Phong Vân Thành mạnh tay kéo cậu về chiếc ghế sofa đè xuống.
"Này đồ lưu manh! Anh muốn làm gì ?!" Cậu cố phản kháng.
"Lưu manh ? Hừ chẳng qua chỉ là một tên điếm sắn sàng bán thân cho kẻ khác còn giả vờ giữ "trinh tiết" cái gì ?" Cầm trên tay sợi dây thừng.
Huyết Lăng Lăng dùng toàn bộ lực xô anh ra , anh bị đảy ngã xuống nền đất, có chút ê ẩm. Cậu nhân cơ hội chạy về phía cửa sổ đang mở kia, ý định hòng trốn thoát. (Vì cửa chính khóa bà nó rồi còn đâu.)Phong vân Thành đứng dậy , đuổi theo cậu.
"Mau bắt cậu ta lại!" Anh quát to.
Rồi một đám thuộc hạ đô con đuổi theo cậu , bị rượt đến gần cổng liền bị đám người ở trước cổng chặn lại. Bị bao vây tứ phía đều là người. Cậu tức giận cằn chặt môi , đôi tay siết lại.
"Mẹ kiếp!" Anh từ sau đi đến. Đám người dạt ra hai phía.
Anh ung dung tiến đến chỗ cậu ánh mắt sắc bén dáng vẻ uy nghi của anh khiến cậu phải chùn bước về sau. Anh tiến sát đến cậu ,đưa tay nắm tóc cậu giật ngược về sau. Ghé sát mặt đe dọa.
"Dám đẩy ngã tôi , còn dám chạy trốn ?! Cậu chán sống rồi à!" Anh nhấn mạnh từng chữ.
Một khi anh đã tức giận thì chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra. Đám người ở xung quanh cũng đến sợ hãi mỗi khi anh giận lên, khí tức từ anh tỏa ra cũng đủ khiến nhưng người gần đó lăn ra chết ngất rồi , vì sợ.
"Lần này không dãy dỗ e là sau này cậu càng to gan hơn."
Hung danh của anh ai ai nghe cũng phải sợ, giết người như cỏ rác không ai dám đắc tội. Năm 15 tuổi tự thành lập ra một công ty lớn. Chưa đầy 1 năm công ty của anh đã lọt top 5 công ty lớn nhất thế giới.
Anh trực tiếp cho cậu uống thuốc mê. Chưa kịp phản ứng thuốc đã ngấm vào cậu vô thức ngủ đi lúc nào không biết.
Khi lờ mờ tỉnh lại cậu thấy bản thân bị treo lơ lửng trên trân nhà , chân cậu còn chẳng với tới mặt đất. Tay bị treo ngược lên lúc này cảm thấy rất mỏi a~. Bỗng từ ngoài một người bước vào.
"Thật chẳng ngoan gì cả." Phong Vân Thành nói với giọng mỉa mai.
"A , đồ lưu manh thả tôi ra."
"L.Ư.U.M.A.N.H ?" Anh nhấn mạnh từng chữ một
Anh mắt sát khí đó lần nữa xuất hiện khiến cậu im bặt , lại cảm thấy bản thân vừa phạm phải điều cấm kị gì rồi. Không nói gì anh chỉ đứng nhìn cậu một hồi rồi đến đoạn dây kia cầm dao mà cắt đứt. Qúa bất ngờ và chẳng có gì đỡ ở dưới. Cậu rơi tự do từ trên đó xuống và tiếp đất chẳng nhẹ nhàng gì. Củng may từ chân cậu đến mặt đất cách chưa quá 1 mét nên chưa gãy cái xương sườn nào.
Sau một giấc ngủ đã đời Huyết Lăng Thiên thấy tinh thần tỉnh táo hẳn , ánh sáng trong phòng cũng ổn định hơn lúc nãy. Cậu nhìn rõ được gương mặt anh. Thật sự phải nói Phong vân Thành rất đẹp trai , vô cùng đẹp.
Mái tóc bạch kim vuốt ngược ra sau, đôi mắt sắc bén nhưng lấp lánh như màn đêm. Anh ta mặc một chiếc áo thun trắng bến ngoài mặc chiếc áo khoác da màu đen tuyền. Phải gọi anh ta là nam thần mới đúng.
"Đứng dậy."
Cậu bất giác nghe lời anh ta mà đứng dậy. Anh cầm trên tay chiếc roi da vừa lấy trên tường xuống. Đi về chiếc sofa mà ngồi xuống. Ngắm nhìn cậu một hồi y nói.
"Gọi tôi là chủ nhân!"
Cái what gì , gọi một người máu lạnh như anh ta là chủ nhân ? Cậu nhất quyết không gọi.
"Cái rắm!"
Nghe cậu nói vậy anh mất kiên nhân , vung roi lên cao đánh xuống một cái. Theo phản xạ Huyết Lăng Thiên đưa tay đỡ đòn , bị ăn một đòn đau điếng cậu buột miệng.
"Aiss, tên khốn!"
"Còn dám mắng tôi."
Tức giận liền đem 2 tay câu trói chặt mà đẩy ngã trên nền đất. Anh càng hung mãnh vung roi mạnh hơn , mặt đen lại. Mặc cậu liên hồi kêu lên đau đớn anh vẫn không ngừng đánh. Cho đến khi trên người cậu chằng chịt nhưng vết roi, một vài nơi vết roi đè lên nhau, hằn tím lại có khi còn rỉ máu.