Cuộc sống gia đình của Tư Như thảnh thơi, không phải viết chữ thì là vẽ tranh, chờ ngày nào đó hệ thống đột nhiên lên tiếng nhiệm vụ hoàn thành, cô sẽ rời đi.
Sở Di Nhiên gần đây thật không tốt lắm.
Từ mật ngọt sủng văn nhảy qua ngược luyến tình thâm.
Ngọt sủng văn chính là sủng sủng sủng, sủng như thế nào cũng không quá phận.
Ngược luyến văn chính là ngược ngược ngược, ngược thân lại ngược tâm, ngược như thế nào cũng không đã ghiền.
Ngược luyến nha, chính là phải bị tra tấn, phải bị toàn thế giới phản đối, vượt qua tình yêu phía trước núi cao trùng điệp, thiên thời địa lợi nhân hoà cũng không có, quả thực ngang trái tới cực điểm.
Thái độ của cha mẹ Tần gia trước kia thấy vậy vui mừng đến bây giờ kiên quyết phản đối, Tần Tử Dạ mệt mỏi chịu không nổi.
Không muốn ngoan cố đối kháng với cha mẹ, còn phải an ủi bạn gái bị ủy khuất, lại còn phải ứng phó với một đống việc trong công ty.
Quả thực tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.
Nhưng cũng không có cách nào.
Cha mẹ còn muốn hắn đi xem mắt, không đồng ý liền lấy đi chức vụ trong công ty của hắn.
Công ty cũng không phải do Tần gia độc đoán, còn có rất nhiều cổ đông, cổ đông lớn cổ đông nhỏ, còn có dòng thứ của Tần gia, rất nhiều thân thích, quan hệ họ hàng, vẫn còn một số làm việc trong chi nhánh của công ty.
Cha Tần mẹ Tần cũng chỉ có một đứa con trai là Tần Tử Dạ, Tần gia sau này tự nhiên cũng là của hắn.
Nhưng thật ra giống như đạp trên lưỡi dao, hơi sơ sảy liền rơi xuống.
Thứ được coi trọng chính là thực lực.
Trong cốt truyện, Sở Di Nhiên lúc này đã thành con gái An gia, Tần Tử Dạ có An gia làm bối cảnh, tiếp thu công ty thuận buồm xuôi gió.
Dù ở trên thương trường cũng sẽ không có người làm khó hắn, nể mặt hắn.
Tần Tử Dạ rất tự nhiên thăng chức thành tổng tài bá đạo.
Việc làm mỗi ngày chính là sủng Sở Di Nhiên, rồi mới bạch bạch bạch.
Dù sao có An gia ở đây, công ty cũng sẽ không ngã, dựa bóng đại thụ được hóng mát nha. Treo tên tuổi con gái nuôi An gia, chẳng lẽ cũng chỉ là một cái tên?
Nhưng hiện tại, bóng đại thụ An gia này không cho hắn lại gần, không vì hắn cung cấp bóng râm, tất cả đều phải dựa vào nỗ lực của chính mình.
Lối tắt tốt nhất chính là kết quan hệ thông gia.
Không kết quan hệ thông gia sẽ phải khổ cực dựa vào chính mình, mỗi ngày tăng ca đến đêm khuya, không du lịch không ngày nghỉ, còn phải đi công tác, bay khắp nơi, mệt thành cẩu, căn bản cũng không có thời gian ở cạnh Sở Di Nhiên, chỉ có thể gọi điện thoại.
Nói chưa được hai câu liền phải nghỉ ngơi.
Con gái rơi vào lưới tình đều mẫn cảm, cô ta liền cảm thấy Tần Tử Dạ đối xử có lệ với mình, lại thường xuyên không thấy mặt, mỗi lần lấy cớ đều là phải đi công tác.
Nghe đã biết có vấn đề.
Biểu hiện rõ ràng nhất của đàn ông đi chệch đường chính là bắt đầu bận rộn lên.
Đàn bà lòng dạ hẹp hòi thường lâm vào tâm bệnh, anh không yêu em đúng không, cảm thấy em phiền đúng không, có người khác ở bên ngoài đúng không, blah blah.
Tần Tử Dạ mệt thành cẩu còn phải lên tinh thần an ủi bạn gái, phải cho bạn gái cảm giác an toàn.
Sở Di Nhiên: ……Em cũng biết anh không yêu em, anh chán em, ngay cả nói chuyện với em một chút cũng không muốn.
Tần Tử Dạ: Anh không có, anh chỉ là mệt mỏi…… Được rồi, em muốn nói gì, nói đi, anh nghe.
Sở Di Nhiên: Anh nhìn xem, còn nói không có, trước kia em không vui anh sẽ dỗ em vui vẻ, lời âu yếm nói không hết, hiện tại lại không có gì để nói với em. Chúng ta còn chưa tới thất niên chi dương anh đã như vậy, ở bên nhau còn có ý nghĩa gì, chia tay được rồi.
(Thất niên chi dương: Chỉ những cặp tình nhân, vợ chồng lâu năm sẽ sinh ra cảm giác nhàm chán đối phương)
Tần Tử Dạ giải thích, giải thích, giải thích.
Sở Di Nhiên chia tay, chia tay, thỏa hiệp.
Lòng vòng như vậy nhiều lần.
Hai người đều mệt, nhưng làm không biết mệt.
Sở Di Nhiên ngồi trong quán cà phê, lúc này ánh mặt trời chiếu sáng, cảnh vật xung quanh tuyệt đẹp, âm nhạc êm dịu làm lòng người thư thái.
Đoạn thời gian gần đây, Sở Di Nhiên và Tần Tử Dạ xảy ra một chút vấn đề, quả thật không nên ồn ào mâu thuẫn nhiều quá, thật là muốn đem mâu thuẫn từ khi hai người gặp gỡ tới nay ồn ào cho bằng hết. Mới bắt đầu Sở Di Nhiên hoảng loạn, sợ hình tượng ôn nhu cô vất vả tạo nên ở trong lòng Tần Tử Dạ sụp đổ, sợ Tần Tử Dạ cảm thấy cô là người phụ nữ tâm kế trong ngoài không đồng nhất, chia tay với cô.
Cô chưa kịp gọi điện thoại qua xin lỗi, Tần Tử Dạ đã gọi điện thoại xin lỗi trước, còn dỗ cô, mua quà quý giá đắt tiền cho cô, nói lời âu yếm kéo dài, trực tiếp thăng chức làm nam thần tốt nhất.
Vẻ mặt Sở Di Nhiên mờ mịt.
Nhiều lần, cô liền đạt đến cách thức yêu đương mới.
Phụ nữ đòi hỏi sự ôn nhu tao nhã, nhưng thỉnh thoảng có chút tính tình muốn làm cho đàn ông cảm thấy mới lạ hiếm có.
Khóe môi Sở Di Nhiên nhếch lên, cô mua một cái váy mới, dự định ngày mai mặc cho Tần Tử Dạ xem. Tần Tử Dạ đi công tác, ngày mai mới trở về.
Thở dài, anh Tử Dạ quá vất vả, thường xuyên đi công tác, phấn đấu vì tương lai bọn họ, cô lại ngồi trong quán nhàn nhã uống cà phê, hưởng thụ cuộc sống, thật sự rất không nên.
Nhìn thoáng qua bên ngoài, nụ cười trên mặt liền cứng lại.
Người đàn ông anh tuấn cao to, mặc tây trang cắt may thủ công hoàn mỹ thêm một phần chín chắn, cô gái bên cạnh xinh đẹp mỹ lệ, trên mặt hai người đều mang theo nét cười, dễ nhận thấy họ hết sức hòa thuận.
Trong đầu Sở Di Nhiên trống rỗng, cầm lấy túi xách xông ra ngoài. Hoàn toàn một bộ dáng bắt gian.
Tần Tử Dạ cũng kinh ngạc, nhưng vẫn giới thiệu, “Đây là bạn gái của tôi, Sở Di Nhiên.”
“Vị này chính là tiểu thư Phòng Ngọc Châu, thiên kim tập đoàn họ Phòng.”
Sở Di Nhiên gắt gao bắt lấy tay Tần Tử Dạ, sắc mặt tái nhợt nhìn Phòng Ngọc Châu cười cười.
Phòng Ngọc Châu trên dưới quan sát cô một phen, lại thu hồi tầm mắt, ưu nhã hào phóng cười nói, “Hóa ra là bạn gái Tần tổng. Đã sớm nghe nói Tần tổng có một người thanh mai quan hệ rất tốt, hôm nay gặp được, thật là có duyên.”
“Tần tổng đã có việc, vậy Ngọc Châu đi trước, chuyện còn sót hôm khác chúng ta lại bàn.”
Tần Tử Dạ gật đầu, hắn cũng không nghĩ tới sẽ gặp được Sở Di Nhiên, hiển nhiên hôm nay cũng không thích hợp để nói chuyện kia.
Liền nói: “Vậy được, hôm nào tôi mời Phòng tiểu thư bữa cơm.”
Phòng Ngọc Châu gật đầu rồi bỏ đi.
Tần Tử Dạ hỏi Sở Di Nhiên, “Sao em lại ở đây?”
Sở Di Nhiên trợn to mắt, không thể tin tưởng, “Anh đang nói em theo dõi anh?”
Tần Tử Dạ đau đầu, ấn ấn đường, “Anh không có ý đó, anh chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Nhưng Sở Di Nhiên không tin, cô cho rằng Tần Tử Dạ chính là có ý kia, chính là không tin cô.
“……Em cũng chưa từng nghi ngờ anh, anh nói ngày mai mới về, hôm nay lại cùng một cô gái khác xuất hiện ở chỗ này. Anh Dạ, tại sao anh có thể như vậy, anh còn nghi ngờ em, em tin tưởng anh như vậy, anh lại cùng cô gái khác ở bên nhau.”
Gân xanh trên đầu Tần Tử Dạ thẳng nhảy, “Di Nhiên, anh không cùng cô gái khác ở bên nhau, Phòng Ngọc Châu là bởi vì gần đây Tần thị và Phòng thị có một dự án hợp tác…… Di Nhiên, em muốn thế nào mới có thể tin tưởng anh.”
Đầu Tần Tử Dạ càng đau.
Sở Di Nhiên bịt lỗ tai, “Em không nghe em không nghe em không nghe.”
Tần Tử Dạ:……
Trực tiếp vác về nhà.
Đương nhiên cũng không có bạch bạch bạch, nhưng thật ra cũng không khác gì nhiều.
Hiểu lầm nhiều hơn nữa chỉ cần bạch bạch bạch, là có thể bỏ qua.
Dù hận mi chỉ cần bạch bạch bạch, là có thể tha thứ.
Bạch bạch bạch chính là thần khí, chính là tất cả.
Nhưng mà ngược luyến văn chỉ có đến cuối cùng mới có kết cục viên mãn, hiển nhiên bây giờ còn chưa đến lúc đó.
Cho nên chỉ có ngược.
Bạch bạch bạch cũng vô dụng, cho dù tạm thời giải trừ hiểu lầm, phía sau còn có một đợt sóng lớn hiểu lầm cùng hãm hại.
Vết rách tình yêu của Tần Tử Dạ và Sở Di Nhiên sẽ càng lúc càng lớn.
Tần Tử Dạ trách Sở Di Nhiên không tin hắn, Sở Di Nhiên trách Tần Tử Dạ không trung thành với cô.
Cho nên, đến tổn thương nhau đi.
Càng tổn thương, càng khó vượt qua, thời điểm hiểu lầm được giải trừ sẽ càng ngọt ngào.
Tư Như xem diễn đến thoải mái.
Cô An mỗi lần tới đều nói với Vệ Mẫn rằng Sở Di Nhiên rất đáng thương, có đôi khi cũng nói với Tư Như.
Thật ra thì vẫn là muốn cho Vệ Mẫn nhận Sở Di Nhiên làm con gái.
Vệ Mẫn lén lút nói với Tư Như: “Đàn ông bên ngoài rất nhiều tâm tư, sau này Hủy Hủy kết giao bạn trai nhất định phải nói với mẹ, mẹ đã quan sát nhiều người, giúp Hủy Hủy giữ cửa mới không bị người khác lừa.”
Vệ Mẫn một lòng vì con gái yêu, chỉ còn kém trực tiếp nói với Tư Như đừng lấy chồng, sau này mẹ nuôi con.
Tư Như nói: “Nghe nói gần đây anh hai kết giao bạn gái.”
Vệ Mẫn không thèm để ý xua tay, “Mặc kệ anh hai con, nó có chừng mực.”
Tư Như:……
Còn nói muốn giữ cửa thật tốt đâu.
An Thịnh: Mẹ nhất định không phải mẹ ruột, mẹ còn không lo con bị lừa, mẹ cũng không yêu con.
Vệ Mẫn: Ha ha, một thằng đàn ông như con còn sợ bị lừa, lừa ai đó.
An Thịnh:……
Tôi lựa chọn làm cẩu.
Cô An thay Sở Di Nhiên kể khổ, thật ra cho rằng An gia đồng tình với mình.
Tư Như nói thẳng: “Nếu ở bên nhau thống khổ như vậy dứt khoát chia tay là được, cần gì rối rắm như vậy.”
Cô An vẻ mặt trách cứ nhìn Tư Như, “Đứa nhỏ này, nói cái gì đó, Di Nhiên và Tử Dạ bao nhiêu năm tình cảm, sao có thể nói chia tay liền chia tay.”
Đều khuyên nhủ không chia tay, nào có ai trực tiếp khuyên người ta chia tay như vậy.
Tư Như chớp chớp mắt tỏ vẻ kinh ngạc, “Nhưng cô nói bọn họ ở bên nhau không hạnh phúc nha, mỗi ngày cãi nhau, còn ở bên nhau làm gì.”
Tình yêu là một chuyện tốt đẹp, mỗi ngày cãi nhau, nghi kỵ lẫn nhau, một chút cũng không tốt đẹp.
Vệ Mẫn bắt Tư Như đi uống nước trái cây, “……Trẻ con trong nhà biết cái gì, nhanh đi nhanh đi, lát nữa mẹ đến kiểm tra.”
Vệ Mẫn đối với đồ ăn thức uống của Tư Như quản rất chặt, hai tháng nay Tư Như ăn uống thoải mái nghỉ ngơi tốt, chiều cao tăng lên thêm mấy centimet, trên người cũng có chút thịt, nhìn không gầy yếu giống như trước nữa.
Chờ Tư Như đi rồi, Vệ Mẫn đứng lên nhìn cô An nói: “Em chồng, em không cảm thấy em đối với Sở Di Nhiên quan tâm quá mức sao? Hủy Hủy mới là cháu ruột của em, em đối xử với một người ngoài còn tốt hơn so với cháu gái ruột của mình.”
Điển hình của khuỷu tay hướng ra bên ngoài.
Cô An lôi kéo tay Vệ Mẫn, “Chị dâu, em đối xử với Hủy Hủy cũng rất tốt.”
Vệ Mẫn cười cười, cô An tiếp tục nói: “Chị dâu cũng nhìn Di Nhiên lớn lên, con bé vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện. Hiện giờ Tần gia đang bắt Tử Dạ tìm đối tượng thông gia, Di Nhiên mỗi ngày ở nhà lấy nước mắt rửa mặt. Chị cả, không phải chỉ là một thân phận, nếu Tần gia và An gia chúng ta kết quan hệ thông giao cũng là điều có lợi đối với An gia chúng ta.”
Vệ Mẫn chỉ cười không nói, thực lực An gia hiện giờ không khác biệt lắm, nhiều hơn nữa sẽ khiến người khác chú ý, coi như việc dệt gấm thêu hoa.
(Dệt gấm thêu hoa: việc làm phù phiếm gây chú ý, không có lợi ích thực sự)
Đột nhiên nhớ tới một việc, ngẩng đầu nhìn cô út An hỏi: “Nghe nói Chu gia các em chuẩn bị hợp tác với Tần gia kế hoạch nguồn nhiên liệu mới?”
Cô An nghĩ nghĩ, gật đầu, “Hình như là vậy, em nghe anh Hàn nói qua hai lần.”
Đều đã là người hơn bốn mươi, còn anh Hàn.
Vệ Mẫn thu lại nụ cười trên mặt, “Chị nghĩ em vẫn nên trở về thương lượng với chồng em một chút, bảo nó suy nghĩ kỹ càng. Sự việc nguồn nhiên liệu mới còn đang trong thảo luận, hiện tại đầu tư còn quá sớm, lỡ như không thông qua, bỏ tiền vào giai đoạn đầu này coi như ném đá trên sông.”
(Ném đá trên sông: kiểu nước đổ lá khoai, làm rồi cũng bằng không)
Chuyện liên quan đến nguồn nhiên liệu mới, cho dù là giai đoạn đầu kinh phí đầu tư cũng sẽ không ít.
Một khoản tiền rất lớn.
Cô An cũng chỉ gật đầu cho có lệ, hoàn toàn không đem lời nói của Vệ Mẫn để trong lòng, còn đang tâm tâm niệm niệm thế nào mới có thể khuyên bảo Vệ Mẫn nhận nuôi Sở Di Nhiên.
Cô An thật đúng là bênh vực người ngoài.