‘Cạch~’
“Natsuki-chan, có chuyện gì xảy ra hay sao, trông em có vẻ phiền muộn vậy?” Add vừa kết thúc tiết dạy học của mình liền đi đến văn phòng của Natsuki, đập vào mắt cậu đầu tiên là khuôn mặt phiền muộn của cô khiến cậu đau lòng, cậu đi đến bên cạnh Natsuki dùng tay vuốt ve đôi chân mày đang nhíu lại. “Haizzz, mới tuần trước chúng ta vừa giải quyết phần tử khủng bố Black Death Emperor Faction xong hiện tại lại xuất hiện một cái không biết tên ma tộc xuất hiện...” Natsuki mệt mỏi nói, dạo gần đây Attack Mage vô cùng bận rộn, nàng không hề có một ngày nghỉ hoàn chỉnh. “Không biết tên ma tộc?” Add nhíu mày nói. Quả thật trong tuần trước cậu cùng Natsuki đánh nhau cùng phần tử khủng bố và đã bắt giam chúng lại với nhau. Add cũng có lên kế hoạch nghỉ ngơi sau một trận chiến ‘khốc liệt’. Không ngờ hiện tại lại có kẻ phá đám, hủy đi lịch trình mà cậu ‘bỏ công’ sắp xếp. Lại còn làm ‘vợ’ của mình sầu mi khổ não, không được nghỉ ngơi. Không biết tên ma tộc...ta nhớ ngươi rồi... “Thôi nào, đừng sầu mi khổ não như vậy, có chuyện gì xảy ra thì cứ để anh gánh vác hết cho. Bây giờ em cần nghỉ ngơi” Tuy trong lòng có chút lửa giận nhưng Add vẫn dịu dàng nói với Natsuki. “À phải rồi Add, dạo gần đây Hotaru ( cái thằng Hủy Diệt Giả ấy mn có nhớ không?) có những hành động kì lạ” Như nhớ ra điều gì Natsuki nhìn Add nghiên túc nói “Hành động kì lạ?” Add nhíu mày hỏi. Chuyện ma tộc đối với cậu chỉ là con muỗi nhưng nếu là ‘Hủy Diệt Giả’ cậu phải nghiêm túc đối đãi.
Lần trước, do Ran chỉ học những võ công đó một cách qua loa nên cậu mới có cửa thắng, nếu hắn nghiêm túc luyện những tuyệt đại võ công ấy đến đại thành thì bàn thắng đối với Add là zero. Add lần này muốn tìm hiểu sức mạnh của đối thủ sau đó dùng trí lẫn lực để đánh bại tên này. Nếu Hotaru có hành động kì lạ đồng nghĩ với việc hắn bắt đầu hành động chuẩn bị ra tay với thế giới này. “Hắn làm gì?”
“Từ khi anh nhắc nhở em về ‘Hủy Diệt Giả’ là Hotaru em đã bắt đầu để ý đến hành động của hắn. Dạo gần đây hắn vắng mặt trong lớp khá nhiều lần, mỗi lần vắng đến hai ba ngày. Hơn nữa, dạo gần đây, ở phía bên Châu Âu bỗng xuất hiện một tên Hunter kì quái. Hắn vẫn nhận nhiệm vụ giết người hoặc giết ma tộc nhưng hắn không lấy tiền mà lấy một số vật liệu kì lạ hoặc quý hiếm là giá cả trao đổi. Vì xác suất thành công cao nên có rất nhiều người thuê hắn làm việc. Mọi người trên thế giới gọi hắn là Materials Hunter. Tuy không có bằng chứng chứng minh Materials Hunter là Hotaru, nhưng không loại trừ khả năng Materials Hunter chính là Hotaru.” Natsuki kể lại những thông tin mà mình thu thập được cho Add. “Thu thập vật liệu à....xem ra hắn tính tạo ra một món đạo cụ gì đây...” Add suy ngẫm.
“Đạo cụ? Từ những vật liệu nơi đây á?” Natsuki nghi hoặc hỏi.
“ Thu thập những vật liệu cần thiết để dung luyện ra đạo cụ mình cần, không thì thu thập vật liệu sau đó đổi với hệ thống lấy những vật liệu cần thiết rồi tạo, những hệ thống như vậy được xếp vào hàng ngũ thu dọn, em đừng nhìn nó bèo bèo vậy thôi nhưng thực chất rất đáng gờm đấy. Có câu ‘Góp gió thành bão’ mà, có khi những hệ thống ấy dung luyện nhiều vật phẩm cấp thấp như E, D,C trở thành một món thần khí mạnh mẽ cấp A+ trở lên đấy” Add phiền muộn giải thích, hắn không hiểu được cái tên Hỗn Độn Thần đó suy nghĩ như thế nào mà tạo ra những hệ thống trời má như thế. “Bá như vậy?” Natsuki kinh ngạc thốt lên. Cứ nghỉ là hệ thống thu gom rác thải, ai ngờ bỗng chốc trở thành hệ thống bá như thế cơ chứ.
“Haizzzz, bó tay rồi anh không đoán ra được hắn muốn tạo ra vật phẩm gì nữa” Add thở dài ngao ngán, thông tin quá ít khó lòng suy đoán, phòng bị.
“Xin lỗi, em không thể tìm hiểu những vật liệu hắn đã lấy, mọi giao dịch đều được bảo vệ bí mật.” Natsuki buồn rầu nói.
“Không...Không phải lỗi của em, không cần lo lắng, may mắn rằng anh còn để lại rất nhiều điểm khoáng có thể dự phòng vào lúc đó, cùng lắm là đổi một vài đạo cụ cấp cao phá hủy hay khắc chế đạo cụ của hắn là được...Mọi chuyện cứ đến đó đi, em cần nghỉ ngơi với lại hiện tại cũng đã trưa rồi để anh đi chuẩn bị bữa trưa, em tranh thủ nằm nghỉ chút đi kẻo một chút nữa em ngủ gật trong phòng học thì xấu mặt với học sinh nha~” Add mỉm cười xoa đầu an ủi Natsuki, sau đó cậu bế cô lên đi vào phòng nghỉ ngơi riêng dành cho cô vừa đi vừa trêu chọc. “Ai...Ai ngủ gật rồi...còn có thả em ra...em tự đi được mà...thả ra” Tsundere Mode On, Natsuki đỏ mặt ngượng ngùng, cô cố vùng vẫy thoát khỏi cái ôm của Add. “Ha....ha...ha...không thả, không thả...em làm gì anh nà...” Add phì cười bởi hành động quá mức đáng yêu của cô.
“Khốn nạn, Lolicon, chỉ biết bắt nạt em...” Natsuki ‘tức giận’ nói.
“Ha...ha...ha”
------------ Bữa trưa tình yêu đi qua -----------
“Ăn xong đi dạo một vòng tốt cho sức khỏe a~~” Add xoa xoa cái bụng no thõa mãn nói.
Sau khi ăn cơm trưa Natsuki phải lên khóa học, Add thì rảnh cả buổi chiều nên đâm ra chán liền đi dạo nhân tiện tuần tra thành phố, dẫu sao hắn cũng mang danh là Attack Mage mà. “Ý...Add-sensei, thầy làm gì ở đây vậy?” Một giọng nói nhí nhảnh, tươi tắn từ phía sau Add vang lên khiến cậu giật mình quay lại.
“Konichiwa, Akatsuki-san, Himeragi-san, hai em làm gì ở đây thế?” Một cô gái có mái tóc đen với đôi mắt đỏ xinh đẹp, hồn nhiên tràn đầy sức sống kéo tay một cô gái có mái tóc đen xinh đẹp không kém với đôi đồng tử màu hổ phách cùng gương mặt có mây phần nghiêm túc nay lại hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Hai người đó là Akatsuki Nagisa cùng Himeragi Yukina. Add mỉm cười lịch sự chào hỏi. “Chúng em hỏi thầy trước mà, thầy nên trả lời trước chứ sao lại hỏi ngược chúng em” Akatsuki Nagisa cười hề hề nói.
“Nagisa-chan, đừng vô lễ như thế dù sao cậu ấy vẫn là Sensei của chúng ta” Himeragi Yukina lắc đầu, yếu ớt lay lay nhắc nhở Akatsuki Nagisa.
“Hì Hì, có sao đâu, Add-sensei cũng đâu có giận đâu. Đúng không, Sensei?” Akatsuki Nagisa không saoo cả nói, đồng thời cũng quay sang Add ranh mảnh le lưỡi. “Vâng...vâng...hai cô nương....thật bó tay với hai cô luôn...” Add giả vờ ủy khuất lắc đầu ngao ngán.
“Hì...Hì...đó Yukina-chan thấy chưa? Chụy đây phán thì chỉ có chuẩn...” Akatsuki Nagisa vui vẻ nói với Himeragi Yukina.
“Nagisa-chan~~~” Yukina không biết nói gì với cô bạn thân của mình, chỉ có thể để Nagisa muốn làm gì thì làm.
“Thầy đang đi dạo sao bữa trưa thôi, còn các em đang làm gì thế?” Add nhìn thấy trên tay hai cô gái đều mang theo nhiều bao nilon có lớn có nhỏ, hiếu kì hỏi. “A...chiều nay tụi em không có tiết học nên đi mua chút thức ăn cho mèo ấy mà” Akatsuki Nagisa không dấu diếm gì Add, liền nói ra lý do tại sao hai người ở đây “Thức ăn cho mèo? Nhà em có nuôi mèo sao?”
“Không có rồi, ở gần đây có một nhà thờ bỏ hoang, trong đó có rất nhiều mèo, là bạn của em nhặt bọn chúng về nuôi, do hôm nay cô ấy có việc bận không đến cho chúng ăn đúng giờ được nên nhờ em cùng Yukina-chan đến cho ăn hộ. Nhưng khi đến nơi thì thấy hết thức ăn nên tụi em đi mua ấy mà” “À...Thì ra là vậy...”
“Sensei, thầy có muốn đi chung không?” Yukina hỏi.
“Hmmm, cũng được dù sao thầy cũng không có việc gì làm cả” Add suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Ba người bắt đầu đi về phá nhà thờ bỏ hoang, do là thằng con trai duy nhất trong tình huống hiện tại nên Add xung phong nhận việc xách đồ.
-----
“Thì ra là nhà thờ bỏ hoang ở sau trường học” Add theo chân Nagisa cungz Yukina đi đến kiến trúc bỏ hoang đã ngã sang màu xám.
“Mèo ơi, mèo à, các cậu đâu rồi, tớ cùng Yukina mua thức ăn về rồi nè. Mau ra đây đi!!” chưa bước đến cổng đã nghe được tiếng nói tràn đày sức sống của Nagisa vang vọng cả nhà thờ. “Meo~meo~” Một bé mèo trắng núp sau thanh gỗ lớn lú đầu ra ngoài ngơ ngác nhìn ba người trước mắt, nhưng có vẻ nó quen thuộc với Nagisa nên rất nhanh liền lao vào lòng cô bé. “Waaaaa....Kawaiiiiiii...” Himeragi Yukina đứng bên cạnh đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chú mèo trong ngực Nagisa
“Hì...Hì...Yukina-chan muốn ôm chứ? Qua đây nào!” Nagisa cười tươi, cô đưa tay bế chú mèo lên và chuyển chú sang cho Yukina.
“Oa...nó liếm mặt tớ này...Kawaiiii...”
“Phải đó phải đó, quá mức đáng yêu phải không?”
“Đúng vậy...”
Ano...hai vị à, hình như hai vị đã quên cái gì thì phải....
“Này, hai em có định cho chúng nó ăn không?” Add cảm thấy mình có chút dư thừa, cậu cũng không muốn phá khoảng khách hường phấn lâu lâu có một lần nhưng không thể để lũ mèo con đói được bèn lên tiếng nhắc nhở. “A...chút nữa thì quên mất tiêu!!!” Nagisa gõ đầu mình một cái thật mạnh (lm chi mà dại vậy em).
“Sensei, mau đưa túi thức ăn cho em mau lên” Yukina hối thúc Add.
“Vâng...vâng...” Add nhún vai đưa túi thức ăn cho Yukina và Nagisa, riêng cậu cũng lấy một túi riêng sau đó ngồi sang một bên đút thức ăn cho vài bé mèo gần cậu,vừa cho mèo ăn vừa nhìn Nagisa cùng Yukina cho những bé mèo còn lại. “Nagisa, cậu tới rồi sao? Xin lỗi đã nhờ cậu làm việc này nhé” Một âm thanh mềm mại, dịu dàng mang theo chút thở dốc vang lên từ phía cổng nhà thờ.
Xinh đẹp vóc dáng, mái tóc bạc óng ánh dưới ánh nắng, một đôi Sophia đồng tử trong sáng, thánh khiết lại mang theo chút hơi nước khiến người khác nổi lên ý niệm bảo hộ. Trên mặt mang theo nhè nhẹ mỉm cười, ăn mặc đồng phục mùa hè của trường, còn mặc thêm áo sơ mi cao cổ, có ống tay dài. Xung quanh tỏa ra bầu không khí cao quý, thánh khiết như thiên sứ khiến người có xung động muốn quỳ bái, muốn đến gần lại sợ bản thân làm ô uế cô gái này. “Kanon-chan!!” Nagisa nhìn cô gái trước mắt reo lên vui mừng. Sau đó chạy đến nắm tay cô gái mang tên Kanon vung vẫy: “Không phải cậu bảo là hôm nay không đến được sao?” “Mình xong việc trước dự tính nên đến xem chúng luôn ấy mà ^^” Kanon ôn nhu mỉm cười nói. Sau đó cô nhìn xung quanh và bắt gặp thân ảnh làm vài tuần qua khiến cô không tự chủ tìm kiếm khi đi đến một nơi nào đó. “Là cậu?....À không, Sensei?” Giọng Kanon mang theo chút vui mừng, ngập ngừng hỏi thân ảnh trước mắt.
“A....lại gặp nhau đâu rồi, Kanase-chan, đã lâu không gặp~” Add cũng bất ngờ khi Kanon bước vào nhưng ngẫm lại tính cách của cô nàng cộng thêm lần đầu cả hai gặp gỡ liền hiểu ra. Add trong lòng thở dài, cô gái lương thiện như thế này mà tên kia lại tàn nhẫn cải tạo nàng thành nhân tạo thiên sứ. Bắt nàng phải gánh chịu không biết bao nhiêu nỗi đau, từ thể xác đến tinh thần.
Mà thôi kệ....tới lúc đó có gì thì rút chút ‘tiền’ cứu nàng vậy, dù sao cô gái này cũng đáng cứu và cô ấy không có tội tình gì mà phải chịu những nỗi đau ấy...