Sở Di Nhiên muốn trở thành con gái nuôi của An gia, Tư Như sẽ phải nhường đường cho cô ta, dựa vào cái gì.
Chỉ bằng cốt truyện của cô ta?
0527: Đúng là vậy.
Tư Như:……
Buông tay, được rồi.
Trái lại cô muốn nhìn một chút, cô không đồng ý, tình yêu của Sở Di Nhiên và Tần Tử Dạ lúc ấy sẽ sụp đổ hay không.
Tư Như cúi đầu, hẳn là sẽ không, tình yêu của bọn họ chân thành như thế, tình yêu đích thực là sẽ không bị bất luận cái gì đánh đổ, vô luận là mẹ chồng ác độc, hay là bạn gái cũ ánh trăng sáng, hoặc là thân phận môn không đăng hộ không đối.
Thân phận gì gì đó, nhất định làm bẩn sự tồn tại của tình yêu thuần khiết.
Thứ như vậy nên bị tiêu diệt.
Vật cản trở tình yêu bọn họ đều nên bị tiêu diệt.
Thí dụ như cho tới bây giờ nguyên chủ không hề xuất hiện qua trong cốt truyện.
Tư Như cự tuyệt đến thoải mái, còn đâm Sở Di Nhiên một chút. Lời cô nói đều có lý, không có người nguyện ý bị người khác chia sẻ tình thương của cha mẹ, nói chỉ cần một danh phận, ai mà tin.
Con người ai cũng có lòng tham, có danh phận thì càng muốn nhiều hơn, cuối cùng có lẽ là toàn bộ An gia.
Sở Di Nhiên từ rất nhỏ đã bị cô An đưa tới An gia, là người được chọn làm con gái nuôi dự phòng của An gia, nhưng vẫn không thành công.
Dào dạt hy vọng, càng thêm khao khát về tương lai tốt đẹp, lại lần lượt bị vả mặt.
Trong lòng cô ta sẽ không oán hận An gia?
Sẽ không có ý kiến?
Cũng sẽ không cảm thấy An gia đem lòng tự tôn của cô ta giẫm nát dưới chân?
Trên thế giới này người nuôi sói mắt trắng chỗ nào cũng có, càng không nói An gia còn chưa từng nuôi dưỡng Sở Di Nhiên.
(Sói mắt trắng: chỉ những kẻ vong ơn bội nghĩa)
Đến lúc đó đối phó với An gia yên tâm thoải mái, lòng cũng không có chút áy náy nào.
Các người chỉ cho tôi một thân phận, các người chưa từng nuôi dưỡng tôi.
Tư Như chỉ cười không nói.
Hai mắt Sở Di Nhiên rưng rưng, thân thể mảnh khảnh nhẹ nhàng run rẩy, giống như tiểu bạch hoa trong gió lung lay sắp đổ, nhưng cô ta nỗ lực ổn định thân thể thẳng tắp, bả vai gầy yếu, yếu ớt lại kiên cường.
“Hủy Hủy, chị biết…… Biết yêu cầu của chị làm em khó xử, ai cũng không muốn đem cha mẹ của mình nhường cho người khác. Nhưng là…… Chị thật sự không có cách nào, chỉ có em mới có thể giúp chị, chị cầu xin em được không? Chị thật sự không thể rời khỏi anh Dạ.”
Sở Di Nhiên nắm chặt ngón tay, trên mặt lại một mảnh thống khổ đáng thương.
Nếu như, nếu như không phải tại Tư Như, cô ta nhất định có thể đi vào An gia, cũng không có xấu hổ khuất nhục ngày hôm nay.
Những khuất nhục này đều là Tư Như gây cho cô ta.
Cô ta hận.
Nhưng hiện tại cô ta còn phải cầu xin Tư Như.
Tư Như cảm thấy thật cạn lời, nhún vai nói với Sở Di Nhiên: “Tôi không thể đồng ý. Cho dù tôi đồng ý, mẹ tôi cũng sẽ không đồng ý, mẹ nói mẹ chỉ có một đứa con gái là tôi, tôi là bảo bối duy nhất của mẹ.”
Sở Di Nhiên mắt sáng ngời, “Chỉ cần em Hủy Hủy đồng ý, chị tin rằng cha mẹ nhất định cũng sẽ đồng ý.”
Tư Như là phần mấu chốt nhất của sự việc này, nếu Tư Như không có ý kiến, những chuyện khác đều không thành vấn đề.
Bởi vì trong nhà sơ sẩy, Tư Như ăn khổ mười mấy năm, rất vất vả tìm về, tất cả mọi người An gia mang nhiều hổ thẹn muốn bồi thường.
Nhưng dựa vào cái gì muốn Tư Như đồng ý.
Hiện tại An gia một nhà hoan hỉ hòa thuận, như vậy cũng rất tốt.
Vệ Mẫn là người đối xử với Tư Như tốt nhất, Tư Như sẽ không đâm dao vào lòng Vệ Mẫn.
Con gái ruột thịt bắt mình thu dưỡng cô gái khác, nghĩ lại cũng thấy đau.
Tư Như quay đầu nhìn Tần Tử Dạ, “Không thể trở thành con gái An gia thì các người không thể ở bên nhau?”
Tần Tử Dạ cau mày, môi mỏng mím thật chặt.
Cũng không phải.
Hắn sẽ không chia tay với Di Nhiên.
Nhưng mà nếu có cái danh phận con gái An gia này, tình yêu bọn họ chính là nước chảy thành sông, chính là môn đăng hộ đối, chính là duyên trời tác hợp.
Gia đình danh thế giàu có lựa chọn một nửa kia phần nhiều là suy xét vì lợi ích, thật lòng yêu nhau ở cùng một chỗ lại không bị liên lụy vì thân phận quả thực rất ít.
Tần Tử Dạ hy vọng hắn và Sở Di Nhiên chính là cặp đôi được xã hội thượng lưu hâm mộ như vậy.
Bọn họ thật lòng yêu nhau, tình yêu bọn họ nên nhận được chúc phúc của tất cả mọi người.
Tình yêu thuần khiết không có bất kỳ vết nhơ nào, hắn hy vọng có thể dành cho Sở Di Nhiên điều tốt nhất.
Trừ bỏ thân phận của Sở Di Nhiên, cô ấy chính là một cô gái hoàn mỹ.
Nhưng chính một điểm thân phận này trở thành vật cản lớn nhất, kéo dài khoảng cách tình yêu của bọn họ. An gia chính là một cây cầu, Tư Như lại tự tay phá hủy cây cầu này.
Tần Tử Dạ trầm mặc không nói lời nào, Tư Như mỉm cười, “Xem ra các người cũng không phải tình yêu đích thực sao.”
Sở Di Nhiên trợn to mắt, trong mắt tràn đầy không thể tin tưởng.
Người này cư nhiên hoài nghi tình yêu của cô ta và anh Dạ.
Không thể tha thứ.
Chợt nghe giọng nói nhẹ nhàng của Tư Như, “Là tình yêu đích thực mà nói, làm sao có thể bị thân phận đánh gục. Các người nhất định không phải tình yêu đích thực, các ngươi yêu nhau còn chưa đủ sâu đậm.”
Nhìn Tần Tử Dạ, “Anh không phải thật sự thích cô ấy đúng không. Thật sự yêu thương mà nói, tại sao anh lại để ý thân phận của cô ấy. Nhất định phải trở thành con gái An gia mới có thể sao? Thật ra anh chỉ để ý cái thân phận con gái An gia này đi. Không phải con gái An gia thì không thể ở bên nhau, ngay cả khảo nghiệm này tình yêu của các người còn chịu không nổi, cho dù sau này kết hôn chỉ một chút sóng gió, con thuyền tình yêu của các người cũng lật.”
Sở Di Nhiên khiếp sợ đến nói không ra lời, cô ta muốn phản bác, nhưng trong lòng đã chấp nhận lời Tư Như nói, nhất định phải là con gái An gia mới có thể ở bên nhau với hắn? Nhìn về phía Tần Tử Dạ, chỉ thấy Tần Tử Dạ bình tĩnh nhìn Tư Như, trong mắt thâm thúy tràn đầy hoài nghi, “Những lời này ai nói cho cô?”
Nguyên chủ lớn lên trên núi, cô căn bản không có khả năng nói ra những lời này.
Tốt, quả nhiên không hổ là nam chính của cốt truyện này.
Chỉ số thông minh online, một giây liền giết người trong nháy mắt.
Vậy nhưng Tư Như cong môi cười, tự tin lại hàm súc, “Mỗi ngày 8 rưỡi tối, đài truyền hình Quả Xoài Vàng, “Tổng tài bá đạo yêu tôi: ước hẹn cùng tôi tương ngộ”.”
Hai người sửng sốt, trong đôi mắt đen của Tần Tử Dạ hiện lên một tia sáng sắc bén, thật tốt, mùa thu đến rồi, Vương thị nên phá sản.
“Tổng tài bá đạo yêu tôi” do thạch trái cây Vương thị tài trợ phát sóng, tình yêu thuần khiết, tuổi trẻ vô địch, trong nắng hè chói chang, chờ mong cùng người tương ngộ.
Họ Vương thua cuộc, tổng tài bá đạo tiêu chuẩn.
Mỗi một tổng tài bá đạo đều có một địch nhân họ Vương.
Họ Vương nào đó:……
Tai bay vạ gió, mệt quá, không muốn yêu nữa.
Tư Như đuổi hai nhân vật chính trong cốt truyện không mời mà đến đi, tâm tình thoải mái, cầm cái muỗng ăn mousse xoài, rất nhanh ăn hết một bát lớn.
Tâm tình hai người rời đi như thế nào cô cũng không muốn nhúng tay vào, nhưng vẫn rất vui sướng chúc sự tình bọn họ không thành.
Trong miệng ngậm cái muỗng, Tư Như vui sướng khi người gặp họa, không biết không có cái nhãn con gái An gia này treo ở ngoài, tình yêu bọn họ còn có thể đi được thuận buồm xuôi gió sao? Theo cô biết, Tần gia cũng không phải là gia tộc không có dã tâm, vẫn luôn muốn tìm cơ hội một bước lên trời, cũng không biết một cô gái mồ côi ăn nhờ ở đậu có thể thỏa mãn được ảo tưởng của bọn họ đối với con dâu tương lai hay không.
Cô gái mồ côi.
Sở Di Nhiên kia cũng không phải là cô gái mồ côi gì cả.
Cha mẹ khoẻ mạnh, sao có thể gọi là cô gái mồ côi.
Tư Như cười đến khuôn mặt sáng rỡ.
Hai người rời khỏi biệt thự, trong lòng rất phức tạp.
Trong đầu Sở Di Nhiên hiện lên lời Tư Như nói, “……Đã là tình yêu đích thực, cho dù quá trình quanh co ngoắt nghoéo đầy chông gai, đến cuối cùng cũng có thể tu thành chính quả………… Tổng tài bá đạo, làm sao ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được?”
Sở Di Nhiên thở ra một hơi, nhìn về phía Tần Tử Dạ, đôi mắt trong suốt sáng ngời, tràn ngập tín nhiệm, “Dạ, em tin tưởng anh, cũng tin tưởng tình yêu của chúng ta, chỉ cần chúng ta ở bên nhau là có thể chiến thắng tất cả. Cho dù em không phải con gái An gia cũng không sao, đúng không? Tất cả những gì anh yêu chỉ là em, chỉ có em.”
Tần Tử Dạ xoa đầu Sở Di Nhiên, đem cô ta kéo vào trong lòng, Sở Di Nhiên dán chặt vào lồng ngực nóng nổi, nghe được giọng nói Tần Tử Dạ ôn nhu trong trẻo, “Ừ, anh chỉ yêu em.”
Tần Tử Dạ rũ mí mắt xuống, trong mắt đen láy thâm thúy xẹt qua một tia bất đắc dĩ. Trong lòng là cô gái hắn yêu nhất, Tư Như có một câu nói không sai, là một người đàn ông, làm sao hắn có thể để cho cô gái mình yêu không có cảm giác an toàn đây.
Di Nhiên vẫn luôn muốn trở thành con gái An gia, bởi vì sợ hãi, bởi vì không có cảm giác an toàn, sợ hãi không thể cùng hắn ở bên nhau.
Di Nhiên là một cô gái tốt như vậy, toàn tâm toàn ý vì hắn suy nghĩ, trước đây bọn họ ở bên nhau một thời gian, cha mẹ cũng khen cô là một cô gái thanh nhã hào phóng, chỉ là vì vấn đề thân phận. Hắn tin tưởng, chỉ cần bọn họ kiên trì ở bên nhau, một ngày nào đó cha mẹ sẽ đồng ý.
Tổng tài bá đạo yêu tôi.
.................
Ừ, trước hết không để cho xí nghiệp họ Vương phá sản.
Vì thế sau khi liếc mắt đưa tình đầy ẩn ý, hai người sau khi trở về thức đêm xem xong “Tổng tài bá đạo yêu tôi.”
Sau khi xem, đôi mắt đẹp của Sở Di Nhiên rưng rưng, điềm đạm đáng yêu, “Anh Dạ, diễn biến của bộ phim truyền hình này chính là tình yêu của chúng ta…… Giống với tình yêu thuần khiết mỹ lệ của chúng ta, cuối cùng bọn họ phá bỏ ngàn vạn khó khăn cách trở ở bên nhau, em tin tưởng chúng ta cũng có thể giống như bọn họ vậy, cuối cùng ở bên nhau.”
Trong lòng hai người khát khao hướng về tương lai tốt đẹp.
Tư Như đem sự tình hôm nay không chút giấu giếm nói lại cho Vệ Mẫn, cuối cùng còn hào phóng chúc phúc bọn họ, “……Hy vọng anh chị ấy có thể ở bên nhau, tình yêu của anh chị thật khiến cho người ta cảm động.”
“Lúc chị ấy cầu xin con, đáng thương như vậy, con cũng không nhịn được muốn mềm lòng.”
Thấy Vệ Mẫn trừng cô, Tư Như vội ôm cánh tay Vệ Mẫn làm nũng, “Chị ấy nói đáng thương như vậy, giống như con không đồng ý thì chính là đao phủ chia rẽ chị ấy và bạn trai chị ấy, chính là người xấu. Nhưng con chỉ cần tưởng tượng một khi đồng ý sẽ có người tới đoạt người với con, con liền không đáp ứng.”
Vệ Mẫn nhẹ nhàng điểm một cái lên mũi Tư Như, “Tiểu phôi đản, coi như con thức thời.”
Bà hiện tại có đủ con gái rồi, cho dù Tư Như đáp ứng, bà cũng sẽ không đồng ý.
Chính là sợ con gái quá đơn thuần bị người ta lừa gạt còn giúp người ta đếm tiền.
Thấy nhiều người thì sẽ biết, trên thế giới này nha, nơi nào thật sự có người nội tâm đơn thuần đâu.
Có đôi khi chúng ta thấy đơn thuần, bất quá là người đó muốn để cho người khác nhìn thấy mà thôi.
Con người chính là động vật phức tạp nhất trên thế giới đó.
Nhưng may mắn là con gái của bà coi như thông minh.
Về phần Sở Di Nhiên, a, thầm nghĩ chỉ muốn một thân phận, sẽ không tranh giành tình cảm với Hủy Hủy.
Vệ Mẫn sờ khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của con gái, “Hủy Hủy làm rất đúng, sau này cũng phải làm như vậy. Nếu có chuyện không biết phải làm sao thì phải gọi điện thoại cho mẹ, cũng có thể gọi điện thoại cho cha, biết không?”
Tư Như ngoan ngoãn gật đầu.
Ăn cơm tối xong ngồi ở phòng khách xem đài Vàng.
Trong TV, nam chính anh tuấn soái khí dùng sức ôm nữ chính rít gào: “……Em nghe tôi giải thích, tôi và cô ta không phải như vậy.”
Nữ chính lệ rơi đầy mặt, vẻ mặt tuyệt vọng, “Tôi không nghe tôi không nghe…… Anh là kẻ lừa đảo, anh lừa tôi. Tôi hận anh, sau này cũng không muốn nhìn thấy anh.”
Nam chính: “Tại sao em có thể bỏ tôi đi…… Tôi sẽ không để cho em đi, em muốn thế nào mới có thể tin tưởng tôi.”
Nữ chính: “……Tôi hận anh.”
Nam chính: “Hận tôi, cho dù hận tôi, tôi cũng sẽ không thả em đi……”
Nữ chính: “……Tôi hận anh.”
Nam chính: “……Anh yêu em.”
Ngón tay Tư Như vuốt ve cằm, yêu nhau lắm cắn nhau đau mới chính xác mở ra phương thức ngược luyến tình thâm.
Thuận buồm xuôi gió, thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông.
Cuộc sống bình thản sẽ làm phai mờ tình cảm mãnh liệt, sẽ làm tình yêu trở nên vô tư vô vị. Nhạt như nước sôi để nguội.
Cho nên, tôi là vì tốt cho các người.
Không vượt qua núi cao biển rộng, không vượt qua đồng bằng rải rác chông gai, không trải qua khó khăn trắc trở, chưa từng bị hiểu lầm và hãm hại, không trải qua hoài niệm và sống chết, làm sao có thể gọi là tình yêu oanh liệt đây.
Tình yêu à, chính là giống như một bài hát buồn, gắn bó sống chết, mới khiến cho người ta ước ao thèm muốn chứ.
Cho nên, cảm ơn tôi đi.
Không thu phí thêm vào, coi như tôi đưa tặng miễn phí.
Tư Như cười tủm tỉm nhìn TV.
An Thịnh liếc nhìn em gái mình, không thể hiểu được, chẳng lẽ tình tiết khiến người ta rơi nước mắt như vậy trong lúc vô ý chọc trúng điểm cười của em gái bảo bối?
Tâm tình Tư Như đặc biệt tốt, TV khiến người ta rơi nước mắt cũng không thể ảnh hưởng tâm tình của cô.
Từ một vật hy sinh còn chưa lên sân khấu đã bị giết chết, cho đến bây giờ trở thành nữ phụ ác độc cản trở gây phiền phức cho nam nữ chính.
Thay đổi số phận bị miểu sát, tìm được người nhà.
Thì ngồi chờ xem cuộc vui.
Xem kịch, kịch ngược luyến tình thâm không cần trả tiền.
Tư Như tỏ vẻ như vậy cũng rất tốt.