Ba người họ giằng co nhau trong căn phòng tối. Bên ngoài hắn đã cho hai tên thủ hạ đứng canh, phục vụ dù có biết chuyện bên trong cũng chẳng ai dám đặt chân bước vào.
- DỪNG TAY
Cánh cửa được đẩy ra, Hàn Minh từ bên ngoài bước vào uy nghi, đi theo sau có độ chừng chục tên mặc vest đen trông vô cùng dữ tợn bao vây lấy Thái Thiên Lang.
- Viện trưởng Vũ, anh đến là để góp vui cùng tôi sao?
- Thái đổng. Hai người họ… - Hàn Minh đảo mắt qua nhìn hai người phụ nữ ở phía kia một lượt - Người của tôi mà ông cũng dám đụng vào sao?
- Viện trưởng Vũ, anh cũng được xem là tuổi trẻ tài cao, địa vị ở nước ngoài cũng không phải là thấp. Sẽ không vì mấy người phụ nữ mà đụng chạm với tôi chứ?
- Vũ Hàn Minh tôi đương nhiên sẽ không bao giờ vì người ngoài mà đắc tội với ông chủ lớn. Nhưng mà họ không phải là những người ngoài, họ là người thân của tôi.
Tên thủ hạ của hắn vừa bị đánh một trận túi bụi từ ngoài chạy vào nói nhỏ vào tai.
- Đại ca. Tên này không đơn giản đâu. Đến cả ông chủ lớn Tôn ở Thượng Hải cũng là bạn thân của hắn.
Hàn Minh với tay lấy vỏ chai rượu, đập lên bàn khiến chai vỡ một nửa làm ông ta sợ mất mật, gằn từng chữ một.
- Hợp đồng này, ông ký hay là không ký?
- Ký. Ký. Tôi ký ngay.
Sau khi ký xong ông ta hoảng sợ chạy mất ngay. Nhật Uyên và Hàn Minh đưa cô về nhà.
- Nhật Uyên, sao Mỹ Ngọc uống nhiều quá vậy?
- Đều là tại cái tên Thái Thiên Lang đó cứ ép em uống, chị ấy sợ em bị hắn lợi dụng nên uống giúp em mới như vậy. Nếu không phải lúc nãy chị Ngọc kêu em lén gọi cho anh thì không biết bây giờ ra sao nữa.
- Nhật Uyên. Chị nói cho em biết, uống rượu cũng là một loại giao tiếp. Khi chỉ có một mình thì em phải học cách tự làm mọi thứ.
- Mỹ Ngọc say lắm rồi, để anh đưa hai người về.
Mỹ Ngọc say đến mức không còn biết gì nữa, Hàn Minh và Nhật Uyên đành phải đưa cô về nhà.
Tiếng chuông cửa vang lên, đoán chắc là cô đã về, Tử Quân nhanh chóng chạy ra mở cửa đã thấy Mỹ Ngọc say đến nỗi đứng không vững.
- Sao Mỹ Ngọc say quá vậy? Anh lo cho hai người quá.
- Anh hai, chị ấy uống say quá rồi, giao lại cho anh. Em về trước đây.
- Được rồi, em về nghỉ sớm đi.
Tử Quân vòng tay qua ẵm trọn cô vào lòng như một chú thỏ nhỏ, từ từ bước từng bậc thang lên phòng. Anh đặt cô xuống giường mình, trước đó sau đêm tân hôn cô cũng dọn sang phòng khác, họ thực chất là chưa hề gần gũi thêm một lần nào nữa.
Anh giúp cô thay một bộ đồ thoải mái hơn, dùng khăn ấm lau nhẹ lên khuôn mặt bé nhỏ đang ửng hồng vì rượu. Đã lâu lắm rồi, anh không nhìn cô kĩ như vậy.
- Mỹ Ngọc, em đã ốm đi nhiều quá. Nhìn em như vậy, anh xót xa lắm!
Như thể cảm nhận được hơi ấm mà đã từ lâu lắm rồi, kể từ khi ba mẹ mất cô không còn cảm nhận được nữa từ bên cạnh đang truyền đến.
- Ba, mẹ. Con mệt lắm, đừng để con lại một mình có được không.
Tử Quân nhìn dáng vẻ cô độc của cô không khỏi chạnh lòng.
- Xin lỗi. Đã để em phải chịu quá nhiều vất vả rồi.
Hai con tim chưa bao giờ gần nhau như lúc này. Tử Quân nhẹ đặt nhẹ hôn lên môi cô, nụ hôn nhanh chóng lan xuống cổ, khắp cả người. Bàn tay thô ráp từ từ gỡ từng chiếc cúc áo, tay anh mân mê làn da trắng nõn của cô, cả hai người nhanh chóng không còn một mảnh vải che thân. Căn phòng lạnh lẽo trước đây đã tan biến, cơ thể nóng bỏng của hai người đang quấn lấy nhau. Đôi môi anh không điên cuồng mà từng chút một nếm lấy hương vị ngọt ngào của tình yêu. Sự dịu dàng đến say đắm của anh dần chiếm ngự lấy con tim vốn đã giá băng của cô.
Ánh nắng len lỏi qua tấm màn rọi vào phòng. Tử Quân đã thức dậy từ bao giờ, lẳng lặng nằm ở đấy, không làm gì cả. Chỉ ôm cô vào lòng và say đắm ngắm nhìn cô, hạnh phúc chỉ đơn giản như thế mà anh chưa bao giờ được trải qua, anh phải tự hỏi lại mình, thứ mà anh vốn luôn nghĩ là yêu, đó có phải là yêu hay không. Người mà anh nghĩ mình không hề có tình cảm gì, lại cho anh cảm giác mà người ta gọi là hạnh phúc.
Mỹ Ngọc hé đôi mắt long lanh, trước mắt cô là anh với nụ cười toả nắng.
- Anh, chuyện này…
Tử Quân khẽ nở nụ cười nhìn cô, đêm qua cô đã uống rất nhiều, vốn không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra nhưng nhìn thấy tình hình như này cũng đã tự hiểu được vài phần.
- Cảm ơn em!
Anh trao lên trán cô một nụ hôn thật lâu.
- Cảm ơn em đã cho anh biết thế nào là hạnh phúc.
Cô bối rối thật sự, chẳng biết phải làm sao trong lúc này. Cô vui chứ, vui vì tình cảm bấy lâu cuối cùng cũng đã được đáp lại. Nhưng cô lại sợ, sợ cảm giác hạnh phúc lúc này đây lại chỉ là một giấc mơ. Cô lại sợ khi tỉnh lại rồi, bản thân vẫn chỉ có một mình đối diện cùng họ đang ngập tràn hạnh phúc. Họ chỉ nằm nhìn nhau như thế, hơi thở hạnh phúc lan toả ra ngập cả căn phòng.