Hôm sau
- Giới thiệu với mọi người một chút, đây là con gái tôi, kể từ hôm nay sẽ là Phó tổng giám đốc của Hoàng Thiên, mong mọi người có thể hợp tác vui vẻ, cống hiến cho tập đoàn.
- Cháu vẫn còn trẻ, xin nhờ mọi người giúp đỡ ạ.
Một tràng pháo tay dài vang lên, cả hội trường bắt đầu bàn tán về cô.
- Nếu mọi người không có ý kiến gì, cuộc họp sẽ kết thúc tại đây. Nếu Phó tổng có điều gì chưa hiểu về cách điều hành của công ty có thể đến chỗ Phó chủ tịch, bà ấy sẽ giúp cô.
Ba cô chỉ nói cho có lệ thế thôi chứ cô không nhờ thì Phó chủ tịch cũng sẽ giúp đỡ cô vì bà thật sự không muốn đứa con gái cưng phải vất vả. Ba mẹ đưa cô về phòng làm việc của mình.
Đó là một căn phòng khá rộng, có lẽ sự sang trọng chỉ kém phòng của ba mẹ cô. Trên chiếc bàn gỗ đắt tiền là một tấm bảng tên với dòng chữ “Phó tổng giám đốc Hoàng Mỹ Ngọc”
- À đây là món quà ba tặng con kỉ niệm ngày đầu tiên con gái cưng của ba đi làm - Ông lấy trong túi ra một cây bút mạ vàng rất đẹp, bên trên có khắc dòng chữ “HoangThien Inc”
- Ba đây chẳng phải là cây bút rất quý sao, là quà dành tặng cho những nhân viên có thâm niên trên ba mươi năm mới có thể sở hữu. Trong công ty ngoài ba mẹ và vài cô chú đã gắn bó với công ty từ lúc khởi nghiệp ra thì chẳng mấy người có, con nhận cây bút này e mọi người lại có dịp xì xào.
- Không sao, cây bút này là ba tặng riêng con để sử dụng nó khi bàn những hợp đồng quan trọng, con hãy cầm đi.
- Con cảm ơn ba!
- Được rồi, ba mẹ về phòng trước, con làm việc đi.
Sau một tuần bắt đầu công việc, hôm nay cô mới chính thức được nghỉ ngơi. Trước đây đã biết quy mô công ty rất lớn, nhưng cô thật không ngờ năng suất còn lớn hơn gấp nhiều lần cô đã nghĩ. Cả ngày vùi đầu vào đống số liệu và những dự án mới, cô biết mọi người đều đang đợi xem thực lực của vị phó tổng mới, cô không thể để ba mẹ mất mặt. Có lẽ vẫn nên sớm tìm một người trợ lý để giúp cô thôi.
Bỏ qua dòng suy nghĩ ấy, cô chọn một chiếc đầm đơn giản màu hồng nhạt điểm vài bông hoa tím nhỏ. Hơn năm năm học đại học, cô chưa một lần dự họp lớp do vào thời gian ấy cô đã phải trở về Mỹ để chuẩn bị cho một năm học mới. Hôm nay là lần đầu tiên cô dự họp lớp, trong suy nghĩ của cô có lẽ sẽ rất vui.
Tuy cô chỉ trang điểm đơn giản nhưng trông quyến rũ vô cùng, cô bắt một chiếc taxi và nhanh chóng đến nhà hàng.
Cô gặp lại rất nhiều người bạn mà đã lâu lắm rồi không còn liên lạc.
- Chà, lâu lắm rồi mới gặp lại cô hoa khôi của lớp đó nha - Mạnh Hùng, anh lớp trưởng năm nào giờ đã là một đại úy công an.
Khi cô còn đang tíu tít trò chuyện cùng một người thì một cô gái khá xinh đẹp nhưng ăn mặc rất giản dị đi vào. Đó là Ngãi Đình, cô bạn thân nhất thời còn đi học của cô. Gia đình Ngãi Đình khá khó khăn, tuy cha mất sớm nhưng mẹ cô vẫn cố gắng lo cho cô học đến đại học.
- A Ngãi Đình, lâu lắm rồi không gặp, dạo này sao rồi, có khỏe không, công việc ổn định chứ - Cô kéo Ngãi Đình đến bên mình, liên tục hỏi khiến người bên cạnh phải “ngạt thở”
- Từ từ đã nào, làm gì mà ghê thế, để cho mình thở đã.
- Haha tại mình gặp lại cậu nên vui quá. Sao sao kể mình nghe đi - Cô hệt như một đứa trẻ.
- Hiện mình đang là công nhân trong một công ty dệt may, cuộc sống tương đối ổn nhưng thời gian này mẹ mình bệnh nặng nên hơi vất vả một chút.
- Nhưng bồ học chuyên ngành kế toán cơ mà, như thế có phải là phí quá không?
- Biết làm sao được, vì cuộc sống mà.
Mỹ Ngọc suy nghĩ một lát rồi bảo.
- Hay là thế này, bồ đến Hoàng Thiên làm trợ lý cho mình đi.
- Như vậy có được không, Hoàng Thiên là một tập đoàn lớn, chỉ sợ mình không đủ năng lực.
- Có gì mà không được chứ, mình tin bồ mà. Mình cũng chỉ vừa trở về nhậm chức thôi, bận sắp chết rồi đây này.
- Quyết định vậy đi nha, thứ hai mình sẽ đợi cậu - Còn không đợi người đối diện trả lời, cô đã tự quyết định mọi việc.
Kể từ ngày có Ngãi Đình đến giúp, công việc của cô cũng được san sẻ bớt, đã không còn bận như trước nữa. Chỉ trong vòng chưa đầy nửa năm, cô đã giao dịch được hơn mười hợp đồng, đem lại một khoản lợi nhuận khổng lồ cho công ty, mọi người cũng bắt đầu nhìn cô bằng một ánh mắt khác. Lần này là cô liên kết cùng công ty của Tử Quân để thực hiện một dự án lớn. Vì muốn cho đôi trẻ bồi đắp tình cảm mà ba mẹ của cô và anh đều giao toàn quyền quyết định dự án này cho anh và cô.
Ba người thường xuyên làm việc từ sáng sớm đến tối mịt. Tần suất anh gặp cô cũng nhiều hơn và đương nhiên là trong những lần gặp ấy đều có sự hiện diện của Ngãi Đình. Anh và Ngãi Đình rất hợp ý nhau, từ sở thích cho đến cách làm việc. Cô thấy anh thân thiết với Ngãi Đình như thế thì cũng có chút ghen tỵ nhưng cô nhanh chóng xua đi ý nghĩ ấy, đó chỉ đơn giản là tình bạn, là do cô đã nghĩ quá nhiều.