Không biết tồn tại từ bao giờ, nó là một vùng không gian độc lập, tách biệt với ngoại giới, bên trong có yêu thú, thực vật và động vật sinh sống đa dạng, chỉ khác với ngoại giới là không có con người sinh sống mà thôi.
Người đời truyền miệng với nhau rằng: Xưa kia nơi này vốn dĩ là chỗ ở của một con thượng cổ chân linh(*), tên gọi là Kim Ô, một loài chim cùng họ với Phượng Hoàng, có hình dáng tương tự con quạ, mang trên mình đám lông hai màu vàng và đen.
Nhưng về sau không biết vì sao mà con Kim Ô này bỗng dưng mất tích, cũng có thể là nó đã chết hoặc là bỏ đi nơi khác. Các đại năng nhân tộc thấy nơi đây đã vô chủ, hơn nữa vốn là chỗ ở của một chân linh, liền dùng thủ đoạn thông thiên, phong ấn chỗ ở của Kim Ô vào một phương không gian, đặt cho nó cái tên mới là Kim Ô bí cảnh, cứ cách 15 năm sẽ mở cửa một lần, để cho nhân tộc tiến vào bên trong tu luyện, cảm ngộ quy tắc mà chân linh đã để lại.
Kim Ô bí cảnh là một vùng không gian đặc thù.
Chính vì cái sự đặc thù đó mà cứ sau một khoảng thời gian nhất định, cửa vào của nó sẽ xuất hiện ở khắp nơi trên Trù Thiên tinh cầu.
Cửa vào của bí cảnh được thể hiện bằng dạng không gian ba chiều độc lập. Ở tại mỗi cửa vào đều có cấm chế do các đại năng năm xưa lưu lại, nhằm hạn chế tu vi và số lượng nhân tộc mỗi lần xâm nhập bí cảnh.
Số người được phép tiếng vào tuyệt đối không quá 100 ngàn, hơn nữa yêu cầu tu vi phải từ Niết Bàn Cảnh trở xuống, nếu tu vi cao hơn mà vẫn ngoan cố thâm nhập trái phép thì cấm chế ở trên cửa vào sẽ tự động kích hoạt, diệt sát kẻ dám làm trái lệnh.
Hiện tại thì bí cảnh đã xuất hiện được hơn một ngày, mọi người đã đi vào và các cửa vào của nó đã được phong tỏa lại, chờ tới kỳ hạn sẽ lại mở ra để cho những người tham quan du lịch ở bên trong rời khỏi.
Bên trong bí cảnh.
Tại một mảnh đầm lầy hôi thối, trong không khí ngập tràn khí độc màu lục, xung quanh đầm lầy là một mảng rừng lá kim màu tím (lá kim ở đây là lá nhỏ như cây kim may đồ chứ không phải kim thuộc tính trong ngũ hành đâu a).
Ọc...ọt...ọt...phọt....
Giữa đầm lầy, lớp bùn, sình lầy thúi hoắc màu đen thui như cứt chó bỗng nổi lên vài cái bong bóng nước màu đen, sau đó tự động bể nát, nhộn nhạo, sình lầy sền sệt bị đẩy nhấp nhô lên xuống, tựa hồ ở bên dưới đầm lầy có thứ gì đó sắp sửa chui lên vậy.
Hộc hộc hộc!!!
Ọe...ụa...ụa...!!!
-Bà cha nó, con cua chết tiệt, thù này mà không báo thì ta quyết không “đụng” tới nữ nhân nữa!
Phút chốc sau đó, một bóng đen ướt nhẹp, mình mẩy dính đầy bùn đen thui từ bên dưới bề mặt sình lầy chui lên, cực khổ lặn lội bò lết đủ kiểu mới có thể leo lên bờ.
-Má! Đã vậy còn không thể bay nữa chứ, thế quái nào lại như vậy, đây là đâu cơ chứ, đùa nhau à? Tu vi Niết Bàn Cảnh, linh lực đầy bình mà không thể bay?
Thân thể dính đầy sình nhanh chóng bò lên bờ, thở dốc từng hơi một như kẻ sắp chết ngạt bất ngờ húp được bình oxi. Lấy hơi một lúc, chợt hắn bực tức chửi vài câu, đôi mắt linh hoạt chậm rãi quan sát địa hình xung quanh.
-Thôi kệ bà nó, tắm trước đã rồi tính tiếp, ồi ôi, hôi như chó bị sà mâu vậy!
Kẻ vừa chui lên khỏi đầm lầy không ai khác ngoài thằng Toàn, hên ruồi vừa chạy thoát khỏi “càng lớn” của Nam Thiên Giải. Càng cua lớn đánh vô cửa vào bí cảnh gây ra chấn động không gian khiến cho Toàn khi vừa tiến nhập bí cảnh liền bị đánh ngất đi, thân hình hắn từ trên trời cao như quả mít rụng rớt xuống cái đầm lầy đầy chất độc, nhưng không biết vì sao mà hắn lại có thể sống sót trong trường hợp éo le như thế này được.
Cách đầm lầy một khoảng vài trăm mét có một hồ nước nhỏ, trong vắt, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được tận đáy, chắc là mạch nước từ trong hồ này liên thông được với đầm lậy nọ.
Sau hơn một tiếng đồng hồ chạy bộ thì Toàn rốt cuộc cũng đến được nơi này, vừa đến liền nhảy ùm xuống hồ mà lặn ngụp, chà rửa cơ thể dơ dáy và lấy tay móc họng để ói ra đám đất cát mà hắn đã nuốt vào bụng trong lúc ngất xỉu.
Vác cái thân hình trần truồng cơ bắp nổi múi sắc nét, không một mảnh vải che đậy bước lên bờ cỏ, lấy tay xoa xoa đầu làm cho tóc khô sau khi tắm là một thói quen của Toàn từ lúc còn ở địa cầu, hiện đến bây giờ hắn vẫn mang theo.
Chợt Toàn nghe có tiếng động lạ phát ra từ bìa rừng cánh trái, là tiếng bước chân của con người đạp xuống mặt đất với tần suất mạnh và nhanh, hình như là có ai đó đang chạy tới đây. Quả nhiên đúng như Toàn thầm nghĩ, ngay sau đó có một bóng trắng yểu điệu với tốc độ chóng mặt chạy tới, vị trí đúng là chỗ hắn đang đứng, bên cạnh đó Toàn vì lần đầu tiên gặp được người ở chỗ này nên hắn cũng đơ ra, quên cả mặc quần áo, hai mắt híp lại nhàn nhạt nhìn người vừa xuất hiện, phía trước là một nữ nhân có thân hình mảnh mai, cao chắc tầm 1m65, gương mặt ngây thơ, thanh tú, ngũ quan phải nói là đẹp đến không thể chê được, mắt, môi, mũi, miệng đều chuẩn vị trí, nhưng đôi mắt thì sắc bén và nhọn ở hai khóe, cho thấy đây là một tiểu ma nữ xảo trá đầy nham hiểm, nàng nọ ngực nở mông cong, mặc một chiếc váy màu trắng dài tới tận mắt cá, mái tóc đen dài mượt mà xõa tự do trong gió,...hắn đang định bước ra hỏi thăm đây là nơi nào thì chợt cô nàng phía trước trên tay bất ngờ xuất hiện một thanh trường kiếm tinh xảo, lưỡi kiếm phát ra u quang âm lãnh, vừa nhìn đã biết hàng tốt, nàng cầm kiếm chỉ vào mặt hắn và quát:
-Tên kia, bổn cô nương đã theo dõi ngươi từ lúc ngươi rời khỏi đầm lầy cho tới hiện tại, cái đầm nọ chính là nơi sinh sống của Thanh Độc Yêu Sâm, ngươi từ ở dưới đầm chui lên, chắc chắn đã bắt được nó, khôn hồn thì mau đưa ra đây!
Cô gái váy trắng dừng lại trước mặt Toàn, không nói lí lẽ, vô duyên vô cớ gác lưỡi kiếm sắc bén lên cổ hắn, đè mạnh, bộ dáng hung thần ác sát mang tính cướp bóc trắng trợn. Ánh mắt xảo quyệt của nàng nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn màu đen đeo ở ngón giữa bàn tay phải của hắn, hẳn là nàng đã nhận ra món hàng này là đồ “xịn”.
Dám cả gan nhìn chằm chằm vào một nam nhân đang trần truồng không mặc quần áo, hơn nữa không có tỏ ra ngại ngùng đỏ mặt, điều này cho thấy đây không phải là một cô gái ngây thơ bình thường.
Toàn lặng im không nói gì, chỉ có điều đôi mắt rét lạnh của hắn đang bình tĩnh đánh giá từ đầu tới chân của nữ nhân trước mắt, bộ dáng trần truồng nhìn có vẻ vô hại của hắn lúc này bất chợt toát ra một cỗ khí tức nguy hiểm chết người, bản năng sinh tử rèn luyện hơn bảy năm ở đảo hoang được kích hoạt.
-Nhìn cái gì, bộ ngươi bị điếc hả, ta nói nhanh đem Thanh Độc Yêu Sâm giao ra đây!
Nang nọ có vẻ bị thái độ của Toàn chọc giận, lặp lại lời nói một lần nữa, mắt phượng trừng một cái, sâu trong con ngươi đen nhánh long lanh lập tức lóe lên vẻ tàn nhẫn, cổ tay hơi dụng lực, ấn mạnh lưỡi kiếm lên cái cổ của Toàn, làm cho làn da trắng như da thiếu nữ của hắn bị cắt ra một đường ngắn, máu tươi đỏ thắm theo vết cắt chảy dài xuống tấm ngực trần săn chắc. Phải biết toàn bộ cơ thể hắn từ trong ra ngoài, từ đầu xuống chân tất cả đều đã được hỗn hợp tứ khí cường hóa, rèn luyện trong nhiều năm dài, đã đại tới một cái trình độ cứng rắn không thua gì kim loại, tuy nhiên nay lại bị lưỡi kiếm này cắt ra một vết thương, dù chỉ là vết thương nhỏ ngoài da nhưng mà cũng đủ để chứng tỏ thanh kiếm kia bất phàm, ít nhất cũng là pháp bảo tam cấp trở lên.
Thực ra nàng cũng không có muốn giết hắn, chẳng qua là vì tính tình có chút trẻ con, nên có ý định đùa giỡn thanh niên trước mắt một chút, với lại một khi chủ nhân chết đi, nhẫn trữ vật sẽ bị phong bế, dĩ nhiên là vẫn có thể mở ra được, nhưng rất rắc rối và phiền phức, đương nhiên là một tiểu cô nương mới lớn như nàng sẽ không muốn nhìn thấy cảnh đó.
- Hừ, chỉ là Niết Bàn Cảnh sơ kỳ, dĩ nhiên lại xấc xược như vậy, một đứa trẻ bất trị! Ở nhà không có người nào dạy dỗ ngươi ư? Vậy hôm nay để ta dạy cho ngươi một bài học!
Vốn trong nội tâm đang bực tức vì chuyện bị Nam Thiên Giải ăn hiếp, giờ lại tới thêm con ả chanh chua cướp cạn này vô cớ nhảy ra sinh sự, một bụng nộ hỏa của hắn ngay lập tức đạt tới đỉnh điểm của sự bùng phát.
Để cho máu chảy lã chã, hắn không nhíu mày, cũng không tỏ ra hoảng sợ hay nghe theo lệnh, hỗn hợp tứ khí hiện ra bao bọc lấy bàn tay phải, sau đó nhanh như chớp hắn đưa tay chụp lấy lưỡi kiếm sắc bén, bóp mạnh.
Đanh đanh đanh!!!
Chỗ lưỡi kiếm tiếp xúc với bàn tay được bao bọc bởi hỗn hợp khí màu xám tro của Toàn bất ngờ bị bóp cho móp méo, lực tay hắn mạnh đến mức khiến cho cả thanh kiếm bị bẻ cong lại thành hình chữ “U”, ánh sáng trên kiếm ảm đạm, u quang chớp tắt một cách yếu ớt, hẳn là đã thành một cục kim loại vô dụng.
Tốc độ của Toàn nhanh đến mức nàng kia không kịp phản ửng, tay ngọc run rẩy thả lỏng, chuôi kiếm phế liệu rơi tạch xuống mặt đất, miệng nhỏ há hốc, nhìn hắn như quái vật.
Keng!!!
-Ngươi....ngươi...Áaaa!
Miệng nhỏ lắp bắp há bự ra, vẻ mặt hoảng hốt, nàng biết bản thân đã đụng phải “thứ dữ”, hai chân bất giác thụt lùi về sau, định bỏ chạy nhưng mà phản ứng của nàng chậm hơn ai kia, vừa thụt lùi được một bước tức thì cảm thấy hoa mắt chóng mặt, Toàn đã xuất hiện ở sau lưng nàng với tốc độ như cuồng phong vũ bão, bàn tay nhỏ với những ngón tay gầy, chụp ngay vào sau gáy nàng, bóp mạnh làm cho những đốt xương cổ của thiếu nữ phát ra tiếng rắc rắc như sắp gãy, nàng nọ bị đau liền vùng vẫy như cá mắc cạn, tuy nhiên chưa được một phút thì trở nên ngoan ngoãn lạ thường, bởi nàng biết nếu chỉ cần cử động nhẹ một cái nữa thì người phía sau sẽ không thương tiếc mà vặn gãy cổ nàng trong chớp mắt.
-Hừ, sao không vùng vẫy nữa đi, lúc nãy rõ ràng ngươi hung hăng ngang ngược lắm mà?
Giọng Toàn lạnh lẽo, không hề có một chút cảm xúc nào, cộc lốc hỏi nàng nọ, ý tứ khiêu khích.
Ai ngờ nàng kia cũng không có vừa, liền mạnh mẽ đáp trả lại, hơn nữa có có ý đe dọa, bởi nàng biết, kẻ nọ tựa hồ không muốn giết nàng, hoặc là không dám giết.
-Hahaha, súc sinh dốt nát, biết điều thì mau thả ta ra và xin lỗi ngay, nhân lúc ta còn đang vui vẻ thì thực hiện đi, bằng không thì....lát nữa ngươi đừng mong toàn thây!
-Khà, đúng là thứ nữ nhân đanh đá, nhìn thì có chút sắc đẹp đấy, thân hình cũng tương đối, hẳn là vừa mới phát dục xong nha, tạm chấm ngươi bảy điểm...nhưng mà ngươi có tin hay không?...ta có thể lột sạch quần áo trên người ngươi ra, sau đó để cho ngươi làm cái chuyện mà mấy con chó cái thường hay làm khi gặp được giống đực ấy?
-...???
(*) Chân Linh: khi yêu thú, quái vật vượt qua cấp chín thì được gọi là chân linh, tồn tại cực mạnh, được lưu truyền trong truyền thuyết!