Chương 19: Mỹ Ngọc mới là vợ anh!

Tử Quân mệt mỏi sau khi ở bệnh viện trở về nhà, bây giờ ở nhà chẳng có ai, anh suy nghĩ một chút rồi lái xe đến nhà Ngãi Đình. Vừa bước vào đến cửa đã thấy phòng khách tối om, Tử Quân vẫn đang loay hoay bật đèn thì đã thấy Ngãi Đình ngồi trên sofa từ bao giờ.

- Em ngồi đây sao lại không bật đèn lên?

- Cuối cùng anh cũng chịu về đây rồi à?

- Em lại muốn nói gì nữa? Anh đang mệt lắm.

- Mệt sao? Lúc anh ở bên cô ấy anh có mệt không? Lúc anh ôm cô ấy vào lòng, an ủi cô ấy anh có thấy mệt không? – Ngãi Đình hỏi Tử Quân tới tấp khiến anh phát bực.

- Em bây giờ là đang gây cái gì? Mỹ Ngọc vừa mất đi đứa con của mình, bây giờ đến cả một người thân ở bên cạnh cô ấy cũng không có, anh chăm sóc cho cô ấy có gì là không đúng chứ?

- Con cô ta mất còn không phải là do anh hại sao? Anh đừng quên là ai đã đẩy ngã cô ta, là ai đã bỏ mặc cô ta để ra nông nỗi như bây giờ.

- Im ngay – Tử Quân giơ tay tát mạnh vào mặt Ngãi Đình. Cô ta đúng là ngày càng quá đáng.

- Phải rồi, trong mắt anh và mọi người Hoàng Mỹ Ngọc rất đáng thương. Thực chất cô ta chỉ là đang đóng kịch để cướp đi trái tim của anh thôi.

- Em nên nhớ trên thực tế Mỹ Ngọc mới là vợ của anh, sau này tốt nhất là em đừng đụng vào cô ấy. Còn nữa – Tử Quân bước đi một đoạn thì đi đứng lại, tay chỉ vào mặt Ngãi Đình - Chuyện của hai bác Hoàng, em đừng để anh tìm hiểu được điều Mỹ Ngọc nói là thật, lúc đó tốt nhất là em tránh anh xa một chút.

Tử Quân mệt mỏi trở về nhà, anh không lên phòng mình mà đi thẳng đến phòng đọc sách, quăng bừa chiếc áo vest lên bàn, thả mình ngồi xuống ghế. Hai mắt nhắm nghiền ra chiều mệt mỏi, gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, đến cả anh cũng sắp không thở nổi nữa rồi. Câu chuyện của Nhật Uyên ở bệnh viện cứ ám ảnh anh mãi.

“- Anh hai à, coi như em xin anh, đừng tiếp tục làm khổ chị Mỹ nữa có được. Chị ấy đã đáng thương lắm rồi anh có biết không?

Tử Quân vẫn im lặng không đáp, mắt hướng về một phía.

- Anh, em muốn kể cho anh nghe một câu chuyện mà em đã từng chứng kiến.

- Nói đi.

- Có hai gia đình nọ rất thân với nhau, đến mức con của họ có cả hôn ước với nhau. Dẫu biết hôn phu của mình đã yêu chính bạn thân của mình nhưng người con gái ấy vẫn bất chấp yêu anh ta, đáng tiếc cả hai gia đình đều không hề biết chuyện đó. Có một hôm, ba của người con trai ấy gặp tai nạn, nhưng ông nhất quyết không chịu làm phẫu thuật.

- Kể tiếp đi – Tử Quân cất lời khi thấy Nhật Uyên dừng câu chuyện của mình lại.

- Trong một lần cô gái đó đến thăm ông đã vô tình nghe được ba của anh ta nói với vợ mình không đồng ý làm phẫu thuật chỉ vì ông muốn nhìn thấy đám cưới của người con trai đó và cô ấy. Cô ấy lập tức yêu cầu kết hôn mặc dù trước đó đã hứa cho anh ta thời gian suy nghĩ về hôn nhân giữa hai người.

-…

- Sau khi kết hôn, anh ta chỉ xem cô ấy như một chiếc bóng, bản thân vẫn cùng cô gái khác đeo bám mãi không buông. Anh ta trách móc cô ấy vì đã không giữ lời hứa của mình. Còn cô ấy... vì muốn làm vui lòng chồng mình đã sẵn sàng chấp nhận hôn nhân đồng sàng dị mộng. Cô gái kia chỉ muốn cho người mình yêu vui vẻ, nhưng sự cao thượng ấy lại biến thành nhu nhược trong mắt kẻ thứ ba, ả ta càng ngày lại càng lấn lướt, tìm cách chiếm lấy vị trí vợ cả của cô gái đáng thương kia, thậm chí còn...

Tử Quân nghe đến đây thì ngắt lời không để Nhật Uyên tiếp lời.

- Được rồi, em không cần kể nữa.

- Em tin là anh hiểu những gì em nói.”

Những lời đó là thật sao, anh là đã trách lầm cô rồi sao. Cô vì anh hy sinh nhiều như vậy, không ngại để anh hiểu lầm, hy sinh hạnh phúc cả cuộc đời của mình chỉ vì anh. Chữ yêu của cô với anh nặng đến như vậy sao?

“Mỹ Ngọc, anh là nên nói em cao thượng hay là nói em quá ngốc đây, trên đời này làm gì có ai nhường cả chồng mình cho người khác chứ. Em là muốn anh vui, anh cũng cho rằng là mình sẽ vui, nhưng thực chất lại không phải như vậy.”

“Mỹ Ngọc, em là không biết ghen, là tim em đã hóa đá? Hay là do tim em đã bị anh đâm nát vụn mất rồi…”

Tử Quân đứng dậy rảo bước về phòng mình, khi đi ngang phòng cô bước chân lại vô thức bước vào trong. Cánh cửa gỗ không khóa vẫn im lìm như thể đang chờ đợi chủ nhân của nó quay về.

Căn phòng với thiết kế nhẹ nhàng, đơn giản nhưng toát lên vẻ sang trọng với phong cách Châu Âu cổ điển. Anh đi đến ngồi bên giường của cô, đảo mắt nhìn quanh một lượt. Đây là phòng cô.... từ sau đêm tân hôn anh chưa một lần bước trở lại đây.

Tử Quân bước đến mở tủ quần áo của cô, nhìn qua một lượt, lấy ra một bộ vest công sở đã dính máu. Màu áo trắng tinh khôi, vết máu đã khô chuyển sang màu đỏ sậm thật đáng sợ, đây là bộ quần áo cô đã mặc hôm ấy. Cái hôm định mệnh mà trong phút chốc đã biến cô từ một tiểu thư đầy ắp tình yêu thương thành kẻ không còn mẹ cha, không còn người thân bên cạnh. Cô vẫn giữ lại nó dẫu nó đánh dấu giây phút cô đã thật sự đánh mất tất cả mọi thứ của đời mình, để mỗi khi nhìn vào đó, nó lại là động lực, là niềm tin để cô vững bước về phía trước.

Anh sờ bộ áo ấy rất kĩ, tưởng chừng còn có thể biết được cả từng đường kim mũi chỉ, nhắm mắt cố gắng cảm nhận mùi hương của cô còn thoang thoảng trong phòng. Tử Quân với tay lấy tấm ảnh được đặt trên chiếc bàn cạnh giường. Bức ảnh luôn được cô nâng niu mỗi ngày, trong ấy, một cặp vợ chồng trung niên đang ngồi cạnh nhau, đứng phía sau họ là cô con gái nhỏ xinh xắn. Cả ba đều nở nụ cười hạnh phúc vô bờ bến.

- Mỹ Ngọc - Anh bất giác gọi tên cô mà chẳng biết tại sao.

Đã bao lâu rồi anh chưa nhìn thấy nụ cười ấy chứ. Nụ cười hạnh phúc, nụ cười bên người thân. Phải rồi, từ ngày về bên anh cô đã tắt hẳn nụ cười. Để bức ảnh trở về chỗ cũ, anh vô ý làm rơi quyển sách cạnh đó.

Quyển sách này cô vẫn còn giữ sao, còn anh thì đã quên mất sự hiện diện của nó từ lâu lắm rồi. Tử Quân nhặt quyển sách lên, cẩn thận lật từng trang một như thể để hoài niệm về một thứ gì đó rất xa. Ở trang cuối cùng lại có một bức ảnh mà có lẽ chủ nhân của nó đã cất giữ rất kĩ. Bức ảnh chụp một cậu bé trai dù chưa trưởng thành nhưng đã biểu lộ những đường nét rất điển trai. Mắt anh cay xè, cố gắng giữ cho giọt nước mắt không rơi xuống.

Ngay từ nhỏ cô đã rất say mê với lịch sử, anh còn trêu cô sẽ trở thành nhà triết học, cô cương quyết nói sẽ là doanh nhân vì muốn làm đồng nghiệp cùng anh. Năm cô lên chín, anh mười một, vì muốn các con có điều kiện học tập tốt nhất, ba mẹ đã gửi anh và Nhật Uyên sang Mỹ cùng gia đình người cô bên ấy. Ngay khi biết tin này, cô đã khóc rất nhiều. Cô thức mấy đêm liền để xếp hạc giấy vì tin vào lời nói chỉ cần xếp đủ một nghìn con hạc sẽ có thể thực hiện một điều ước. Điều ước duy nhất của cô chính là có thể giữ anh ở lại bên cạnh.

Tử Quân khi biết chuyện đã rất cảm động. Hôm ấy, anh một mình chạy đi mấy nhà sách liền, tìm rất lâu mới tìm thấy quyển sách mà cô đã muốn mua từ lâu. Hôm chia tay nhau ở sân bay, anh đưa cô quyển sách và một bức ảnh của mình.

“- Em có thể dùng ảnh của anh để làm bookmark, lúc nhớ anh cũng có thể lấy ra để xem.

- Anh đi rồi khi nào mới về?

- Mỗi ngày em hãy xếp một con hạt, đợi khi nào đủ ba trăm năm mươi con anh sẽ về thăm em”

Và đúng như lời hứa, mỗi năm anh về nước, cô đều đưa cho anh một chiếc hủ đựng đầy hạt giấy. Đợi đến khi anh chuẩn bị tốt nghiệp trở về nước lại là lúc cô nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học Harvard, ông trời cũng thật biết trêu ngươi. Thật không ngờ những thứ này đến tận bây giờ đều vẫn còn giữ lại, lại còn được cô cất giữ rất cẩn thận.

“Anh xót xa khi nhìn thấy em một mình gặm nhắm nỗi đau. Anh đau lòng khi thấy em nuốt ngược nước mắt vào trong, bày ra vẻ tươi cười trước mặt anh. Bây giờ anh là đang làm sai sao em? Đây có phải là kết quả chúng ta mong muốn không?”

“Mỹ Ngọc, em có biết không, những ngày ở Mỹ anh rất nhớ em, những lúc như vậy anh càng phải cố gắng để có thể nhanh chóng trở về bên em. Đã có rất nhiều cô gái xuất hiện bên cạnh anh nhưng anh đều không để tâm đến, bởi họ không phải là em. Nhưng khi trở về nước, anh chẳng hiểu vì sao lại có thể dễ dàng bị cám dỗ bởi một cô gái xa lạ.”