Chương 3: Cùng hoạt động

“Cốc cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa bên ngoài phòng bệnh viện vang lên, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả.

Không thèm cùng hệ thống tranh luận, Chiyoya Saori đeo dép lê, kéo mảnh rèm che đến tối om lúc trước.

Ánh nắng vàng hoe từ cửa sổ ghé vào, mang theo dào dạt nhiệt độ, Chiyoya Saori theo bản năng lấy tay che mắt, cay mày trốn đến góc râm.

Nhưng mà thực mau, hai chân mày giãn ra, thậm chí mang theo một nụ cười ôn hoà mềm mại, đi ra mở cửa.

“Ông là Chiyoya Toru đúng không? Bọn tôi là bạn cùng lớp với ông do thầy Onizuka chủ nhiệm nè.”

Đầu tiên là một thanh niên tóc đên, dài mang theo nụ cười nhiệt tình chao hỏi.

Chiyoya Saori đã thông qua truyện tranh biết được đây là Hagiwara Kenji, một trong năm nhân vật chính của ngoại truyện lần này.

Ngoại trừ Hagiwara vừa lên tiếng, đứng ở cửa còn bốn người, tên cùng mặt lần lượt đều có thể phân biệt.

Đương nhiên, ngày đầu tiên đi khai giảng liền đem chính mình vào bệnh viện, Chiyoya Toru chỉ gặp qua Matsuda Jinpei cùng Hagiwara Kenji.

Nhưng mà điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.

Ở trong mắt mọi người, thanh niên mặc đồ bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt do vết thương chưa lành, vừa thấy bọn họ liền lộ sắc mặt kinh ngạc, tiếp theo có chút xin lỗi mà chỉ vào băng vải trên cổ mình, rồi nhường đường cho họ vào phòng.

Thậm chí còn thuận tay đem cánh hoa đào rơi trên vai Furuya Rei lấy xuống.

--- Hoà đồng phết nhỉ?

Cứ tưởng rằng sẽ xuất hiện một bản mặt nhăn nhó, rồi tỏ ra khó chịu với Fuyura Rei như những người khách trong học viện. Nhưng cuối cùng lại khách xa so với những gì họ nghĩ.

“Là thầy Onizuka, chính thầy Onizuka bảo bọn tôi đại diện lớp đến thăm ông.”

Sau một vòng tự giới thiệu, Hagiwara Kenji cười hì hì nói, “Chiyoya-kun không cần lo lắng bị chậm chương trình học đâu. Ngoại trừ Jinpei-chan thì ai cũng vở sạch chữ đẹp, nội dung đầy đủ, vậy nên ông mượn vở của ai cũng được hết á.”

Matsuda Jinpei “Ha” một tiếng, có chút khó chịu khi bị khịa, “Không ghi là bởi vì tất cả đều đã nhớ kĩ! Rõ ràng ngay cả ông cũng không có trí nhớ cao siêu như tôi!”

Rei khoanh tay trước ngực, “Ái chà nhớ kĩ đến nỗi kiểm tra bài cũ bị thầy mắng cho cả tiếng.”

“Rõ ràng là tại ổng giảng sai, số liệu vốn khác hoàn toàn!”

Hiromitsu trêu chọc nói, “Cho nên ông tháo mô hình bom trước mặt thầy, rồi không chịu lắp lại chứ gì??”

Matsuda Jinpei lớn tiếng kháng nghị, “Bởi vì cái mô hình kia vốn dĩ bị hỏng mất một con ốc rồi!”

Date Wataru trực tiếp vỗ vỗ vả vai Chiyoya Saori, “Không sao, tôi sẽ mang vở đến cho ông mượn.”

Chiyoya Saori cố gắng nhịn cười cho lịch sự, sau đó lắc đầu, chân thành mà tạo ra cử chỉ từ chối.

Xem vở bọn họ cũng tốt, nhưng mà Saori vẫn muốn nỗ lực một chút để lên truyện tranh còn có ấn tượng đẹp cho độc giả, so với việc cứ thế mà đáp ứng thì từ chối sẽ làm người ta nhớ đến mình lâu hơn.

Saori lấy quyển vở từ dưới gối rồi mở ra, bên trong dày đặc những ghi chép về các môn học, thậm chí so cới giảng viên trong học viện còn toàn diện, bao quát vài phần.

Tỏ ý chính mình tự học, tự tìm tư liệu.

Mọi người: “….”

Đây là môi trường tự nhiên của bọn học giỏi à?

Hagiwara Kenji trìu mến nắm lấy tay cô, “Chiyoya-kun, về sau đi học làm ơn ông!”

Lúc này, Saori vừa lòng xán lạn tươi cười giơ “ok”.

Chiyoya hiện tại không thể nói chuyện, viết tay tốc độ thì quá chậm, vật nên trực tiếp khua tay múa chân, đến nỗi đối phương có hiểu hay không, thì lại hên xui.

Cũng may, mấy người này cũng nhàn không có việc gì làm, liền coi đây như thú vui tao nhã.

“Uống nước?” “Bơi lội?” “Con lợn?” “Bom hay phá bom?”

“Ý ông là bọn tôi có thể gọi thẳng tên ông ra á?”

Cuối cùng cũng nghe được đáp án chính xác, Chiyoya Saori nhẹ ngành thở ra, giơ ngón tay cái với Hiromitsu.

“Đúng là Hiro có khác, trừu tượng như thế mà cũng đoán ra được.” Furuya Rei huých vai, “Suốt nãy giờ bọn tôi đứ đừ đừ luôn ấy.”

Morofushi Hiromitsu nhìn người ngồi trên giường bệnh không nhịn được mà cười rô lên. “Không có gì, là do Toru diễn đạt khá dễ hiểu thôi.”

Nhớ lại mấy cái động tác trừu trượng vừa rồi, mọi người liền trầm mặc.

“Sắp đến giờ rồi, nếu bây giờ mà không về thì lão “quỷ” kiểu gì cũng bắt được cả lũ cho coi!” Matsuda Jinpei huýt sáo, “Không ngờ ông lại bị thương ở yết hầu, xem ra trái cây không ăn được rồi, lần sau chúng tôi mang cái khác đến cho ông.”

Chiyoya Saori xua xua tay, dẫn đầu đứng dậy, tính toán tiễn mọi người rời đi.

Nhưng cô vừa ra đến cửa, lại đột nhiên dừng động tác.

Furuya Rei theo bản năng hỏi lại:” Sao vậy?”

Tiếng hét, tiếng đẩy xe, tiếng chạy vội vã, tựa hồ còn có tiếng ai đó đang nức nở. Những âm thanh đó ở trong bệnh viện đều hoá bình thường.

Nhưng mà đây là khu nội trú mà!

Saori ra hiệu im lặng.

Đúng lúc cô đang cầm lấy then cửa, thì đột nhiên bên ngoài có một tiếng súng vang lên, cùng với tiếng thét chói tai.

“Aaa! G*ết người!!!”

Sắc mặt mất thanh niên ngay lập tức biến đổi, không chờ đám người Furuya Rei phản ứng lại, liền thầy Chiyoya trực tiếp mở cửa, “Cách” một tiếng liền đeo dép lê xông ra ngoài.

“Ê này!” Mấy người vội vàng đuổi theo sau, “Toru! Vết thương chưa lành đâu! Chạy từ từ thôi!!!”

Rei cùng Hiromitsu là hai người đứng gần cửa nhất cũng lao nhanh ra ngoài, Matsuda Jinpei vừa chạy qua cửa liền dừng lại.

Date Wataru “Làm sao vậy?”

Matsuda Jinpei chỉ chỉ, một lời khó nói hết.

“Then cửa…. Không khéo bị thằng hâm kia lấy thành vũ khí rồi ấy?”

Hagiwara Kenji: “… Xem ra nhóm mấy con tinh tinh lại thêm thành viên ha?”