Chương 4: Lên kế hoạch

Khu nội trú của bệnh viện có tổng cộng sáu tầng, hai bên trái phải có thang bộ lên xuống, ở giữa là hai thang máy rộng rãi, cách thang máy không xa là quầy trực, những phòng còn lại là phòng bệnh được đánh số lần lượt theo thứ tự.

Phòng nơi Chiyoya Saoori nằm là phòng phía trong cùng của bên phải tầng ba, đây là nơi có thể nhìn thấy toàn bộ hành lang.

Lúc này đây, trong tay Saori là cái then cửa được một thế lực thần kì nào đó hối thúc cầm theo, dựa và bức tường sơn màu xanh lục, đôi mắt xám đen phản chiếu trò hề cách đó không xa.

[Bà nên xem xét lại bản thân đi, thân ái ạ.]

Hệ thống lượn nhanh quanh tai Saori, chép miệng nói đểu.

[Ở bệnh viện mà cũng gặp được án mạng, vậy không đi làm thám tử, tiếc quá trời tiếc luôn á.]

Chiyoya Saori nhịn không được, trong đầu phản bác lại.

[Thì ban đầu tao vốn là muốn đi làm thám tử mà! Người tính có bằng trời tính đâu.]

Nếu không phải vì vụ hoả hoạn mười năm trước, hiện tại cô có lẽ đã sớm trở thành nữ thám tử trung học rồi, à không sinh viên mới đúng.

Nhưng xét theo tình hình hiện tại với tư cách là một thám tử, cô sẽ chẳng bao giờ vượt qua nổi các nhân vật chính là thám tử đã được tác giả đặt nền móng từ trước, huống chi Saori không nghĩ rằng cô có thể thông minh hơn nhiều so với các nhân vật chính.

[Lại phải đền tiền cái then cửa, bà còn bao nhiều tiền? Độc giả hẳn là thích những người giàu có, nhỉ?]

[Mà nói… Nếu có tiền một chút thì mua gối ôm hình slime đi.]

Saori không thể chịu nổi cái sinh vật lắm mồm này được nữa, trực tiếp đe doạ.

[Còn nói nữa tao khiếu nại mày!]

Kết thúc cuộc nói chuyện vô tri với hệ thống, Saori quan sát hiện trường.

Trước mắt Saori, là những đường nét mà chỉ cô có thể nhìn thấy đang dần xuất hiện, lấp đầy và phân loại các thông tin khác nhau, rồi hiển thị chúng.

Nơi sự cố phát sinh là tại quầy trực, giá trị sinh mệnh lần lượt hiển thị +3, -1, +1.

Một người đàn ông cường tráng mặc áo phông màu xanh nước biển, đầu đội mũ lưỡi trai và trên tay là khẩu súng Togarev, hắn không ngừng chửi bới y tá duy nhất có ca trực tại đây.

“Chuẩn bị phòng bệnh cho tao nhanh lên! Con gái tao chỉ tạm thời hôn mê thôi! Gọi cả bác sĩ nữa, truyền dịch xong là con bé có thể tỉnh lại!”

Bên cạnh hắn là một bé gái đang ngồi trên xe lăn. Nếu không nhìn lần, thì lấy dáng ngồi cứng đờ kia cùng khớp xương có độ cong không bình thường, có lẽ giờ phút này cô bé không còn hơi thở, giá trị sinh mệnh bằng -1.

“X-xin lỗi anh, đây là khu nội trú, bình truyền dịch không có ở đây, tầng này cũng không còn phòng trống…”

Trên má y tá có vết màu, trên người không có vết thương. Có vẻ như đồng nghiệp đứng bên cạnh nữ ý ta đã bị bắn và ngã xuống đất nơi khuất với tầm mắt của Saori. Tuy nhiên, vẫn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ vì đau, chứng tỏ người bị bắn chưa chết, giá trị sinh mệnh bằng +1.

Theo thói quen, Chiyoya Saori đem cảnh tượng trước mắt biến thành một loại trò chơi mô phỏng trong bộ não, nhằm che đi cảm xúc sợ hãi nhốn nháo trong lòng.

Nghe được tiếng súng ở cự ly gần, hầu hết người bình thường sẽ không chọn tò mò ra xem, ngoại trừ vài bệnh nhân có gan lớn thò đầu ra ngoài. Tuy nhiên, thấy cảnh tượng trước mắt cũng nhanh chóng trốn chui, trốn lủi.

Giảm bớt số lượng người không liên quan can thiệp, tiến độ thuận lợi +10%.

Nữ y tá vì quá sợ hãi bắt đầu nói năng lộn xộn, rất có khả năng sẽ khiến tên tội phạm phát cáu. Phân tích từ nét mặt của hắn, tên đó sắp mất hết kiên nhẫn rồi.

Giả sử cùng lúc tiếng súng vang lên liền báo cảnh sát, như vậy khoảng cách cảnh sát đuổi tới còn bảy phút, mà xác suất cảnh sát có thể thành công khuyên bảo tên tội phạm chỉ có 30%.

Kết thúc tính toán trong 30 giây. Sắp xếp thông tin trong đầu một lần cuối, Saori không chút do dự đứng thẳng dậy đi đến chỗ tên tội phạm. Tuy nhiên, vừa rời khỏi chỗ được hai bước đã bị kéo lại.

Saori quay đầu, thấy năm người mặc đồng phục của Học viện Cảnh sát đang ngồi ngay sau.

Morofushi Hiromitsu buông tay của cô ra, thấp giọng nói:

“Đừng hành động thiếu suy nghĩ, tên kia có súng mà ông còn đang bị thương nữa.”

“Mấy người chúng ta tụ hết một chỗ thế này sẽ gây chú ý mất.” Furuya Rei noi, “Ông lui về phía sau đi Toru, tôi sẽ đi đánh lạc hướng tên tội phạm, rồi lớp trưởng sẽ cướp súng của hắn.”

Chẳng sợ chỉ là vừa mới vào Học viện, mấy thanh niên cũng không một ai lui bước dù cho đang đối mặt với tội phạm nguy hiểm, cứ việc trong mắt bọn họ còn có sự khẩn trương.

Chiyoya Saori chớp chớp mắt, đến giờ phút này, cuối cùng cô cũng đã hiểu lí do tại sao bọn họ lại được yêu thích đến như vậy.

Ừ thì kế hoạch hay đấy. Nhưng mà hay hơn khi mấy con tinh tinh này không mặc đồng phục của Học viện Cảnh sát.

Bệnh viện này cách Học viện rất gần, vậy nên các học viên thường chọn vào đây để thăm khám vết thương trong quá trình tập luyện và sau đó cũng là lí do không ít cảnh sát cũng thường xuyên lui tới.

Mà không biết vì ma xui quỷ khiến gì tên tôi phạm lại chọn trúng cái bệnh viện này. Đây là không đem cảnh sát vào mắt hay là muốn đồng quy vu tận với cảnh sát đây.

Mặc kệ là nguyên nhân nào, nếu để hắn nhìn thấy học viên của Học viện hay cảnh sát, thì chắc chắn sẽ khiến hắn xúc động. Mà lúc này, trong tay hắn lại có con tin.

Sảoir chỉ quần áo bọn họ rồi lại chỉ vào bộ đồ bệnh nhân mình đang mặc. Thoáng tự hỏi một chút, ngón tay thon dài ra hiệu mấy con số.

Không chờ mấy người kịp phản ứng, cô liền giấu then cửa dưới tay áo, rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Hiromitsu muốn theo sau, nhưng bị Hagiwara giữ chặt, “Toru nói đúng, nếu để tên kia thấy được đồng phục chỉ sợ lại muốn phản hiệu quả.”

“Một thân một mình còn muốn làm anh hùng!” Matsuda nghiến răng nghiến lợi, “Tính ngày nào cũng nằm viện sao!”

“Mấy con số kia…” Furuya Rei ngẩng đầu nhìn số phòng, trong mắt hiện lên tịa nghi hoặc.

Date wataru nắm chặt bộ đồng phục trên người mình, ho một tiếng.

Mấy thanh niên tuổi trẻ sức trâu, sao có thể đứng yên khi bạn mình đối mặt với tội phạm được. Bằng một cách ăn ý nào đó, họ liếc nhau, không chút do dự cở đồ tại chỗ.

Furuya vẫn còn đang hỏi ý nghĩa con số Rei “…”

Manh động quá vậy!!!