Chương 2: Lời dặn của bố

Dịch giả: Nguyên Dũng

Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, tôi thấy bố khóc.

Tôi sẽ không bao giờ có thể quên được cách bố nhìn tôi. Sự không đành lòng đi kèm với kiên quyết trong mắt bố hòa cùng những giọt nước mắt rơi xuống đất. Chỉ nhìn vậy thôi cũng đủ khiến tôi muốn cùng khóc với ông.

- Bố! Bố sao vậy?

Tôi bước tới định nắm lấy tay bố, nhưng ông đã nắm lấy cổ tay tôi trước và quay lưng lại. Lưng của bố đã che mất tầm nhìn của tôi, tôi không thể nhìn thấy ông ấy đang làm gì, chỉ biết ngay sau đó tôi cảm thấy đầu ngón tay của mình đột nhiên đau nhói.

Tôi giãy giụa muốn rút tay ra, nhưng bị bố nắm chặt tay không buông, đợi khi tôi rút được tay về đã thấy ngón tay mình đang chảy máu - hóa ra bố chích ngón tay của tôi, còn nặn lấy máu?

Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, bố đã vội nói: 

- Mau thu dọn đồ đạc và quay lại trường ngay. Không, đừng quay lại trường. Con tìm tạm nhà nghỉ nào đó ở tạm, đừng nói cho ai biết mình ở đâu nhé!

Tôi bị bố làm cho bối rối, khi không lại bắt tôi đi ngủ lang ngoài nhà nghỉ làm gì?

Tôi chưa kịp hỏi cho rõ đầu đuôi bố lại nói tiếp:

- Trước khi vào khách sạn tìm chỗ tắm rửa đã, rồi đốt hết quần áo đi. Sau đó mua cho mình một bộ quần áo mới từ trong ra ngoài, nhớ là tắm xong hãy mặc đồ mới.

Nói rồi ông dúi cho tôi một cái túi vải mà tôi cũng không biết bên trong nhét gì, ngửi mùi như băng phiến, nhưng ngửi kỹ lại thấy giống chất hữu cơ nào đó, ngửi thêm lần nữa càng thấy kỳ quái hơn.

Nhận lấy đồ bố đưa, ông lại tiếp tục trút hết đồ trong cặp tôi ra, một bên vừa nhét đồ vào một bên vừa nói:

- Sau khi đến khách sạn, đừng mở cửa sổ cũng đừng mở cửa chính, hãy đợi bố đến tìm con. Nếu bố đến vào lúc 9h sáng, con có thể đi cùng. Nếu như ban đêm nghe thấy tiếng thì đừng mở cửa. Nếu như nửa đêm có động tĩnh lạ con cứ ở trong phòng không được ra ngoài, cho đến khi chính ngọ hôm sau mới được đi, đi tìm người ở địa chỉ bố viết trong sổ, đó là ông của con, sau khi gặp được người, ông sẽ thu xếp cho con chuyện về sau này. Trong quãng đường đi đến nhà ông gặp phải thứ gì cũng đừng sợ hãi, nếu như có người muốn bắt con, không cần lo đó là ai, cứ cầm con dao bố đưa đâm một nhát thật mạnh, đâm xong thì bỏ chạy.

Hãy nhớ đừng bao giờ chạy đến nơi có bóng râm, nếu có người đứng trong bóng tối và nói chuyện với con, hãy phớt lờ hắn. Nếu nhìn thấy chỉ cần trốn đi là được. Những lời bố dặn con đã nghe hiểu hết chưa?

Tôi lúc đó hoàn toàn ngây người: 

- Bố, bố đang nói cái gì vậy? Sao con nghe không hiểu, còn nữa, nửa đêm đi tìm con là có ý gì!

Bố tôi cố kìm nước mắt, xoa đầu nhìn tôi một lúc rồi dứt khoát đẩy tôi ra, không hề giải thích thêm: 

- Nhớ lời dặn của bố, đi mau, khi nào gặp được ông của con, ông sẽ từ từ nói cho con biết chuyện gì đã xảy ra, nhất định phải ngoan đấy!

Sau khi bị bố đẩy ra khỏi cửa, ông khóa trái cửa luôn, có nói gì cũng không chịu mở cửa cho tôi.

Tôi ở bên ngoài gọi hồi lâu, bố tôi chỉ đáp lại:

- Nghe lời đi, bằng không thì đừng gọi ta là bố nữa.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo lời bố, ngay hôm đó lên thị trấn rồi tìm một nhà nghỉ gần nhà ga để ngủ tạm.

Vào được trong nhà nghỉ tôi vẫn cảm thấy hoang mang vô cùng, trong lòng luôn có dự cảm không lành!

Bố dặn tôi đi tắm và thay quần áo mới, nhưng khi đến được thị trấn đã hơn 9h tối, hồi đó thị trấn chưa phát triển nên không có chợ đêm, tôi biết đi đâu mua quần áo đây?

Tôi dạo quanh mấy con đường trong thị trấn, nhưng chẳng có chỗ nào bán quần áo ngoài tiệm vải liệm.

Tôi thực sự không còn lựa chọn nào khác nên đành đi tắm trước rồi nhét chiếc túi bố đưa vào trong quần áo.

Những lời bố dặn tôi đã hoàn thành xong một nửa, không biết khi nào bố sẽ tới? Một mình ở trong nhà nghỉ trống trải như thế này nếu nói không sợ chính là nói dối, có điều tôi nghĩ về bố nhiều hơn.

Mà càng nghĩ tôi càng cảm thấy bất an và tôi luôn cảm thấy có một thứ gì đó nằm ngoài tầm hiểu biết của mình, đang âm thầm tiếp cận.

Nhưng tôi có thể làm gì chứ, điều duy nhất có thể làm là ở yên trong nhà nghỉ và đợi kết quả sau bình minh ló dạng.

Tôi ở trong khách sạn cả đêm và đợi mãi đến trưa hôm sau bố vẫn chưa đến.

Nếu bố không đến, tôi chỉ có thể tuân theo lời dặn là đi tìm ông.

Tôi thậm chí còn mua vé trước, nhưng khổ nỗi bị nhân viên bảo vệ ở nhà ga chặn lại. Không hiểu sao ở nhà ga bỗng nhiên có một đợt kiểm tra an ninh bổ sung, nhân viên bảo vệ đã tìm được con dao mà bố tôi đưa cho tôi để tự vệ từ trong túi xách và tịch thu luôn.

Lúc đó tôi rất lo lắng, bố tôi chỉ dặn dò tôi làm vài việc thế mà quần áo mới không mua, nếu bây giờ mất luôn cả dao, làm sao tôi có thể ra khỏi thị trấn đây?

Tôi tiến lên định giật lại con dao nhưng bị bảo vệ đưa vào khu vực an ninh của nhà ga.

Nhân viên bảo vệ ban đầu muốn gọi cảnh sát, nhưng trưởng trạm gạt đi:

- Chỉ là một đứa trẻ thôi không cần gọi cảnh sát cho rách việc, dạy dỗ nó vài câu rồi gọi về trường hoặc điện cho phụ huynh đến đón là xong.

Tôi ngồi trong phòng an ninh đến khi trời gần tối mới có một bác bảo vệ vào gọi:

- Này nhóc, ra đây! Bố tới đón về kìa.