Chương 23: Em không thể hiểu chuyện như Mỹ Ngọc được sao?

Công việc xong cũng là lúc trời đã sập tối. Cô thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài chờ Nhật Uyên đến đón cùng đến chỗ đã hẹn. Những vị khách muốn hẹn bàn chuyện làm ăn sau giờ làm hầu hết là muốn đến những quán karaoke hay quán rượu, nơi bọn họ có thể dùng men rượu làm giảm sự tỉnh táo của đối phương, nhờ thế mà có thể giành lấy thêm chút quyền lợi của cuộc đấu trên bàn giấy. Vì lẽ ấy mà trước giờ Tử Quân chưa bao giờ để Nhật Uyên đến những chỗ như thế. Ngày trước ba cô cũng như vậy, luôn là ông hoặc chú Tạ cùng đi đến những chỗ như vậy.

Có thể không ngoa khi nói chú Tạ là một trong số ít nhân viên thâm niên cao nhất ở Hoàng Thiên, ông ấy bao nhiêu năm cùng ba mẹ cô xông pha trên mọi mặt trận, từ Châu Á, châu Âu đến cả Bắc Mỹ, cuộc chiến thị trường ở nơi nào ông ấy cũng đều đã từng đi qua. Ông ấy ngồi ở vị trí Phó chủ tịch tài chính đã gần bốn mươi năm, gần như hơn nửa đời người đều là gắn bó với Hoàng Thiên. Với Mỹ Ngọc, ông ấy không chủ là nhân viên, tiền bối mà còn như ba, như người thân trong gia đình.

Thái Thiên Lang này là một tên rất giàu có, hào phóng và có máu mặt trong giới kinh doanh, thế nhưng độ giàu có cũng tỉ lệ thuận với độ háo sắc của hắn. Kẻ nào đi bàn chuyện mà là phụ nữ trẻ đẹp thì sẽ sập bẫy của hắn ngay, cũng vì thế mà vây xung quanh hắn luôn có không ít scandal tình ái.

- Thật không ngờ hôm nay lại có dịp được gặp cả chủ tịch Hoàng ở đây. Trước đây tôi cũng đã từng làm việc với ba cô, chỉ là không ngờ con gái ông ấy lại xinh đẹp đến vậy.

- Thái đổng, cảm ơn lời khen ngợi của ông.

- Chồng của cô - Kim Tử Quân, hắn nghĩ hắn là ai chứ. Trước đây thì hủy hẹn lần này lại không tới. Nếu không phải tôi nể mặt cô thì…

- Cảm ơn ông đã nể mặt. Nếu là như vậy thì có phải là đã có thể bàn chuyện hợp đồng rồi không?

- Từ từ đã nào người đẹp, uống với tôi một ly đã chứ.

Một ly rồi lại một ly nữa. Hắn vốn dĩ là muốn chuốc say hai cô gái trẻ đẹp trước mặt, nhưng thời gian đã trôi qua lâu như vậy, không còn ba chống đỡ đều là cô tự mình đối phó với những trường hợp như vậy, nếu như bây giờ tửu lượng cô vẫn không khá lên thì đúng là sẽ bị ép chết mất.

Thái Thiên Lang hết lần này đến lần khác mời rượu khiến hai người không thể nào từ chối được. Nếu như bây giờ không uống sẽ là không nể mặt ông ta, nhưng cô không thể để Nhật Uyên cứ bị chuốc say như vậy được.

- Cô gái bên cạnh cô chắc là đại tiểu thư Kim gia rồi. Cô không thể nể mặt tôi uống một ly sao?

- Thái đổng, em gái tôi tửu lượng không tốt, tôi uống thay con bé.

Nhật Uyên trước nay cũng chưa từng uống những loại rượu mạnh đó. Cô uống thay con bé hết ly này đến ly khác.

-----

Tử Quân thuê cả tầng thượng của một toà nhà, trang trí mọi thứ vô cùng lãng mạn. Con đường từ dưới lên đến đấy được trải đầy hoa tươi, bàn tiệc thịnh soạn dưới ánh nến và rượu vang, mọi thứ lung linh như trong một giấc mơ. Hai người đã trải qua một buổi tối vô cùng lãng mạn và thơ mộng ở đấy.

Thế mà chẳng hiểu sao ở bên cạnh người mình thương, không có gánh nặng công việc, tưởng chừng sẽ rất hạnh phúc nhưng anh lại bất an đến lạ. Ở lòng anh có một nỗi lo gì đó cứ mải đè nặng không buông, bỗng dưng anh lại thấy lo, lo cho cô. Lo cô không thể đối phó với Thái Thiên Lang, lo ông ta sẽ làm gì đó với cô. Đột nhiên anh lại lo, lo sẽ mất cô vào tay người khác.

- Tử Quân, lúc chiều em đi dạo ở trung tâm mua sắm thấy một cái túi rất đẹp. Anh mua cho em nhé.

- …

- Tử Quân, Tử Quân. Anh đang nghĩ gì vậy? – Ngãi Đình lay nhẹ đưa Tử Quân trở về với thực tại.

- Không có gì. Em vừa nói gì thế?

- Em nói là em nhìn thấy một chiếc túi rất đẹp. Anh mua cho em nhé.

- Không phải mấy hôm trước anh vừa chuyển tiền vào thẻ cho em sao?

- Em đã xài hết rồi. Anh đưa em thêm đi.

- Em xài hết rồi sao? Đó cũng không phải là số tiền nhỏ đâu.

- Chẳng lẽ có chút tiền đó anh cũng tính toán với em sao?

- Ngãi Đình. Anh không phải là muốn tính toán với em, nhưng mà thời gian này vấn đề xoay vòng vốn của công ty gặp chút khó khăn, tuy số tiền đó không đáng bao nhiêu nhưng mà em cũng không thể tiêu xài hoang phí như vậy được.

- Tóm lại là anh không muốn mua cho em chứ gì, đâu cần phải nói dài dòng như vậy. Anh đừng tưởng em không biết vì sao công ty lại thiếu tiền vốn. Chẳng qua là vì anh đã đem năm mươi tỷ đi giúp cổ phiếu công ty của Hoàng Mỹ Ngọc lên sàn mới khiến công ty gặp khó khăn không phải sao?

- Em thôi đi có được không?

- Bây giờ anh làm như vậy là có ý gì chứ? Hối hận khi đã đối xử tệ với cô ấy rồi sao?

- Ba mẹ anh và cô ấy đều là mối quan hệ hợp tác chặt chẽ. Anh làm vậy thì có gì sai? Đó là công việc của anh, phải làm sao tự anh biết quyết định.

- Anh là đã yêu cô ta rồi sao?

- Em ghen cái gì chứ. Trước giờ em biết rõ anh chỉ yêu em lại còn hỏi như vậy, tại sao em không thể hiểu chuyện một chút như Mỹ Ngọc được hả?

- Cô ta hiểu chuyện cái gì chứ. Cô ta chỉ là đang đóng kịch trước mặt anh mà thôi.

- Đủ rồi. Em nên nhớ bây giờ em là gì, Mỹ Ngọc mới là vợ hợp pháp của anh. Cô ấy cũng không phải là dùng thủ đoạn để được bước chân vào Kim gia anh, cô ấy là được anh cưới hỏi đàng hoàng rước về. Nếu không phải cô ấy rộng lượng không tính toán sẽ bỏ qua cho kẻ giết chết ba mẹ mình sao? Nếu không phải cô ấy mà là người phụ nữ khác thì sẽ chịu nhẫn nhịn nhường chồng mình cho người khác sao?

- Đúng rồi. Bây giờ trong mắt anh thì cô ta cái gì cũng tốt. Anh đã quên những lời trước kia anh đã nói với tôi rồi.

- Anh không quên. Chỉ là tại sao bây giờ em lại thay đổi nhiều như vậy? Trước đây là anh thích dáng vẻ hiền lành, ngây thơ trong sáng của em chứ không phải là dáng vẻ mưu mô thâm độc như bây giờ đâu.

- Kim Tử Quân, tôi thay đổi sao. Là tôi thay đổi hay là anh đã thay đổi. Không phải anh nói anh không yêu cô ta sao? Vậy tại sao bây giờ anh lại lo nghĩ cho cô ta chứ. Bây giờ anh chọn đi, là cô ta hay là tôi.

Ngãi Đình và Tử Quân cãi nhau một trận rõ to, cô ta cứ ngỡ anh sẽ chạy theo năn nỉ ả như mọi lần khác, nhưng không. Lần này phản ứng của anh lại khác những lần khác.

Tử Quân bỏ mặc Ngãi Đình bỏ đi, lẳng lặng đi về nhà. Thả mình xuống chiếc ghế sofa, tâm trạng anh lúc này sao mà khó tả quá.

Thay đổi. Ngãi Đình nói đúng, anh đã thay đổi thật rồi sao. Nếu xem cô là em gái, anh lấy lý do gì để ghen. Nếu không yêu cô, anh lấy tư cách gì để quan tâm lo lắng cho cô chứ.

-----

Thái Thiên Lang cứ mở hết chai rượu này đến chai khác, đó đều là loại rượu Rum mà hắn thích nhất, cũng là một trong những loại rượu mạnh nhất. Người không quen chỉ cần uống hết một ly cũng có thể say.

Uống đến hết chai thứ ba, cô biết mình đã sắp không trụ nổi nữa rồi, phải nhanh chóng ký hợp đồng rồi rời khỏi đây.

- Thái đổng, hợp đồng này đã có thể ký rồi chứ.

- Từ từ đã, chẳng mấy khi có dịp được ngồi uống rượu cùng cô. Một ly nữa nào.

Ông ta ngồi bên cạnh choàng tay qua ôm vai cô, tay cầm lấy ly rượu ép cô uống. Hắn thấy cô đã ngà ngà say thì đã chẳng thể chịu nổi nữa, len lén cởi bỏ chiếc áo vest bên ngoài của cô.

- Ông làm gì vậy hả?

- Người đẹp, cô chiều tôi đi, tôi không để cô chịu thiệt đâu.

- Tôi là người đã có gia đình, xin ông hỏi tự trọng.

- Thái Thiên Lang, ông muốn làm gì đây? - Nhật Uyên trước nay đúng là chỉ mới nghe, hôm nay mới tận mắt trông thấy. Mỹ Ngọc bị hắn ép uống quá nhiều, không còn sức phản kháng lại nữa.

- Chỉ cần hôm nay cô làm tôi hài lòng, không chỉ là hợp đồng của chồng cô mà cả Hoàng Thiên của cô muốn thứ gì tôi cũng có thể cho cô.

- Tránh ra.

Mỹ Ngọc vung tay hất hắn ra ngoài, chạy đến băng ghế bên cạnh thì mất đà ngã xuống, cô đã bị hắn ép uống đến mức không còn đủ tỉnh táo để tự bảo vệ mình được nữa.