Chương 6: Cô Gái Chưa Lên Sân Khấu (6)

Tất cả mọi người An gia đối xử với Tư Như rất tốt, rất nhiều hổ thẹn cùng áy náy đều vì cô về mà trở thành vui mừng.

Tư Như tiếp nhận không chút áp lực.

Mỗi ngày cô không cần quan tâm đến gì cả, muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Ông An là bậc thầy tranh Trung Quốc, bà An cũng là con gái gia đình thư hương, hết sức coi trọng quy củ lễ nghi.

Nhưng Tư Như luôn thăm dò điểm mấu chốt của họ.

0527: Chủ nhân, chỗ này của tui có nguyên bộ từ điển lễ nghi tiểu thư quý tộc gương mẫu.

Tư Như: Muốn bao nhiêu tiền.

0527 vui mừng: Không cần tiền, chủ nhân, không cần tiền.

Tư Như: Ta không cần.

0527:……

Vì sao?

Tư Như nhướng mày: Không nên thuận lợi quá.

0527:……

Viết in một chữ: PHỤC.

Tư Như hoàn toàn không cần bất kỳ lễ nghi gì, cô muốn làm gì thì làm cái đó, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua cảm thụ của người khác. Mỗi lần thấy bà An nhíu mày rồi vẻ mặt lại đầy áy náy, Tư Như thầm thoải mái trong lòng.

Đối với việc này, 0527 hoàn toàn không thể hiểu được.

Dựa theo phương thức bình thường, Tư Như nên giống một tiểu thư nhà giàu mới phải, ăn ngủ không nói chuyện, cười không hé răng, nói chuyện nhỏ nhẹ, ôn nhu lại lễ phép.

Mà không phải như bây giờ, thô bỉ.

0527 rất không muốn dùng cái từ này.

Ký chủ của nó từ trước đến nay đều là hướng đến sự xinh đẹp hoàn mỹ nhất làm mục tiêu hàng đầu. Tuy rằng lúc mua đạo cụ vẻ mặt nhức nhối, nhưng sau khi sử dụng nhìn dung nhan của mình tăng thêm một bậc, tích phân có nhiều hơn cũng cam lòng. Nhớ tới những đạo cụ đó, hiện tại nó tặng không cũng không thèm.

Lúc này, 0527 vẫn luôn kiêu ngạo nghẹn khuất quá.

Nếu Tư Như làm theo ý kiến của nó từ đầu, nhiệm vụ này đã sớm hoàn thành.

Đối với ý kiến của 0527, Tư Như chỉ cười nhạo một tiếng.

Ngu xuẩn cuối cùng cũng là ngu xuẩn.

Nguyên chủ lớn lên trong núi từ nhỏ, chịu ngược đãi, chưa từng ra ngoài, ở đâu biết được lúc ăn ngủ không nói chuyện gì gì đó. Cô chỉ biết mỗi ngày sống được rất ngắn, mỗi ngày đều ăn không đủ no, số phận trong tương lai là gả cho một tên ngốc.

Một bé gái ở nông thôn biểu hiện giống một tiểu thư nhà giàu mới rất kỳ quái đó.

Tư Như chưa từng để tâm đến ý kiến của 0527.

Người của An gia dung túng cô khiến ngay cả cô An cũng ghen tỵ.

Lại một lần nữa mang theo Sở Di Nhiên đến chiếm cảm giác tồn tại.

Vẫn là việc trước kia, hy vọng An gia có thể nhận Sở Di Nhiên làm con gái nuôi.

Trước kia còn được, Tư Như không ở đây, có thể lấy lý do để cho Sở Di Nhiên thay thế Tư Như chăm sóc cha mẹ, để vợ chồng Vệ Mẫn có con gái ngoan để gửi gắm.

Hiện tại Tư Như đã trở lại, lý do này liền không dùng được.

Một lý do không được, còn ngàn vạn lý do khác, lý do bao giờ cũng tìm không hết.

“Chị dâu, chị nhìn Di Nhiên nhu thuận như vậy, chị hoàn toàn không cần nhọc lòng là có được một đứa con gái giỏi. Di Nhiên hiểu chuyện như thế lại có thể chiếu cố Hủy Hủy, Hủy Hủy một mình cũng khá cô đơn nha.” Cô An lôi kéo tay Vệ Mẫn nói.

Vệ Mẫn mỉm cười, “Em nếu thích con bé như vậy thì nhận con bé làm con gái nuôi của em. Dù sao cũng không cần nhọc lòng, còn có thể giúp em chiếu cố hai đứa nhỏ, một công đôi việc nha.”

Nụ cười trên mặt cô An cứng đờ, vội vàng khoát tay lắc đầu, “Không được không được, làm sao có thể.”

Vệ Mẫn rút tay về, “Em chỗ nào không được lại muốn nhét cho chị? Em không phải rất thích con bé sao, làm sao không thể tự mình nhận nuôi con bé?”

Có vài người chuyện mình không muốn làm thì đẩy cho người khác, còn tìm một đống lý do đường hoàng, lấy cớ là vì muốn tốt cho người khác. Nếu mi không chấp nhận, mi chính là không cảm kích, cô phụ ý tốt của người khác. Không nhìn được lòng tốt của người khác, mi chính là kẻ xấu.

Cô An chính là người như vậy.

Cô An không qua được chỗ Vệ Mẫn, liền đánh chủ ý lên người Tư Như.

Cô ta thấy Tư Như là một bé gái chưa hiểu chuyện đời lại thiếu hụt tình thân, rất dễ lừa gạt.

Cười híp mắt nói với Tư Như, “Hủy Hủy, con có muốn một người chị hay không? Một mình con ở nhà chắc rất buồn chán, đến lúc đó có chị gái ở cùng con được không, là chị gái ôn nhu mặc váy trắng hôm đó, con có thích hay không?”

Cô ta tưởng Tư Như nhất định sẽ nói thích, dù sao Sở Di Nhiên khôn khéo được lòng người như vậy.

Tư Như cau mày suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Là người mặc toàn màu trắng, chị gái trong nhà có người chết kia sao?”

Sở Di Nhiên luôn mặc váy trắng, vì váy trắng thể hiện sự thuần khiết. Nhưng trong ấn tượng của nguyên chủ, chỉ khi trong nhà có người chết mới có thể mặc đồ trắng.

Cho nên Tư Như chưa bao giờ mặc đồ trắng.

Cô An nghẹn một bụng, nhất thời tức giận, “Nói cái gì đó, người chết cái gì. Đứa nhỏ này tuổi cũng không nhỏ, tại sao há mồm ngậm miệng lại mắng chửi người như thế.”

Cô An cũng thích mặc màu trắng, màu trắng đại biểu cho sự thuần khiết lãng mạn, Tư Như nói Sở Di Nhiên nghe giống như đang nói cô ta.

Tư Như bĩu môi, không vui, cô An lại nói giúp người ngoài như Sở Di Nhiên. Một hai thu xếp cho Sở Di Nhiên thành con gái nuôi của An gia, nhất định đem cốt truyện trở lại trên con đường chính đạo.

Ai chẳng có chút tính khí nóng nảy này.

Cố tình không cho người khác được toại nguyện.

Vệ Mẫn vội đem Tư Như ôm vào trong ngực, sợ cô bị dọa sợ.

Hướng về phía cô An bất mãn nói: “Em dâu muốn nói chuyện cứ nói, tại sao gào lên với con bé. Hủy Hủy của em cũng không nói sai, chẳng lẽ Sở Di Nhiên kia không phải ngày nào cũng mặc cả người váy trắng sao?”

Ở phương Tây, màu trắng đại diện cho sự thuần khiết vô hại, nhưng ở Trung Quốc cũng không phải điều may mắn gì.

Không nói trước đây, ngay cả bây giờ cũng rất ít người mặc màu trắng toàn thân.

Mặc áo sơ mi trắng, phía dưới phối với quần jean. Mặc váy trắng, nhất định phải phối màu.

Ai như Sở Di Nhiên, suốt ngày toàn thân trắng toát. Bà đã muốn nói từ sớm, nếu không phải để ý mặt mũi cô em chồng ai lại cho thứ xúi quẩy như vậy vào nhà.

Lần này nói chuyện ra về không vui vẻ.

Lúc không có ai, Vệ Mẫn lôi kéo Tư Như liên tục dặn dò, bảo cô nhất thiết không được đến gần Sở Di Nhiên.

Cô bé kia nhìn điềm đạm dịu dàng, thấy ai cũng là cười, nhưng Vệ Mẫn là người nhạy cảm, đáy mắt đầy tính toán của Sở Di Nhiên không gạt được bà.

Nhưng mà cô em chồng nói cũng không sai. Con gái luôn luôn một mình, không có bạn bè, không xã giao, như vậy cũng không được.

Vì thế, Vệ Mẫn lại rối rắm.

Biện pháp tốt nhất chính là đi học.

Trong trường tất cả đều là bạn cùng lứa, có thể kết bạn, còn có thể học kiến thức.

Thế nhưng thân thể Tư Như không tốt, vạn nhất ở trong trường bị đụng phải, bị thương thì phải làm sao.

Vệ Mẫn quyết định buổi tối bàn bạc với chồng.

Kết quả bàn bạc chính là mời giáo viên dạy kèm.

Không có cách khác, con gái một chữ cũng không biết, dù đi học cũng như vịt nghe sấm. Đi học còn khiến người khác lo lắng, không bằng ở trong nhà, có người trông coi, muốn ăn gì cần gì đều thuận tiện.

Tư Như cảm thấy rất tốt.

Vì thế liền bắt đầu kiếp sống học tập bị chậm trễ, lúc không có chuyện gì làm thì đi đến thư phòng của ông nội chơi. Thư phòng của ông có rất nhiều sách, giá sách trên tường đều được chất đầy.

Ông An ngẫu nhiên phát hiện cháu gái bảo bối có thiên phú hội họa, vì thế kiếp sống học tập của Tư Như lại nhiều thêm một phần vẽ tranh.

Vốn dĩ ông An là họa sĩ bậc thầy, thế nhưng hai đứa con, con trai thì theo đuổi công việc chính trị làm cho chính phủ, con gái duy nhất cũng không có hứng thú với việc này, không nghĩ tới cháu gái lại thích còn có thiên phú. Sau khi vui mừng liền hạ quyết tâm nhất định phải đem y bát truyền cho Tư Như.

(Y bát = áo cà sa và bát của thầy tu: ý chỉ truyền từ đời này sang đời khác, trong này là nói về kỹ thuật hội họa của ông An)

Tư Như bên này sống tốt, Sở Di Nhiên lại không vui.

Cô gái luôn khát khao về tình yêu lãng mạn dành cho riêng mình, bạn trai cao lớn đẹp trai, dịu dàng nhiều tiền. Tốt nhất là tổng tài bá đạo, tuy rằng dịu dàng nhưng lại bá đạo, bất kể bên ngoài người khác đẹp đẽ đê tiện câu dẫn thế nào, chỉ yêu một người.

Vô tình đối với tất cả mọi người, không hề có điểm mấu chốt với người mình yêu.

Sở Di Nhiên cảm thấy Tần Tử Dạ chính là người như vậy.

Nhưng mà cũng có việc Tần Tử Dạ không làm được.

Ví như ý nguyện của trưởng bối trong nhà.

Ví như cha Tần mẹ Tần bắt hắn chia tay Sở Di Nhiên.

Đương nhiên Tần Tử Dạ sẽ không chia tay với Sở Di Nhiên. Hắn thật sự thích Sở Di Nhiên, thề với trời chỉ yêu một mình cô, tuyệt đối sẽ không đi xem mắt.

Sau khi xác định Sở Di Nhiên sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với Tần gia, cha Tần mẹ Tần liền có thái độ khác với Sở Di Nhiên.

Kẻ có tiền, lợi ích luôn đi đôi với tình yêu.

Chỉ có lợi ích mới là lâu dài.

Cha Tần mẹ Tần cũng chưa nói muốn bọn họ chia tay, nhưng bắt Tần Tử Dạ đi xem mắt, đối phương là con gái trùm bất động sản nào đó, lớn lên xinh đẹp đáng yêu mới đi du học từ nước ngoài trở về.

Sở Di Nhiên lôi kéo Tần Tử Dạ không cho hắn đi, Tần Tử Dạ liền không đi, ở cùng Sở Di Nhiên cả ngày. Sở Di Nhiên rất vui vẻ, lúc chia tay tặng cho Tần Tử Dạ một nụ hôn nóng bỏng. Tần Tử Dạ vẻ mặt ngọt ngào trở về, lại đối mặt với cha Tần mẹ Tần đang đen mặt ngồi trong phòng khách.

Một trận mắng chửi.

Làm chủ Tần gia vẫn là cha Tần, Tần Tử Dạ cũng chưa phải tổng tài bá đạo một tay nắm quyền. Hắn hiện tại tuy rằng cũng bá đạo nhưng không phải là tổng tài, chỉ là giám đốc một công ty, quyền lợi vẫn còn nằm trong tay cha Tần. Cha Tần mới hơn năm mươi, vẫn còn sống rất lâu.

Tần Tử Dạ không muốn đi xem mắt, cũng không muốn ăn chửi.

Từ nhỏ hắn chính là con nhà người ta, người khác không theo kịp, thầy cô khen ngợi, trưởng bối vừa lòng, bạn cùng lứa tuổi hâm mộ, lúc nào thì bị mắng chửi qua.

Cảm giác ăn chửi thật quá khó chịu rồi.

Vì thế hắn tính toán mang theo Sở Di Nhiên đi tìm Tư Như.

Ý nghĩ của hắn giống cô út An, đều nghĩ Di Nhiên là một cô gái tốt như vậy, có thể làm chị gái Tư Như là phúc phận Tư Như đời trước tu luyện được, là chuyện tốt người khác cầu cũng không có.

Tư Như tỏ vẻ:…………

Ai muốn thì tự làm.

Dù sao cô không làm.

Sở Di Nhiên cũng muốn tìm Tư Như. Cô ta cảm thấy Tư Như là một con rối gỗ, một con bé từ nông thôn, cô ta chỉ cần lừa gạt một chút Tư Như sẽ đồng ý.

Sau khi Tư Như bắt đầu đồng ý tự học vẽ tranh, Vệ Mẫn trở về công ty đi làm.

Mấy ngày này đã tồn đọng rất nhiều việc, không thể nào tiếp tục giao việc cho người khác, nếu không trở về sẽ chất thành núi cao, tuy rằng bà thật sự rất không muốn về.

Đi thì không thấy con gái, thời gian ở bên con gái cũng ít đi.

Vệ Mẫn cảm thấy rất phiền muộn, bà cảm thấy mình đang tự làm khó mình, không biết lúc trước sao lại muốn tiếp nhận cái công ty này.

Nhưng mà, không thể không đi.

Công ty sau này còn để lại làm của hồi môn cho con gái.

Nói đến của hồi môn, Vệ Mẫn lại xoa ấn đường. Con gái mới tìm trở về, không được mấy năm sẽ phải lập gia đình, đáng tiếc.

Nhưng mà, không thể không gả.

Tuy rằng An gia hoàn toàn có khả năng nuôi cô lớn.

Phải gả cho dạng người gì, bà nhất định phải rửa mắt tỉ mỉ tìm, muốn lớn lên tốt, trong nhà tốt, không thiếu tiền, gia đình hòa thuận, sống chung tốt với người nhà.

Nhất định phải làm cho con gái thoải mái, gả đi hay ở nhà đều giống nhau.

Con gái đều là cục nợ nha.

Vệ Mẫn không ở nhà, nhưng đã dặn dò người giúp việc trong nhà chiếu cố cô thật tốt.

Cũng không ai nghĩ tới Tần Tử Dạ sẽ mang Sở Di Nhiên đến.

Trước kia hai người cũng đã tới, nhưng hoặc là theo trưởng bối trong nhà đến, hoặc là theo An Cẩm đến, cũng coi như khách quen.

Tần Tử Dạ và An Cẩm là bạn tốt.

Thế nhưng hôm nay An Cẩm đi vắng.

An Cẩm có ở nhà hay không không ảnh hưởng, hôm nay hai người đến tìm Tư Như.

Lúc này, Tư Như đang viết chữ trong vườn hoa.

0527: Chủ nhân, hệ thống tui có bán kỹ năng thông suốt, chỉ cần một chút tích phân là có thể khai thông các loại kỹ năng, thư pháp hội họa không đáng kể, cái gì cũng không khó.

Tư Như: Không có tích phân.

0527: Tặng miễn phí cho cô, không cần tiền.

Tư Như: Vẫn không cần.

0527: Hả.

Tư Như:………