Cô quyết định dành một tháng để nghỉ ngơi và tham quan mọi nơi trước khi bắt đầu tìm hiểu về việc kinh doanh của gia đình. Anh đã nhận được “tối hậu thư” của ba mẹ phải làm hướng dẫn viên cho cô vô điều kiện. Anh đưa cô đi thăm thú khắp nơi, những nơi cô muốn đến anh đều đưa cô đến, những nơi cô muốn thăm anh đều đưa cô đi. Hôm nay cô muốn cùng anh dạo biển.
Sóng vỗ từng hồi vào bờ, bọt tung lên trắng xóa, từng dấu chân in sâu trên cát ngày một xa hơn. Phía xa xa, có một đôi trẻ đang cùng đùa nghịch trong làn nước trong vắt, họ cười đùa, vui vẻ, hồn nhiên như những đứa trẻ không màng đến thế sự.
- Nào chúng ta lên bờ thôi, em ướt cả rồi.
- Dạ.
- Em có lạnh lắm không? - Vừa nói anh vừa cởi chiếc áo vest trên người mình khoác cho cô.
- Em đứng đây đợi anh một chút.
Anh đi một lúc sau thì trở lại với một bó hoa hướng dương tuyệt đẹp trên tay.
- Anh tặng em đấy.
- Ôi hoa đẹp quá, em cảm ơn anh, anh vẫn còn nhớ em thích hoa hướng dương sao. Em cứ tưởng...
- Làm sao mà anh quên sở thích của em được, cô bé ngốc này. - Anh nói với một nụ cười tỏa nắng trên môi.
- Đi chơi như vậy em có vui không?
- Em vui lắm, rất vui.
- Điều gì làm em vui nhất thế.
- Hmmmm.... Có lẽ là vì em được đi chơi cùng Kim tổng cao cao tại thượng mà bao cô gái mơ ước. - Cô đùa giỡn cùng anh không quên nở nụ cười “thương hiệu” của mình.
Tử Quân vui vẻ để cô dựa vào vai mình
- Ngày mai chúng ta trở về thành phố được không anh?
- Sao vậy em, có chuyện gì à?
- À không, nhưng em nghĩ đi chơi như vậy đã đủ rồi, anh cũng không thể bỏ công việc quá lâu được, em mà chiếm Kim tổng lâu quá thì các cô gái khác sẽ truy sát em mất. - Cô lại đùa.
Anh nhéo má cô tươi cười.
- Được rồi, vậy sáng mai chúng ta về, nếu sau này công việc có gì khó khăn hay thắc mắc nhất định phải tìm đến anh đó.
- Dạ.
Cô tựa đầu vào vai anh, cả hai ngồi trên biển ngắm nhìn hoàng hôn dần buông xuống, từng đợt sóng dâng trào, rồi lại rút cạn dần xóa đi vết chân hằn sâu trên cát. Cô mong sao khoảng khắc này không phải là mơ, dù là mơ thì xin cho nó đừng bao giờ kết thúc, khoảng khắc này sẽ đọng lại và kéo dài mãi trong cô.
Chiếc BMW màu xám bóng loáng đỗ trước cổng một căn biệt thự màu trắng sang trọng bậc nhất thành phố, đó chẳng phải là tòa nhà cao chọc trời hay một tòa lâu đài lộng lẫy cổ kính mà chỉ là một tòa nhà rất rộng, mang hơi hướng hiện đại, nếu nhìn từ ngoài vào mọi người sẽ nghĩ những người trong căn nhà ấy luôn tất bật với công việc của mình, đi tối về khuya, thời gian nhìn mặt nhau còn không có. Nhưng không, kì thực căn nhà ấy rất ấm cúng, ba mẹ cô tuy rất bận rộn nhưng luôn dành thời gian cho cô con gái cưng của họ, mỗi năm khi cô về nghỉ hè, ba mẹ như bỏ hết công việc để ở bên cạnh cô.
Đó là một khu vườn rất rộng, được trồng đầy hoa hướng dương theo ý thích của cô, giữa là một hòn non bộ rất to. Bên hông nhà là hồ bơi, phía sau còn có cả sân tennis và bóng rổ. Sẵn sàng cho mọi cuộc vui vì ngày còn bé cô rất thích chơi thể thao, thường cùng anh vui đùa ở phía sau nhà.
Cô đưa tay lên ấn nhẹ vào chiếc chuông ở cửa, một ông lão tuổi đã trên lục tuần bước ra mở cửa.
- Tiểu thư, chào cô đã về, mời cô vào nhà.
- Bác Lưu, không phải khách sáo như thế. Bác bảo anh Minh mang đồ lên phòng giúp cháu nhé.
- Dạ tiểu thư.
Bước vào phòng khách, căn phòng với màu chủ đạo là trắng, sàn của toàn bộ ngôi nhà đều được lót bằng loại gỗ cao cấp, căn nhà này do chính tay ba cô tỉ mỉ từ khâu thiết kế cho đến giám sát từng giai đoạn thi công. Nội thất trong căn biệt thự đều là sản phẩm cao cấp được nhập khẩu từ Ý và Mỹ sang. Trên bộ sofa bọc da bóng loáng là một cặp vợ chồng đã ngoài bốn mươi, họ đang cùng uống cafe và xem tài liệu.
- Ba! Mẹ! Con về rồi.
- Con về rồi à, con gái ba đi chơi có vui không? - Ba vừa hỏi vừa vuốt mái tóc mềm mại của cô.
- Dạ con đi chơi vui lắm, con đã đi rất nhiều nơi.
- Con vui là tốt rồi. Sao nào, khi nào thì đại tiểu thư có thể đi làm đây.
- Ngày mai con có thể cùng ba đến công ty.
- Được rồi con muốn sao cũng được. À, cuối tuần này hai bác Kim và Tử Quân sẽ đến nhà mình dùng cơm đấy, hôm đó con có bận không?
- Mình hẹn lại ngày mai được không ba, cuối tuần này con có hẹn với các bạn cấp ba rồi.
- Thôi cũng được, mà cô đấy, xem bạn bè còn quan trọng hơn ba mẹ chồng à.
- Ba kỳ quá đi - Cô bẽn lẽn cười như để che đi sự nghẹn ngùng của mình.
- Được rồi, hai ba con mau vào ăn cơm đi, thức ăn nguội hết rồi kìa.
- Dạ được - Cô lon ton chạy vào để mặc ba mình ngồi đấy.
- Con nhỏ này, sắp có chồng rồi mà như con nít vậy. – Mẹ nhìn thấy dáng vẻ cô như thế cũng không khỏi càm ràm vài câu.
- Con xem, mẹ con đã ở trong bếp cả buổi sáng đấy.
- A! Đây đều là món con thích nhất, con yêu mẹ nhất.
- Con nhỏ này chỉ biết có mẹ thôi à.
- Con cũng yêu cả ba nữa!
- Thôi mau ăn cơm đi.
Cô cười tít mắt cùng ba mẹ ăn cơm, gia đình ba người họ vô cùng hạnh phúc. Khoảng khắc bình yên ấy liệu có thể duy trì bao lâu?