Chương 13: Rắc rối

Saori luôn cảm thấy việc đặt trụ sở chính của Học viện Cảnh sát gần phố thương mại là lựa chọn khá buồn cười, quanh đây toàn là khu dân cư lớn, công viên, quán karaoke, trung tâm mua sắm,…

Mặc dù trị an ở đây không tồi nhưng mấy học viên không an phận kiểu gì cũng tìm cách lượn ra ngoài chạy vài vòng. Mà ở trong thế giới này, mấy vụ án linh tinh xảy ra nhiều đến mức cũng chẳng thấy bất ngờ nữa.

Suy luận ra cốt truyện từ khu vực bình luận, Saori cảm thấy nếu nhốt năm thằng kia trong Học viện Cảnh sát, tần suất xảy ra án kiện bên ngoài sẽ giảm đi rất nhiều. Phố Beika đúng là nơi tử địa mà…

Chiyoya Saori - người mới chuyển từ phố Egota đến đây vài năm trước, đang cảm thấy vô cùng xúc động.

Chàng trai trẻ tay phải cầm một chiếc ô màu đen, tay trái cầm một hộp quà tinh xảo, sau lưng đeo một chiếc balo lớn vẫn là màu đen, trông như vừa mới đi du lịch trở về. Trên khuôn mặt trắng trẻo nở một nụ cười dịu dàng khiền cho người đi đường không khỏi nhìn theo hắn mấy cái.

Khi Saori sải bước trên phố, cô gặp rất nhiều người dân nhiệt tình chào hỏi, Giờ này, nhân viên văn phòng đã bắt đầu ngày làm việc, vậy nên đa số những người vẫn còn lang thang bên ngoài là những người già đang đi dạo sau bữa sáng hoặc những bà nội trợ mua rau và họ là nhóm người rất dễ hoà đồng.

Vài người can đam thậm chí còn định tiến đến trò chuyện nhưng sau khi nhìn thầy dải băng trắng quấn quanh cổ Saori, tất cả đều lộ ra vẻ tiếc nuối và lo lắng.

Chỉ đi ngang qua một con đường, Saori đã thu hoạch được hai quả táo, nửa túi cà chua và một cành đỗ quyên tươi.

Quả thực không nói chuyện được thì cũng không dễ từ chối. Saori thầm bổ sung một câu nữa trong lòng – phố Beika thực sự là một nơi hiếu khách.

Cô họ nhẹ một tiếng, muốn nói chuyện nhưng vết thương vẫn chưa hoàn toàn lành lại nên hơi đâu, miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể phát ra giọng khàn khàn mà thôi, ước chừng một tuần nữa mới có thể thay đổi được giọng nói.

Qua một cột đèn giao thông rồi ngoặt vào một đường khác, đó chính là cổng chính của Học viện Cảnh sát. Saori không may mắc, vừa đi đến nơi đã gặp phải đèn đỏ, đang đứng đợi một lúc thì đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó hét lớn từ phía sau.

“Anh vô lí cũng một vừa hai phải thôi chứ! Doạ con trai người ta sợ đến phát khóc, xin lỗi một tiếng mà cũng khó đến thế cơ à!”

Người phụ nữ nội trợ búi tóc thấp một tay ôm đứa trẻ khóc thút thít, tay còn lại chắn trước mặt người đàn ông, khuôn mặt cô ấy đầy giận dữ.

Hiển nhiên, người đàn ông làm đứa trẻ khóc không muốn xin lỗi, vẻ mặt hắn ta chứa đầy lạnh lùng cùng không kiên nhẫn.

Mô tả sơ qua đặc điểm của người đàn ông kia đó là hắn đội mũ đen, tóc dài màu bạc, miệc ngậm điều thuốc, mặc áo khoác màu đen, cả người như ánh lên ba chữ “không dễ chọc”.

Chiyoya Saori: “…”

Nếu bản thân không nhầm, người đàn ông che nắng nhiều hơn cả cô chính là một tên tội phạm mang bí danh --- Gin.

Đại ca! Anh có biết bên cạnh là cái gì không hảaaaaa? Vậy àm vẫn dám ngạo nghễ trước cổng Học viện Cảnh sát!!!!

Chiyoya Saori cầm ô bước tới.

Khi ánh mắt của đôi bên đều đổ dồn vào mình, cô tựa chiếc ô lên vai, lấy trong túi ra vài viên kẹo được gói cẩn thận rồi quỳ xuống đưa cho đứa trẻ đang khóc.

Chiếc ô dày và rộng màu đen dùng sức đẩy Gin sang một bên, đồng thời che đi sát khi âm u của hắn, đứa nhỏ bị kẹo ngọt dụ dỗ, khụt khịt mở mắt.

“Mẹ ơi.” Bé con hết nhìn kẹo, rồi lại ngước lên uỷ khuất gọi mẹ, không dám đưa tay ra lấy.

Người phụ nữa sửng sốt vội vàng nói: “Shouta, nhận đồ của người khác thì con phải nói gì?”

Đứa nhỏ nhận kẹo, có chút ngượng ngùng nói: “Em cảm ơn chị, chị là người tốt!”

Saori: “!”

Ôi thặc bất ngờ

Wtf! Thế là áo choàng của tui dễ bị lộ đến như vậy cơ à? Không biết có phải là do ảo giác hya không, nhưng Saori tựa hồ nghe được Gin đang khinh thường cười nhạo cô sau lưng.

“Úi Shouta! Là anh, con phải nói là cảm ơn anh trai!” Mẹ đứa bé vọi vàng giải thích.

Cầm viên kẹp trên tay, bé con có chút bối rối nhưng cũng ngoan ngoãn sửa lại: “Anh rất đẹp trai!”

Saori thở phào nhẹ nhõm, cô vẫy tay, lấy chiếc khăn tay trong túi ra và phe phẩy nó trước mặt đứa nhỏ, sau khi thu hút sự chú ý của nó thành công, cô lật khăn tay, một bông đỗ quyên rực rỡ xuất hiện.

“Uầy! Anh giỏi thật đấy!” Đứa trẻ vỗ tay và nói một cách tán thưởng, “Shouta hết buồn rồi!”

Saori đưa cho thằng bé bông hoa, sau đó khẽ xoa đầu nó, rồi đứng dậy và tỏ vẻ hối lỗi với mẹ đứa nhỏ. Người mẹ cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân vì sao lại xảy ra chuyện này, trong tiềm thức cô cho rằng hai người trước mặt kia quen biết nhau nên cũng bình tĩnh lại, chỉ lẩm bẩm: “Lần sau nhớ nói với bạn của cậu, người lớn như vậy, sao lại kém lễn phép hơn cả một đứa trẻ con chứ?”

“Shouta, đi thôi con!”

Đứa trẻ cầm kẹo và hoa đỗ quyên vẫy tay chào tạm biệt bọn họ: “Tạm biệt anh trai xinh đẹp và anh trai hung dữ!”

Chiyoya Saori mỉm cười và gật đầu thay cho lời tạm biệt, nhưng lúc quay đầu lại, cô cố kìm nén biểu cảm, thờ ơ nhìn Gin, đôi mắt xám đen đối diện với đôi mắt xanh lục của người kia, nhìn không ra bất kỳ dao động cảm xúc nào.

Sau đó, cô cầm chiếc ô của mình, xách đồ rồi đi về phía đèn giao thông. Lần này may mắn, không phải đợi đèn đỏ nữa, đèn xanh rồi thì cứ thế mà sang đường thôi.

Thanh niên tóc đen mang trái cây và điểm tâm vội vàng băng qua đường, trông giống như một học viên cảnh sát bình thường trở lại trường học.

Sát thủ tóc bạch kim đứng đó nhìn chiếc ô màu đen biến mất ở ngã tư, châm một điều thuốc, hít một hơi thật sâu.

“Thú vị…”