần đầu tiên nàng được nhìn thấy.
-Nhưng mà...uống bằng cách nào?
Nàng ngơ ngác hỏi, tên Toàn này cũng thiệt là...người ta có phải dân địa cầu đâu, chặt dừa kiểu này thì sao mà nàng uống cho được chứ!
-Đệt! Ngậm miệng vào cái ống tre nhỏ đó rồi hút lên, haizz, ta khổ quá mà!
Nguyệt Nhi thấy hắn nổi cáu thì vội gật đầu như gà mổ thóc, ngoan ngoãn làm theo sự chỉ đạo của Toàn.
-Ưm...vị ngọt rất thanh, ngon quá!
Hai mắt nàng tức thì phát sáng, má hồng hóp lại, ra sức hút lấy nước dừa.
Đúng lúc này một thanh âm đầy xa lạ vang lên:
-Khà khà, tình tứ quá nhỉ, ta nhìn nãy giờ mà ta tức á!
Là chất giọng của nam nhân, ngay sau đó một bóng người bất ngờ hiện ra, đứng cách Toàn và Nguyệt Nhi khoảng chừng năm, sáu mét gì đó.
Kẻ vừa xuất hiện là một tên thầy chùa đầu trọc thắt bính, có dáng vẻ của một thanh niên khoảng hai mươi tuổi , khuôn mặt hòa nhã, hiền lành trông như một vị khổ hạnh tăng, chỉ có điều trên người hắn toát ra một cổ khí tức quỷ dị, thân hình cao ráo, chững chạc khoát áo cà sa màu đen có viền đỏ, chứ không phải là màu vàng như những tăng nhân bình thường.
Tên thầy tu này xuất hiện chớp nhoáng khiến cho Toàn – kẻ vốn có ưu điểm nhạy bén về quan sát và độ cảnh giác cao cũng không thể phát hiện, không thể lường trước được. Đừng thấy hắn nhã nhặn nhẹ nhàng âu yếm với Nguyệt Nhi mà tưởng hắn lơ là, bản chất con người hắn lúc nào cũng cảnh giác cao độ cả!
Nguyệt Nhi lúc này vẫn còn ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, thanh niên đầu trọc kia xuất hiện quá đỗi đột ngột.
Toàn nhanh chóng kéo Mẫn Nguyệt Nhi đứng dậy, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn thanh niên tiểu tăng thần bí đứng đối diện, gương mặt nghiêm túc như lâm trận gặp đại địch. Chợt lúc này tiểu hòa thượng bỗng mở miệng, ngón tay chỉ thẳng vào Toàn:
-Trên người ngươi có thứ mà ta muốn, ta cảm nhận được nó...dĩ nhiên là ta sẽ cướp nó bằng một cách quân tử nhất, kẻ không phận sự, xin mời rời khỏi chỗ này! Ta cho ngươi thời gian năm phút để di chuyển.
Thanh niên hòa thượng chỉ vào Toàn nói, còn câu sau là dành cho Nguyệt Nhi, hắn nhìn nàng cười một cách tà dị khiến cho cơ thể mảnh mai của nàng thoáng cái phát run, vội vàng lùi lại núp sau lưng Toàn.
“Chết tiệt, phải chăng là tìm đến ta vì cái củ Thanh Độc Yêu Sâm gì gì đó, mịa nó, thiệt tình thì ta cũng có biết cái thứ đó có hình dáng ra sao đâu!”.
Toàn cảnh giác cao độ, trong nội tâm hắn lại mắng thầm không thôi, nhìn dáng vẻ và thái độ của hòa thượng trước mắt, hẳn là đinh ninh bản thân hắn chắc chắn có thứ đồ vật đó, e là phải đánh một trận rồi đây.
-Nguyệt Nhi, nàng hiện tại hãy rời khỏi đây, đi càng xa càng tốt, chuyện lúc trước...gặp lại sẽ nói sau!
Sâu trong đôi mắt Toàn lúc này hiện ra một chút tình cảm, ấm áp.
Dứt lời hắn liền đẩy nàng về sau, trả lại sự tự do cho nàng. Nguyệt Nhi hết nhìn hắn rồi lại nhìn sang hòa thượng, thắc mắc khó hiểu, đôi mắt đẹp của nàng nhìn Toàn như muốn nói “tại sao lại thả cho ta đi”? Nhưng mà lúc này hoàng thượng đã hết kiêng nhẫn, thân hình hắn phiêu hốt rồi bất ngờ xuất hiện trước mặt nàng, từ trong tay áo cà sa đỏ đen thò ra một một cánh tay, đúng chỉ là một cánh tay phải, trên năm đầu ngón tay hiện ra năm đạo linh lực lam sắc, tử sắc, hướng ngay đỉnh đầu nàng chụp xuống, ra tay hết sức ác độc.
Bang!!!
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, nàng vội vàng giơ hai tay lên che mặt, đúng lúc này Toàn vọt tới, tay trái nắm lại thành quyền, ngạnh kháng với ngũ trảo quỷ dị của hòa thượng.
Kình lực mạnh mẽ va chạm làm cho thân hình hai người nhanh chóng văng ra, Toàn thuận tay bắt lấy bờ vai Nguyệt Nhi, kéo nàng lui lại phía sau.
-Phù, nguy hiểm quá, xin lỗi, là ta quên giải phóng cơ thể của nàng!
Toàn quay đầu lại cười xin lỗi, ngay sau đó từ trong người nàng chui ra một đạo khí màu xám tro, nhanh chóng dung nhập vào cánh tay của Toàn đang đặt trên vai nàng, bắt đầu từ lúc này Nguyệt Nhi mới cảm nhận được đan điền và thức hải, chân chính lấy lại sự tự do, tùy ý vận dụng linh lực.
-Rồi đó, lúc này nàng chính thức tự do, đi tìm những đồng môn của mình đi, đừng quay lại đây làm gì!
Nguyệt Nhi ậm ừ một tiếng nhỏ, lưu luyến nhìn lướt qua gương mặt của Toàn, rồi xoay người vận dụng linh lực dồn xuống hai chân, phi thân lao sâu vào rừng cây rậm rạp, tối thui, không quên liếc tên hòa thượng nọ bằng ánh mắt giết người.
-Này, rõ ràng là chưa tới năm phút, ngươi gấp gáp cái gì?
Đợi cho thân hình yểu điệu của Nguyệt Nhi khuất xa, Toàn mới quay lại, nhìn thanh niên hòa thượng, bất mãn than một câu.
-Khặc, người xuất gia không bao giờ biết nói xạo cũng như thất hứa cả...nhưng mà một chút thủ đoạn thì phật tổ vẫn cho phép sử dụng...ta mà không làm như vậy thì hai ngươi còn bịn rịn tới khi nào nữa? Đi, tới phiên chúng ta nói chính sự!
Hòa thượng cười lạnh một tiếng, khoanh tay trước ngực, đứng nhìn Toàn bằng ánh mắt thích thú, đầy ý vị.
-Này, trên người của ta không có thứ gọi là Thanh Độc Yêu Sâm gì đó đâu, đừng khổ công, tìm cũng vô ích.
-Uầy, ta tìm cái loại linh thảo đó làm gì? Tài liệu luyện đan ta không thiếu nha, thứ ta muốn là đồ vật bên trong cơ thể ngươi!
Nghe tên tiểu tăng kia nói như vậy, lúc này đến lượt Toàn ngớ người, bên trong cơ thể hắn? Rốt cuộc là có giấu thứ gì đây? Đến cả hắn cũng không hay biết!
-Hả? Không phải đến vì Thanh Độc Yêu Sâm?
Dường như chưa tin tưởng, Toàn buộc miệng hỏi lại một lần nữa.
-Đúng vậy, mà ngươi dài dòng quá, vừa đánh vừa nói!
Tiểu tăng một mặt nóng vội, liền ra tay trước.
Mờ mịt.
“Tên này đến đây thật không phải vì tìm Thanh Độc Yêu Sâm vậy thì là cái gì? Trong người ta có thứ gì đáng giá cơ chứ?”
Toàn nghĩ thầm, nhưng mà hắn cũng không còn rảnh rỗi để suy nghĩ nữa, bởi trước mặt, thanh niên hòa thượng đã xuất thủ, hắn chỉ dùng độc nhất một cánh tay phải, từ đầu tới giờ hầu như không hề cử động tay trái, ngay cả tay áo cũng không có xoắn lên, bảy cái quyền ảnh to lớn bằng linh lực hai màu lam, tử sắc được đánh ra với tốc độ chỉ một cái chớp mắt, phong tỏa kín hết đường lui của Toàn.
Uy áp của quyền ảnh khiến cho Toàn phải rùng mình, quyền ảnh này hết sức kì dị, nó mang theo một cỗ khí tức chết chóc và âm lãnh như đến từ cõi âm, cái lạnh buốt giá tận linh hồn và điều đặc biệt, khí tức của hòa thượng này phát ra không phải là khí tức của con người, không phải nhân tộc.
“Xời! Tưởng gì chứ muốn đánh nhau? Kiếp trước tao không ngán thằng nào, kiếp này dĩ nhiên cũng như vậy!”.
Trong lòng hắn tỏ ra háo hức, hai mắt rực lửa, đây là lần đầu tiên ở dị giới hắn đánh nhau với tu luyện giả mà hắn cảm thấy xứng tầm.
Cũng giống như Toàn, tiểu hòa thượng này bộc phát ra tu vi ở cảnh giới Niết Bàn Cảnh sơ kỳ.