Chương 12: Xuất viện

“Hừ, đã phải lau lại còn không được phép chạm vào đống xanh lè xanh lét kia.” Hagiwara nhón chân kéo miếng giẻ trắng xuống dưới, mới phát hiện đồ vật trên tay có vẻ không đúng lắm, hắn lật ngược nó lại, nhìn nhìn một chút mới phát hiện ra rằng đó là một con búp bê cầu nắng với khuôn mặt đang khóc.

Con búp bê cầu nắng trông bụi bặm và cũ kỹ, thậm chí còn có một vết bẩn ở dưới cùng của dây buộc.

“Sao con búp bê cầu nắng này trông giống bản lậu thế nhỉ?” Hagi không nhịn được bèn thốt lên. Date đang lau ván giường, nghe thấy liền nheo mắt: “Đây là búp be dùng để cầu mưa.”

Jipei “Hừ” một tiếng: “Không ngờ thằng nhóc Toru kia nhìn nghiêm túc vậy mà lại muốn cầu trời mưa to. Chắc nó làm cái này để trốn tập huấn.”

Một khi trời đã mưa, việc tập luyện ngoài trời sẽ bị hoãn lại, thậm chí còn không cần phải phơi nắng, hầu hết đứa nào cũng thích mưa.

“Chắc nó còn có ý nghĩa khác. Chứ ai lại như ông đâu cha nội!” Hagiwara thản nhiên nói, treo con búp bê cầu mưa lên móc treo của giá sách. Hiromitsu cầm chổi đứng cách đó không xa, nhíu mày. Không biết vì sao, loại búp bê cầu mưa này dường như đã xuất hiện trong trí nhớ của hắn, nó giống như được treo trên một mảnh vải màu đỏ…

“Hiro!” Zero gọi, “Sao tự nhiên đứng đơ ra đó làm gì thế?”

Hiromitsu bối rối trả lời, mỉm cười: “Không có gì.”

“Tất cả nhanh lên, sắp đến giờ tắt đèn kiểm tra phòng rồi, nếu không thấy chúng ta, bên kí túc xá lại lằng nhằng cho coi!”

Matsuda nhìn xung quanh, ngừa tay định “khám phá” chiếc đồng hồ báo thức trên bàn, nhưng bị Hagiwara phát hiện ghì tay xuống. “Không được tự tiện tháo đồ của người khác, thằng hâm này!”

Cứ mười phút một lần, Saori lại đọc manga, quan sát nhóm năm thành viên của Học viện Cảnh sát khám phá ký túc xá của cô. Sao cứ có cảm giác chúng nó coi mình thành đại mai vương ấy nhỉ? Cậu thanh niên hàng fake xoa cằm, tuy hơi bất ngờ vì việc “dọn phòng” nhưng cũng may là cô có chuẩn bị từ trước. Dọn dẹp cho qua là chuyện rất bình thường, nhưng không có nghĩa là cô có thể bỏ đồ đạc một cách cẩu thả và bừa bãi ra ngoài. Quy tắc vàng để đóng vai một nhân vật của công chúng: Làm cho mọi thứ bí ẩn lên.

Nếu bạn muốn bản thân nổi bật giữa đám đông, bạn chỉ cần thể hiện những điểm khác biệt và thú vị của riêng mình. Nhưng làm thế nào để duy trì sự nổi bật lại là một chuyện khác. Saori có thể là nhân vật qua đường, thậm chí không cần xuất hiện trong cốt truyện, nhưng Toru nhất định phải có lai lịch phức tạp và bí ẩn. Giống như nhóm năm người kia, chọn bừa một thằng rồi phân tích quá khứ của nó, bạn có thể phân tích đến ba trang và thông qua quá khứ của nó, bạn có thể suy ra được tính cách cũng như lí do mà thằng đó nhập học vào Học viện Cảnh sát.

Một chữ in hoa- Thảm

Tác giả tuyệt nhiên sẽ không bỏ qua người xen vào giữa cốt truyện là cô đây nhưng thay vì chờ đợi quá khứ của bản thân bị bóc tách trước bàn dân thiên hạ, Saori thích tự chủ động và kiểm soát tình hình. Toru khác với Saori, hắn có được giả thuyết chân thật về thân phân, sẽ được người khác đưa ra bình luận cũng như đánh giá. Điều Saori phải làm bây giờ là đào sâu cảm giác chân thật này.

Người bình thường không cần phải diễn xuất hay có khả năng trinh thám, mọi hành động của họ đều vô cùng tự nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người nhưng cô thì khác.

Chiyoya Toru là một diễn viên, các buổi biểu diễn đều cần có đạo cụ và vở diễn đầu tiên của cô ấy đương nhiên là ở ký túc xá. Trên giá sách có biết bao nhiên là sách đủ thể loại, mở tủ quần áo ra sẽ thấy những bộ quần áo chỉ độc duy nhất một màu, chiếc ô đen gấp gọn gàng dựa vào trong góc, trên tủ là cái bao tải to đùng cùng búp bê cầu mưa. Kỳ quái sao? Kỳ quái là được rồi!

Tò mò sao? Tò mò là được rồi! Chỉ khi thật thật giả giả được trộn lẫn với nhau, Chiyoya Toru mới thực sự “sống”.

Nhưng mà! Slime của cô không nên debut sớm như vậy a!

Những chiếc gối slime này có ý nghĩa vô cùng đặc biệt đối với Saori nhưng chúng không nên xuất hiện sớm như vậy.

Kế hoạch không bao giờ có thể theo kịp những thay đổi và tổ năm người kia luôn đi theo hướng mà Saori đếch ngờ tới.

Saori sụt sịt, quyết định thu dọn đồ đạc và trở về trường vào ngày mai. Cô cảm thầy hơi nhớ chiếc gối slime mềm mại và vô cùng không thoải mái khi ở trong bệnh viện. Nơi này quá dễ liên tưởng đến tử vọng và đó là điều mà Saori sợ nhất. Hệ thống chăm sóc khách hàng nào đó: [Cục cưng phải cố gắng sống sót nha, nếu muốn trở thành số một, từng này là chưa đủ đâu!]

[Không cần mày nói tao cũng biết!] Saori lẩm bẩm, [Bây giờ còn quá sớm, trước mắt cứ thâm nhập vào cuộc sống hàng ngày của Học viện Cảnh sát đã.]

Chiyoya Toru đã sớm xuất hiện từ hai năm trước nên đương nhiên không thể chỉ đợi cốt truyện bắt đầu.

Sáng sớm hôm sau, Saori dậy làm thủ tục xuất viện, theo chỉ định của bác sĩ, cô đáng lẽ sẽ phải ở lại bệnh viện ít nhất ba ngày để theo dõi tình hình. Tuy nhiên, sau pha hành động mát mắt của Saori vào hôm qua đã trực tiếp giúp cô ấy thu hút được một ít fan trong bệnh viện và điều đó cũng gián tiếp xác nhận rằng vết thương Saori đang hồi phục nhanh hơn dự kiến.

Vì vậy, dưới ánh mắt lưu luyến không buông của mấy chị y tá, Saori đã khẩn trương phi thẳng ra khỏi bệnh viện với chiếc túi đựng vật dụng cá nhân trên lưng

Tự do rồi!

Đương nhiên, hạnh phú thì hạnh phúc thật nhưng cứ hồng hộc chạy vội trở về Học viện Cảnh sát như thế cũng không ổn. Bây giờ là 8 giờ sáng, mặt trời đã lên cao toả hơi nóng, Saori mặc một đồ thể thao đen, cầm một chiếc ô đen đi đến cửa hàng bán bánh wagashi.

Cửa hàng wagashi này có rất nhiều loại và hình dáng dễ thương, rất thích hợp để làm quà tặng. Nhóm năm người kia đã đến thăm Toru vào ngày hôm qua vì vậy chút quà đáp lễ là điều tất yếu.

Khi mở cửa tiệm ra, tiếng chuông gió khẽ vang lên, phát ra tiếng va kêu lanh lảnh, người bán hàng trẻ tuổi có chút bất ngờ vì giờ này lại có khách đến mua nhưng vẫn nhanh nhẹn bước tới.

Chàng trai trẻ với nụ cười ấm áo chỉ vào đống wagashi phiên bản slime mới trên kệ và ra hiệu cho người bán hàng giúp đóng gói nó. Tôi cần mỗi màu một hộp còn riêng màu xanh lam thì thêm vài hộp nữa. Mang theo mấy hộp wagashi đã được đóng gói cẩn thận, Saori thẳng tiến đến Học viện Cảnh sát.

Năm gã nào đó đã làm lộ hết slime của cô và làm đổ chúng ra sàn.

Mặc dù Hagiwara đã đau mắt đến phát khóc vì bột ớt mà Saori giấu bên trong còn Rei bị choáng váng đầu óc. Nhưng Saori cảm thấy họ vẫn phải chịu trách nhiệm. Vậy nên hôm nay chắc chắn sẽ có bất ngờ lớn dành cho năm đồng chí kia. Chắc chắn không liên quan đến tư thù cá nhân!