Tấm bảng với ba chữ “phòng phẫu thuật” đã cháy sáng từ rất lâu, y tá, bác sĩ kẻ ra người vào tấp nập, ai cũng nhễ nhại mồ hôi. Bên trong căn phòng một màu xanh, chỉ có le lói ánh đèn hắt ra từ chiếc đèn phẫu thuật, một người phụ nữ nằm bất động trên giường, bác sĩ, y tá xung quanh chạy đi chạy lại không ngừng, người tiến hành phẫu thuật, kẻ chuẩn bị dụng cụ. Bên ngoài hai chàng trai và một cô gái cứ đi đi, lại lại không ngừng, hết ngồi lại đứng. Ắt hẳn trong lòng họ cũng đã nóng như thiêu đốt. Một người đàn ông lao đến chất vấn cô gái bên cạnh.
- Nhật Uyên, tại sao em không nói cho anh biết sớm hơn?
- Em... em...
- Em làm sao. Nói đi chứ, nếu em nói sớm hơn việc đã không đi đến bước này.
- Em cũng đã muốn nói lắm rồi, nhưng là chị Ngọc không muốn cho anh biết thôi.
- Cô ấy không muốn anh biết vậy là em theo cô ấy giấu anh à?
- Mày thôi đi. Nhật Uyên không có lỗi gì trong chuyện này.
Hàn Minh đứng bên cạnh lao đến túm lấy Tử Quân đẩy ra ngoài. So với Tử Quân có lẽ trong lòng anh cũng thấy lo lắng không kém gì.
- Sao mày không thử nhìn lại mày xem có đáng với cô ấy không? Nếu không phải mày làm ra chuyện có lỗi vì sao cô ấy lại không muốn cho người là chồng như mày biết.
- Vũ Hàn Minh, thì ra cả mày cũng đã biết có phải không.
- Phải, mày có biết tại sao cô ấy không muốn cho mày biết không? Đó là vì mày không đủ tư cách, mày có từng một lần xem cô ấy là vợ của mày không? Mày chưa từng. Vậy thì mày lấy tư cách gì để làm cha người ta chứ.
Ngay khi cuộc tranh cãi vẫn còn diễn ra gay gắt thì đèn vụt tắt, cánh cửa phòng phẫu thuật từ từ hé mở, mọi người dừng tất cả mọi việc lại, lao đến. Một vị bác sĩ vẫn còn trong bộ đồng phục phẫu thuật màu xanh, gương mặt mệt nhoài, mồ hôi nhễ nhại bước ra, nhẹ nhàng gật đầu chào khi thấy Hàn Minh.
- Viện trưởng.
Tử Quân đứng bên cạnh sốt ruột chạy đến túm lấy tay bác sĩ.
- Bác sĩ, vợ con tôi sao rồi?
- Bệnh nhân hiện thời đã qua cơn nguy hiểm. Nhưng mà cái thai còn quá nhỏ… không thể giữ được.
Tử Quân lặng đi, cả người như không còn chút sức lực nào. Con anh đã mất rồi sao, anh biết làm sao để giải thích với cô ấy đây.
- Bệnh nhân hiện tại vẫn còn rất yếu, chúng tôi sẽ chuyển cô ấy đến phòng hồi sức, nhớ là đừng để cô ấy quá kích động, sẽ rất có hại cho bệnh nhân.
- Bác sĩ Lâm, đến phòng tôi một lát. Không còn gì nữa tôi đi trước đây - Hàn Minh chỉ để lại một câu rồi bỏ đi.
Có lẽ hắn đã giận thật rồi. Từ trước đến giờ ai chẳng biết anh ta đã thầm thương Mỹ Ngọc từ lâu nhưng chẳng nói ra, chỉ đứng phía sau lẳng lặng dõi theo cô. Anh ta hy sinh cả tuổi xuân của mình để đứng phía sau một người con gái thì sao có thể chịu được cảnh nhìn cô ấy bị kẻ khác phản bội chứ.
Cả Nhật Uyên cũng đã về để sắp xếp việc ở công ty, chỉ còn lại anh cùng một thân xác bất động trên giường. Nỗi đau mất con, nỗi ân hận, giằng xé lương tâm. Rõ ràng anh biết anh không hề yêu cô, cô cũng giống như Nhật Uyên, anh chỉ xem cô là em gái. Thứ tình cảm yêu đương ấy không thể có chuyện xảy ra giữa cô và anh. Tim anh chỉ đủ chỗ cho mỗi Ngãi Đình mà thôi, thế mà tại sao giờ đây lòng anh lại đau nhói. Như thể có hàng ngàn, hàng vạn mũi kim đâm thẳng vào con tim ấy. Thật sự là tại sao, tại sao chứ. Là anh ngộ nhận, hay thật sự là anh đã yêu cô ấy mất rồi.
“Mỹ Ngọc, là anh đã hại em, hại con chúng ta rồi. Em đâu cần phải vì anh mà chịu nhiều khổ sở như vậy chứ. Hàn Minh nói đúng, anh quả thật không xứng đáng với tình yêu của em dành cho anh. Là do chúng ta không có duyên nợ, hay là do anh đã quá cố chấp, anh đã sai lầm khi từ chối tình cảm của em. Anh luôn tự nhủ với bản thân em chỉ là em gái của anh, chúng ta là tình nghĩa, là tình thân, không phải tình yêu. Nhưng con tim anh lại không như vậy, nó như đang thầm khẳng định em mới là vợ của anh, chỉ có em mới là hạnh phúc của anh. Anh đã không còn khống chế con tim mình được nữa rồi!”
Mỹ Ngọc nằm bất động trên giường, gương mặt tái xanh, đôi môi trắng bệt. Trên tay chi chít vết kim châm, thỉnh thoảng cô lại khẽ kêu lên đau đớn. Sau khi tỉnh dậy có lẽ nỗi đau thân xác chỉ một, nhưng nỗi đau tinh thần sẽ làm cô đau gấp vạn lần. Động lực sống duy nhất còn lại của mình cũng đã mất, những ngày tháng sau này cô biết phải ra sao. Đó là sợi dây duy nhất kết cô và anh với những tia hy vọng mong manh, nhưng nếu biết nó không còn nữa, điều ấy đồng nghĩa với việc con đường sống cuối cùng của cô cũng đã mất, cô sẽ không còn bất cứ lý do gì để ràng buộc người đàn ông ấy nữa.