“Hóa ra là học sinh trường mình...Nhưng thầy chưa thấy em bao giờ nhỉ?” Dù biết lí do Kanon nghỉ thường xuyên trong lớp nhưng Add khônh ngu dại gì đi thể hiện. Hơn nữa, Add dạy khoa học kĩ thuật cho lớp Nagisa trong khi Kanon hoàn toàn không hứng thú với nó, cũng có thể suy nghĩ rằng Kanon căm ghét khoa học kĩ thuật đi, dẫu sao cũng vì nó mà nàng chỉ có thể gọi đã từng là nhân loại. “A...Sensei dạy học lớp em ư???” Kanase Kanon kinh ngạc thốt lên. Người nàng luôn tìm kiếm lúc nào cũng ở bên cạnh bản thân nàng mà không hề hay biết.
“Add-sensei, thầy đừng trách Kanon-chan, Kanon- chan thân thể yếu ớt rất thường hay xin nghỉ” Nagisa thay Kanon giải thích đồng thời không quên kéo Kanon về phía sau mình như gà mẹ che chở gà con, cô nhìn Add một cách phòng bị như thể cậu là kẻ buôn người khét tiếng. “.....” Tâm thật đau a.....
Add nhìn Nagisa che chở Kanon thì lắc đầu cười khổ: “Thầy có làm gì đâu mà em phản ứng như gặp kẻ xấu thế? Thầy chỉ nghi hoặc khi Kanase-san là bạn học cùng lớp với em nhưng thầy chưa bao giờ gặp mặt thôi mà, có tránh tội gì em ấy đâu.” “Xin...xin lỗi, Sensei, tại vì Kanon-chan rất yếu đuối và sợ hãi trước người lạ nên...nên em...” Nagisa hốt hoảng giải thích.
“Nên em đâm ra ý muốn bảo hộ chứ gì?” Add nói thay cho Nagisa.
“Đúng, đúng, chính là như vậy. Thầy thấy Kanon-chan không, thật khiến người khác muốn bảo hộ, mặc dù em là con gái” Nagisa nói trúng chủ đề liền mở máy phát thao thao bất tuyệt. “Em cũng cảm thấy như thế...cậu ấy có khí chất thật đặc biệt” Yukina đứng quan sát từ trước cũng mở miệng lên tiếng.
“Rồi...Rồi, thầy hiểu, thầy hiểu mà...Thầy cũng không trách gì em ấy đâu....Với lại....” Add nhún vai nói.
“Với lại?....” X3.
Em ấy đâu thích học tiếc thầy..... “Không...không có gì quan trọng đâu” Add lắc đầu nhìn ba cô gái xinh đẹp trước mặt.
“ Ano...Sensei...” Kanase Kanon ngập ngừng đi đến trước mặt Add.
“Hửm...Làm sao Kanase-san?”
“Xin lỗi thầy và cảm ơn thầy!” Kanon bỗng cúi người một góc 90° nói lớn.
“A???” X3
Add: “ Kanase- san, tại sao phải xin lỗi, tại sao phải cảm ơn?”
“Xin lỗi vì đã vắng mặt tiết học của thầy...còn có...còn có cảm ơn thầy vì đã cứu em lúc trước...Tuần sau em sẽ bắt đầu đi học lại bình thường.” Kanon ngượng ngùng nói. “À...thì ra là chuyện đó, không có việc gì chỉ là chuyện nhỏ thôi, huống chi thầy quen việc đó rồi (cái xui truyền kiếp bám dính). Cơ thể em đã khỏe chưa mà học bình thường lại vậy?” Add mỉm cười nhẹ, khách sáo đối với Kanon đồng thời không quên hỏi thăm tình trạng sức khỏe của cô bé. Cậu cũng đã dùng hệ thống kiểm tra tình hình thân thể của cô và đã có kết quả, cậu chỉ cần xem xét khi về nhà thôi. “Không...đã không có vấn đề gì” Như nhớ đến điều gì sắc mặt Kanon có vẻ tái nhợt, thân thể khẽ run rẩy nhưng được cô bé ương ngạnh ép xuống, mỉm cười dịu dàng đáp trả. “Kanon-chan sắp đi học trở lại rồi sao? Thật sự á, mình sẽ thông báo cho mọi người biết, chắc họ sẽ vui lắm. Bọn con trai chắc sẽ vui sướng đến khóc mất thôi...Hi..hi thật chờ mong cảnh tượng đó nha” Nagisa chạy đến vui mừng ôm lấy Kanon hí hửng nói ra dự định cùng chờ mong của mình. “Nagisa-chan~~~” Kanon cùng Yukina chỉ biết đứng nhìn Nagisa yy, họ thật sự không biết nên làm gì với cô bạn thân tràn đầy sức sống và năng lượng này.
“Ahahaha....” Add cũng lắc đầu cười gượng nhìn cảnh tượng trước mắt. Bỗng nhiên cậu cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng quen thuộc vừa giáng xuống thế giới này.
Không suy nghĩ nhiều, Add chỉ để lại một câu ‘Thầy có việc đi trước gặp lại mấy đứa sau nha!’ liền mở vết nứt đi đến nơi phát ra khí tức thân thuộc ấy.
“????” x3
“ Thầy ấy có việc gì mà gấp thế nhỉ?” Nagisa nghi hoặc hỏi.
“Tớ không biết nữa nhưng theo tớ nghĩ chắc có liên quan đến Minamiya-sensei đó. Chỉ có việc của cô ấy mới thấy thầy gấp rút như vậy” Yukina chống cằm suy nghĩ. “Minamiya-sensei? Cô ấy với Add-sensei á?” Kanon kinh ngạc hỏi.
“Ừm...Cậu không biết gì sao Kanon-chan?” Yukina hỏi.
“Ừm...Ưm..” Kanon lắc đầu.
“Mà...mà...Yukina-chan, cậu quên Kanon-chan vắng mặt rất nhiều trong trường sao, khẳng định là không biết gì rồi. Tụi mình cho lũ mèo ăn đi, vừa cho ăn vừa kể mọi chuyện cho cậu nghe” Nagisa lôi kéo hai người đi đến lũ mèo, vừa đi vừa nói. “Ừ...” X2.
“Kì quái, tại sao lại có khí tức quen thuộc như vậy chứ? Rốt cuộc là kẻ nào a” Add ở trong vết nứt nhức đầu suy nghĩ.
Vừa đến phòng khách ở khu chung cư cao cấp của Natsuki Add đã không nhịn được hỏi: “Natsuki-chan, em biết chuyện gì...”
Add không thể nói hết vì hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cậu.
Hai cô gái, một lớn một nhỏ, xinh đẹp sắc xảo như búp bê happy đang mắt to trừng mắt nhỏ trong phòng khách. Cả hai người khi nghe giọng nói phát ra thì quay người lại, một nghi hoặc, một vui mừng hạnh phúc kêu lên. “Add?!” by Natsuki.
“Oto-sama!!!!” by cô gái nhỏ.
“Barasuishou, tại sao con lại ở đây?” Add kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ nhắn đang lao đến hắn theo bản năng đối với cô bé, hắn giơ tay đem cô ôm vào lòng.
“Oto-sama, Oto-sama rốt cuộc con cũng tìm thấy người rồi!” Barasuishou khóe mắt chảy ra hàng lệ trong suốt, nghẹn ngào nhưng hạnh phúc nằm trong ngực Add thủ thỉ. “Chuyện này là sao?” Natsuki đi đến bên Add nhìn Barasuishou nằm trong ngực Add nghi hoặc hỏi.
“Anh cũng không rõ nữa, em kể mọi chuyện lúc gặp Barasuishou cho anh nghe đi” Add một tay ôm Barasuishou, một tay nắm lấy tay Natsuki dẫn hai người đi đến sofa ở phòng khách ngồi xuống nói. “Chuyện là như thế này...” Natsuki gật đầu kể lại.
----------- 5’ trước ------
“Haizzzz....Rốt cuộc cũng xong, thật mệt a~” Tiết học vừa kết thúc Natsuki liền dùng không gian ma pháp trở về nhà, cô nặng nhọc ngồi trên sofa nghỉ ngơi. Những ngày qua thật mết chết cô nha. “Ầm...Ầm...”
“##### Khốn nạn rốt cuộc chuyện gì xảy ra, cho ta một phút bình yên bộ khó lắm à!!!!!!!” Natsuki nghe tiếng động lớn phát ra từ phòng Add lập tưcd nghĩ đến cậu đang làm thí nghiệm hay luyện tập gì nên tức giận. Hùng hùng hổ hổ xoắn tay áo lao đến phòng cậu tính dạy dỗ cậu một trận nhớ đời. Nhưng đập vào mắt cô là một cô gái bé nhỏ cao khoảng nửa người cô (Chú ý: Natsuki là vạn năm loli, loli trong loli). Mắt phải của cô gái đó được che lại bởi một bông hoa hồng xanh nhạt, cả người toát ra hơi thở băng lãnh.
Cả hai người ngỡ ngàn nhìn nhau hồi lâu. Trong lòng lại muôn vàn suy nghĩ.
“Đó không phải là Barasuishou trong Rozen Maiden sao? Tại sao lại ở nơi này nhỉ?” Natsuki nghiền ngẫm nhìn nhân ngẫu (búp bê (happy) ) trước mắt.
“Kì quái, tại sao trên người cô ta lại có khí tức của oto-sama vậy? Không lẽ là địch nhân của oto-sama...Không đúng, có khi nào là okaa-sama mới không nhỉ? Trước mắt cứ xem tình hình vậy...” Barasuishou dùng ánh mắt hiếu kì đánh giá Natsuki. “Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?” Natsuki mở quạt nhìn híp mắt nhìn Barasuishou hỏi, đây cũng là thói quen của cô khi nói chuyện nghiêm túc hoặc tra khảo người khác. “Ta là Barasuishou, ta đến tìm Oto-sama, trên người ngươi có khí tức của ngài ấy, ngươi biết ngài?” Barasuishou không hề trốn tránh ánh mắt của Natsuki, mắt đối mắt, dùng nữ vương khí chất hỏi. “Oto-sama? Rozen? Ta nhớ ta chưa từng gặp qua hắn lấy đâu ra khí tức của hắn?” Natsuki kì quái hỏi. Làm một cái ma nữ như nàng trí lực vạn phần linh mẫn, không bao giờ xảy ra chuyện nàng gặp qua ai đó thậm chí tiếp xúc mà lại quên mất được. “Rozen? Hắn là ai? Oto-sama không phải tên Rozen” Barasuishou nói.
“Cái gì? Không phải Rozen? Vậy Oto-sama của ngươi là ai?” Natsuki kinh ngạc hỏi lại.
“Oto-sama của ta tên là Add, rất mạnh rất thông minh, Okaa-san của ta là nữ hoàng của Nasod, Eve” Barasuishou nói ra một tin tức như xét đánh giữa trời đánh trúng ngây Natsuki khiến cô chưng hững, há hốc mồm. “Cái gì?” Natsuki kinh ngạc kêu lên nhưng sau đó nghĩ đến sự có mặt của hệ thống thì cảm thấy bản thân thật ngu ngốc khi có thái độ kinh ngạc như thế trong lòng thầm nói ‘Hay lắm Add, dám gạt em chuyện này, chừng nào về anh chết với em’ (Add: Oan uổng a!!! Tác nó quên cái này làm sao lại trách anh a!!! Tác: Huynh đệ ngươi lên đường bình an, ta nhất định chăm sóc tốt harem của ngươi mà :]]]] ) “Add sao quả thật anh ấy đang ở đây, đây là phòng của Add, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, anh ấy chỉ đi dạo đâu đó rất mau sẽ về” Natsuki quay người đi ra khỏi phòng Add đồng thời thả chậm cước bộ để Barasuishou đuổi theo. Cô muốn nghe một số chuyện mà Add chưa kể ở thế giới kia. “Được!!!” Barasuishou gật gật đầu đi theo sau Natsuki.
----------- end.
“Mọi chuyện là như thế đó!” Natsuki uống hồng trà do Astarte pha, một bên giải thích cho Add, lại nhìn Barasuishou đang nằm ngủ ngon lành trong lòng Add, còn Add thì dùng phép thuật chữa trị chăm sóc Barasuishou. “Con bé ổn chứ? Tại sao lại xuất hiện ở đây?” “Anh đã dùng hệ thống tìm hiểu rồi, con bé do anh tạo ra vì vậy có thể nói con bé...không...phải nói là tất cả các Rozen Maiden thừa hưởng lại một số năng lực của anh. Có vẻ Barasuishou thừa hưởng lấy năng lực không gian của anh. Vào lúc anh bị hút vào lỗ đen vũ trụ con bé đã bắt đầu truy tìm vị trí của anh và không ngừng sử dụng năng lực để đi đến đây tìm kiếm anh. Cho nên hiện tại mới mỏi mệt kiệt sức như thế...” Add dịu dàng vuốt ve đầu nhỏ Barasuishou, đồng thời giải thích lại tất cả những thông tin mà hệ thống cung cấp.....Ài....Đứa nhỏ này thật đáng thương, chịu đựng mệt mỏi lâu đến như vậy cho đến khi nhìn thấy mình.... “...Thật là một đứa trẻ ngoan a...Anh làm em ghen tỵ đấy, có những đứa con như thế” Natsuki yêu thương nhìn Barasuishou, dùng ánh mắt ghen tỵ, u oán nhìn Add.
Add phì cười trước thái độ của cô, chợt nghĩ ra điều gì, cậu nói: “Hửm....con của anh không phải là con của em sao?”
“Gì chứ? Ai thèm làm vợ của anh” Natsuki đỏ mặt, xù lông nói.
“Anh đâu có nói em lấy anh đâu chứ, hay là....em muốn làm vợ anh rồi~~” Add trêu chọc.
“Khốn nạn!!!” Natsuki đỏ mặt giận dữ sử dụng những sợi dây xích tấn công Add.
“Ha...ha...ha...Anh đưa Barasuishou đi nghỉ đây, xong rồi anh có chuyện muốn nói với em. Về chuyện cái tên ma tộc không biết tên ấy” Add cười lớn né tránh đòn tấn công của Natsuki, bế lên Barasuishou biến mất trong phòng khách. “Thật là khốn nạn mà...” Natsuki tức giận nhìn Add biến mất, sau đó tiến về sofa ngồi xuống suy ngẫm
“Không biết tên ma tộc à....Xem ra lại phải vận động chút rồi” Natsuki day day trán nghĩ, cô ra lệnh cho Astarte: “Astarte, đem ly trà vào đi và pha thêm hai ly nữa nhé” “Accept”.