Trong quá khứ cho tới nay, một tháng chỉ nhận chữa trị cho ba bệnh nhân, tháng này đột nhiên đổi thái độ khác với bình thường, đem tất cả lịch hẹn đều đặt ở đầu tháng, liên quan tới vụ án, có thể dễ dàng nhìn ra được Munemura Masato đang hưởng thụ khoái lạc.
Suốt một đêm liên tục điều tra hồ sơ vụ án, mấy người quả nhiên phát hiện ra được lịch hẹn trước ngày 12 của Munemura Masato, Ugawa Mari, 16 tuổi, sau khi bị thương có triệu chứng sợ hãi có lịch hẹn trước để điều trị.
Cô gái này vào năm trước có ba mẹ gặp tai nạn mất, hiện tại được nuôi dưỡng bởi người thân thích, nhưng bởi vì tình trạng tâm thần kém, tạm thời không thể đi học trở lại mà ở nhà tiếp nhận điều trị tâm lý.
Trên ảnh chụp, Ugawa Mari có mái tóc màu đen hơi uốn lượn, mang bao tay màu trắng, thoạt hình có vẻ là một người nhút nhát sợ sệt, có chút không muốn chụp ảnh.
Saori nhìn trên cổ của cô gái có một vết sẹo do bị bỏng, nhíu nhíu mày.
Vị trí vết bỏng có vẻ….
“Còn lại điều tra chi tiết vụ án có thể giao lại cho chúng tôi!” Takada Ichigo nhìn vào đồng hồ, đánh thức hai người đang chìm đắm trong tình tiết vụ án kéo ra, nói “Hiện tại đã là hai giờ rưỡi sáng rồi, các cậu có thể ở cục cảnh sát ngủ một giấc, sáng mai có thể quay trở lại đi học.”
Saori: “?” Vụ án này cô không thể tham gia sao?
Trước không nói tới việc cô có liên quan tới vụ án, chỉ cần nhìn tới có nhiều sinh mệnh bị giết như vậy, cô nhiều không thể chịu đựng được!
Saori cảm thấy hiện tại trong truyện tranh nếu có khung ảnh của cô, sau lưng cô chắc chắn có một đám lửa cháy hừng hực.
Ngủ cái gì mà ngủ! Hiện tại căn bản cô không thể ngủ được! Sáng mai đi về học? Bỏ đi!
Cô một khi lên được ý chí liền không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào--- nhưng mà, bây giờ cũng không phải chỉ có cô ở đây một mình.
Đang lúc Saori đang định đánh chữ nói ra ý định của mình, điện thoại của cô đã bị lấy đi, Hiromitsu nở trên môi một nụ cười ôn hoà sau đó quay lại đối với Takada nói: “vậy cảnh sát Takada, chúng tôi không quấy rầy các ông nữa.”
Cậu ta quơ quơ di động, đối với Saori nói: “Toru, ông còn nhớ bản thân mình đang có vết thương không vậy?”
“Huấn luyện viên Onizuka có nói, ông nếu lại xúc động làm bậy, bản kiểm điểm viết gấp đôi.”
Saori: “?”
Tại sao lại phải đối xử tàn nhẫn với một người có tinh thần chính nghĩa như vậy!
Thấy cậu thanh niên đang mang đôi mắt cười đột nhiên trợn tròn mắt, thể hiện ra ý tứ không thể tin tưởng lên án “các ông có phải vô tình quá rồi không”.
Hiromitsu nhịn không được trực tiếp đưa tay xoa xoa đầu của Saori. Cảm giác tóc thật mềm mại.
Nếu không phải sợ chọc cho cô nổi giận, Hiromitsu thậm chí còn nghĩ có thể làm thêm một chút gì đó.
“Đầu tiên đã phát hiện được vấn đề, cảnh sát khẳng định có thể giải quyết.” Hiromitsu an ủi cô, “mọi người là thực sự lo lắng cho ông.”
Takada cũng tán đồng mà nói: “Toru vẫn là nên nghỉ nơi cho tốt đi, xem sắc mặt trắng bệch của cậu đi, làm thế nào mà bác sĩ có thể cho cậu xuất viện vậy, lúc tôi gọi điện đến cho cậu nghe âm thanh chắc là cậu đang ở trường học phải không?”
“Nếu không tôi có thể nói với các thầy giáo của các cậu. cho cậu ở lại bệnh viện vài ngày?”
Saori khoang tay trước ngực, xoa đầu, kiên quyết lắc đầu.
Phán án là một chuyện, nhưng quay lại bệnh viện là điều không thể!
Còn có, đội nhiên Hiromitsu tức giận cũng cực kỳ đáng sợ!
Giằng co vài phút, Saori đành phải thoả hiệp, cô lấy lại đi động, đáy lòng thở dài một hơi.
Nếu không phải có thể không thể ưu tiên giải quyết vấn đề, mà cô càng cảm thấy vụ án này có thể đụng tới cô và Hiromitsu liền không thể đơn giản như vậy.
Trong truyện tranh đều vẽ ra tới, chẳng lẽ có một cái mở đầu khoa trương lại kết thúc qua loa như vậy?