Chương 10: Rời Đảo. Nam Thiên Giải

Trù Thiên tinh cầu phân chia cấp độ của tu luyện giả, công pháp, vũ kỹ, đan dược, pháp bảo, yêu thú, ma thú.

∆ Cảnh Giới.

Hiện tại trong giới tu luyện ở Trù Thiên Tinh chia cấp độ tu luyện thành chín đại cảnh giới, phân theo 3/6:

• Tam Sơ Nền Móng: Luyện Thể Cảnh, Khai Linh Cảnh và Ngưng Thần Cảnh, mỗi một đại cảnh giới chia ra làm chín tiểu cảnh giới nhỏ, từ tầng một tới tầng chín.

• Lục Vững Trọng Tâm: Niết Bàn Cảnh, Dung Hợp Cảnh, Âm Dương Cảnh, Thiên Tôn Cảnh, Thánh Vương Cảnh và cuối cùng là Đại Đế Cảnh, mỗi đại cảnh giới chia ra bốn tiểu cảnh giới nhỏ, phân biệt là sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đỉnh phong.

∆ Công Pháp, Vũ Kỹ.

Công pháp, vũ kỹ có bốn phẩm cấp: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, phân biệt bằng hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm, thiên cấp là cao nhất còn hoàng cấp là thấp nhất, trừ trường hợp đặc biệt không có cấp bậc và những trường hợp đặc thù khác.

Minh họa: Huyết Sát Tam Ấn của Lâm gia, là vũ kỹ địa cấp hạ phẩm. Phệ Hỏa Quyết, cũng của Lâm gia, là công pháp địa cấp thượng phẩm. Của Toàn thì khỏi phải giới thiệu.

∆ Đan Dược, Pháp Bảo.

Đan dược, pháp bảo: từ nhất cấp đến cửu cấp, mỗi cấp phân thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và tuyệt phẩm.

∆ Yêu Thú, Ma Thú.

Yêu thú, ma thú: từ cấp một tới cấp chín, tương đương với cấp độ của các tu luyện giả.

∆ Nghề Nghiệp.

Nghề nghiệp ở Trù Thiên tinh cầu: vì do phân chia cấp bậc vài thứ trên nên từ đó một số người nổi bật vươn dậy, lập ra nghề nghiệp, tự mình làm chủ.

Luyện dược sư, luyện đan sư, luyện khí sư, thuần thú sư,...tùy theo trình độ tay nghề và kinh nghiệm mà phân chia làm cấp bậc như: phàm, nhân, địa, thiên.

Thiếu sót chi tiết nào thì sẽ bổ sung thêm vào những chương sau, phần trên có thể sẽ giống với ở đâu đó nên xin quý đồng râm đừng thắc mắc, giống nhau là chuyện thường tình, miễn sao dễ gọi là được.

...

Một chiếc bè nhỏ được lắp ghép sơ xài lênh đênh trên mặt biển bạt ngàn. Giữa bè là một thanh niên ngực trần, trên người chỉ mặc độc nhất một cái quần dài màu đen, không áo, không giày dép và hắn chính là người đã chấm dứt sự sống còn trên đảo hoang cách đây một ngày đường tàu chạy. Toàn! Trước khi rời khỏi hắn đã vận dụng Phần Thiên Đại Pháp rút hết toàn bộ sinh mệnh khí trên đảo, biến hòn đảo nọ thành một mảnh chết chóc, đất đai khô cằn nứt nẻ,...

Người ta thường đồn đại rằng rộng như trời và thâm sâu như biển, biển lớn là nơi chứa chấp vô số loài sinh vật khổng lồ và đáng sợ, mỗi năm không biết có bao nhiêu vụ mất tích, đắm thuyền do sinh vật biển gây ra, còn có những lời đồn chưa thể xác thực, tựa như có người nói sâu dưới đáy đại dương là nơi sống của rồng, giống loài vương giả trong yêu tộc, long cung, long tộc, hải tộc, nhân ngư...vô số lời đồn không có căn cứ, bởi vì chưa từng có một ai xác thực cả.

Toàn trôi nổi trên mặt biển đã hơn một tháng liền mà vẫn chưa thấy được bờ, ban đầu hắn định không có dùng bè gỗ, bản thân có thể bay được thì xài bè chi cho mệt, bắt chước Thiên Tà lão nhân, nhưng mà sau khi bay được gần nửa ngày thì hắn phát hiện linh lực của bản thân tiêu hao quá nửa liền mới tỉnh ngộ và vọt lẹ trở lại hòn đảo nọ, mày mò làm một chiếc bè gỗ đơn giản.

Hắn ngồi trên bè, hỗn hợp tứ khí màu xám tro bao bọc toàn thân, làm cho ngoại hình hắn trở nên mờ ảo. Những nơi Toàn mà đi qua sinh vật biển chết lênh láng, tất cả là do đám khí xám tro của hắn gây nên, một đường điên cuồng hấp thụ yêu khí, tử vong khí và sinh mệnh khí.

Hỗn hợp bốn loại phí từ trên người hắn ngày một bành trướng, cành đậm đặc và kẹo sệt hơn so với lúc còn ở trên đảo hoang.

Hắn vẫn cứ điềm nhiên ngồi tu luyện trên bè, hoàn toàn không điếm xỉa gì tới chuyện này, làm như kiểu biển lớn đây là của mẹ hắn mua vậy.

Sâu dưới đáy đại dương, nơi ở của Hải tộc.

-Báo....đại vương, không hay rồi!!!!

Một tên lính toàn thân đầy giáp xác kềnh càng, có bộ dáng giống cua chạy vào, quỳ xuống trước đại điện lấp lánh đính đầy pha lê, run giọng bẩm báo gì đó, phía trên đầu hắn là một cái ngai bằng san hô đủ loại màu sắc, gắn đầy ngọc trai sáng bóng, một lão già có khuôn mặt phúc hậu, tóc xanh màu nước biển và đỉnh đầu là một cặp sừng màu đen, dài hơn 20cm, lão đang tọa vị trên ngai, nhàn nhã nhìn tên lính cua phía dưới, giọng điệu hời hợt hỏi:

-Chuyện gì?

-Dạ bẩm, có một kẻ lạ mặt xâm nhập vào vùng Đông Hải của chúng ta, hắn rất lợi hại và điên cuồng đồ sát tộc ta trên đường đi, nơi hắn tới thì không có một sinh vật biển nào có thể sống sót, tuy nhiên bị giết chết chủ yếu là những loài có thực lực thấp kém, khoảng độ Niết Bàn Cảnh trở xuống.

-Có chuyện này sao? Được rồi, ngươi cứ gọi thống lĩnh Nam Thiên Giải tới, để cho hắn đi giải quyết a!

Lão già ngồi trên ngai khẽ nói, lão có vẻ không quan tâm đến chuyện này cho lắm, cứ ung dung ngồi đó, tận hưởng trà thơm.

Ngay sau tên lính cua lui ra, một bóng đen to lớn cấp tốc rời khỏi đây, hướng lên mặt nước.

Một giọng nói bén nhọn được bóng đen nọ quăng ra khỏi miệng:

- Kẻ hủy hoại hệ sinh thái biển...đáng chém!

Ào ào ào!!!

Toàn nhàm chán nằm trên bè uống nước dừa, chân gác gối đu đưa mông lung, đột nhiên chiếc bè của hắn ngừng trôi, mặt biển phía trước bỗng bị thứ gì đó đội lên, một cột nước cao hơn mười mét xuất hiện, chắn trước mũi bè của Toàn.

-Kẻ ở trên bè, ngươi nên an phận một chút nha, nơi đây là đại dương chứ không phải ở trong đất liền đâu!

Cột nước dần hạ xuống, để lộ ra bên trong là sinh vật to lớn, thân hình tương tự nhân loại, tuy nhiên hắn có tới sáu cánh tay, và trên lưng vác một cái mai cua, da xanh lè xanh lét, cả thân hình cao to như một con voi Châu Phi trưởng thành.

Ánh mắt của Toàn đưa tới trên sinh vật chắn trước đường thì bỗng co rút lại, sau đó chuyển thành trầm lắng, thâm sâu, trước khi rời khỏi đảo hoang hắn đã tư tưởng trong đầu rằng bản thân đã có được một chút thành tựu nhưng mà ngay lúc này, chút thành tựu đó của hắn đã bị gió cuốn bay mất, kẻ dị hợm trước mắt này, hắn hoàn toàn không hề cảm nhận được dao động linh lực, hỗn hợp bốn khí quanh người cũng bất chợt nhộn nhạo, tựa hồ đối với kẻ lạ mặt phía trước hết sức kiêng kỵ. Điều này nói lên rằng...người nọ có thực lực vượt xa bản thân Toàn.

...

Toàn nghe sinh vật dị dạng nọ nói mà bỗng ngơ ngác, từ lúc rời đảo tới giờ hắn rất là an phận nha, trên đường đi không có trêu chọc ai bao giờ và cũng chẳng có nhìn thấy một bóng người nào hết, chọc ai đây?

Tuy có hơi e ngại, nhưng mà cũng chỉ là ngại mà thôi, sẵn có máu liều trong người, Toàn hất mặt lên, cao giọng quát:

-Này đồ hải sản dị dạng kia, ta làm sao mà không an phận, bộ lúc nãy ta đi tè, chẳng hay đái lên đầu ngươi ư?

“Á đù má, hình như mình nói hơi quá cmnr!”

Quăng trái dừa đang uống dang dở xuống biển, Toàn đứng dậy chống nạnh hình sinh vật trước mắt, gằn giọng hỏi, tuy nhiên tay chân hắn lúc này có chút run rẩy.

Câu trả lời của Toàn ngay lập tức làm cho sinh vật nọ động nộ, nhân tộc và hải tộc xưa nay không hề ưa gì nhau, bởi vậy tranh đấu diễn ra liên miên không dứt, lâu dần thành thù địch không đội trời chung, lí do thù hận rất là đơn giản, vì nhân tộc đánh bắt, săn giết các loài sinh vật biển quá mức tàn ác nên gây ra mâu thuân giữa hai tộc.

-Tiểu tử xấc xược, vốn chỉ định nhắc nhở ngươi một tiếng, ai ngờ ngươi lại không biết điều như vậy, tưởng có người bảo hộ là ngon ư? Đi chết đi đồ ranh con!!!

Dị nhân này chính là Nam Thiên Giải vừa nhận mệnh rời khỏi Đông Hải để coi kẻ nào gan lớn xâm phạm lãnh hải, trồi lên mới thấy là một tiểu tử mới có tí tuổi, là một con kiến hôi Niết Bàn Cảnh sơ kỳ, tuy nhiên ánh mắt của Nam Thiên Giải rất tinh tế, ngay lập tức nhìn ra đám khí màu xám tro bao bọc quanh người tên tiểu tử này bất phàm, đến ngay cả hắn mà cũng nhìn không thấu kết cấu, cấp bậc, theo hắn suy đoán đây có thể là do cường giả nào đó động tay động chân, hoặc cũng có thể là sư phụ của tên này xuất lực để bảo vệ hắn, thành ra Nam Thiên Giải không muốn gây rắc rối, chỉ là hòa nhã bảo hắn thu tay lại, yêu cầu hắn không được sát hại các sinh vật biển nữa, ai ngờ đâu tiểu tử này lại ngang ngược càn rỡ như vậy, dám khiêu khích lòng nhân từ của hắn.

Lúc này Toàn mới biết hắn đã chọc nhầm thứ dữ rồi, tu vi của sinh vật dị dạng trước mắt này thâm sâu khủng bố, hiện tại thứ này chỉ mới thả khí tức thôi mà hắn đã có cảm giác nghẹt thở, hai chân đứng không vững, Toàn vội vàng há miệng định bảo nó có gì bình tĩnh nói chuyện nhưng đã muộn rồi, sinh vật nọ đã tức giận thực sự, sát tâm rành rành ra đó.

-Giải Thiên Thủ, liệp sát!!!

Một cánh tay phía bên phải của Nam Thiên Giải giơ lên quá đầu rồi đập xuống. Ngay sau đó trên bầu trời bỗng xuất hiện một cái càng cua to lớn màu tím dài hơn 20m do yêu lực tạo thành, mang theo thanh thế kinh người, bá đạo vỗ xuống vị trí chiếc bè nhỏ của Toàn.

Mặt biển dậy sóng, cuồng phong nổi lên, đúng ngay thời điểm khi cái càng cua to lớn đập xuống còn cách đầu Toàn một khoảng vài chục mét thì không gian phía sau lưng hắn đột nhiên nứt vỡ, xuất hiện một đạo khe hở dài và chiều ngang đủ để một con bò chui vào, khe nứt hiện ra bất ngờ và tối thui nhanh chóng nuốt lấy thân hình Toàn trước khi càng cua lớn đập xuống, cả người hắn nhanh chóng biến mất trong khe nứt huyền bí.

Ầm!!!

Hắn vừa biến mất thì cũng là lúc cái càng cua đập vào vết nứt không gian, nhưng mà chiêu thức mạnh như vậy lại chỉ có thể làm cho vết nứt hơi run rẩy nhẹ, toát ra một chút gợn sóng rồi trở lại bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra.

-Hửm? Cửa vào bí cảnh? Hừ! May mắn cho ngươi nhưng mà tiểu tử ngươi nên cầu nguyện đi, tưởng chui vào bí cảnh là thoát thân được ư? Còn lâu!!!

Nam Thiên Giải cười lạnh một tiếng sau đó hắn đánh ra vài thủ ấn pháp quyết tinh xảo, truyền một đạo tin tức về đại điện Đông Hải, xong rồi ngồi xếp bằng trên mặt biển, canh chừng trước của bí cảnh.