Nội tâm Tư Như rất bình tĩnh, nhưng tâm tình của nguyên chủ lại rất kích động, lòng như đánh trống, vừa khẩn trương vừa sợ hãi vừa cao hứng vừa lo lắng, quả thực không thể phức tạp hơn.
Tình cảm con người thật phức tạp.
0527:……
Chủ nhân, hiện tại cô cũng là người.
Tư Như cười như không cười: Mi xác định?
0527:…………
Coi như nó chưa nói gì đi.
Vệ Mẫn và An Quốc Kiến vừa đến liền nhìn thấy một cô bé ngồi cúi đầu trong góc.
Mặc quần áo dài, im lặng ngồi trên ghế, nữ cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh ôn nhu nói chuyện cùng cô bé, cô bé cúi đầu. Vệ Mẫn gắt gao cắn môi, không để mình khóc lên.
Như cảm giác được có người đang nhìn mình, cô ngẩng đầu, một đôi mắt to trắng đen rõ ràng, liếc mắt nhìn hai người một cái, phát hiện không nhận ra liền cúi đầu xuống rất nhanh, nhát gan lại yếu đuối.
Nữ cảnh sát bên cạnh chỉ vào Vệ Mẫn và An Quốc Kiến, hướng về phía Tư Như nhẹ giọng nói: “A Thập, họ chính là cha mẹ em. Bọn họ đã đến đón em rồi, mau qua đó đi.”
Tư Như sửng sốt một chút, khi ngẩng đầu lên đã bị ôm vào một lồng ngực ấm áp.
Thật sự rất ấm áp nha.
Người phụ nữ ôm cô nước mắt rơi như mưa, nước mắt rơi trên cổ Tư Như, rất khó chịu. Cô giãy người một cái, lại bị người phụ nữ ôm chặt hơn.
“…… Hu hu, Hủy Hủy, Hủy Hủy của mẹ, bảo bối của mẹ, rốt cuộc cũng tìm được con…… Hức, đều là mẹ không tốt, mẹ vứt bỏ con, mẹ không chăm sóc con tốt…………”
An bí thư bên cạnh gỡ mắt kính xuống lau lau khóe mắt, tâm tình của ông cũng rất kích động.
Vỗ vai vợ mình, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Tìm trở về là tốt rồi, khóc cái gì, em ôm cũng làm cho Hủy Hủy không thoải mái.”
Cảm giác được Tư Như giãy giụa, Vệ Mẫn vội buông ra một chút nhưng vẫn ôm Tư Như vào trong lòng. Vẻ mặt Tư Như hoảng loạn mờ mịt, quay đầu nhìn về phía nữ cảnh sát ban nãy.
Vệ Mẫn nhìn khuôn mặt nhỏ của Tư Như xanh xao vàng vọt, tim đau như cắt, “Hủy Hủy, con gái của mẹ… Con chịu khổ rồi, đều là mẹ không tốt.”
Tư Như né tránh tay bà, mắm góc áo cúi đầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Cháu không phải là Hủy Hủy, cháu không phải con gái cô, cháu là A Thập.”
Cho nên, cô nhận sai người.
0527: Chủ nhân, cô thật sự là ác đến thú vị.
Tư Như: Ai bảo mi không cho ta hoàn thành nhiệm vụ.
Vẻ mặt Vệ Mẫn mờ mịt, nữ cảnh sát vội giải thích: “……Bởi vì là đứa trẻ nhặt được, cho nên trực tiếp gọi là A Thập.”
Thập, thập là nhặt được.
Lòng Vệ Mẫn chua xót khó nhịn, lại ôm Tư Như rơi nước mắt một trận.
An Quốc Kiến nắm chặt nắm tay, những người đó lại có thể giày xéo con gái của ông như thế.
Để bảo đảm chắc chắn, Vệ Mẫn và An Quốc Kiến vẫn mang Tư Như đi giám định DNA một lần nữa, trực tiếp đến bệnh viện quân khu.
Lại làm kiểm tra toàn thân một lần.
Thân thể Tư Như dưới các loại dụng cụ kiểm tra đo lường, rất nhiều nơi đều bị hao tổn nghiêm trọng.
Nhất là dạ dày.
Chịu đói lâu dài, thức ăn thô ráp.
Sau này Tư Như chỉ có thể ăn thức ăn thanh đạm bổ dưỡng, chậm rãi bồi dưỡng thân thể.
Vệ Mẫn nhẹ nhõm thở dài một hơi, có thể dưỡng tốt là tốt rồi.
Nếu là người bình thường, không chết cũng phải bệnh cả đời.
Ba tiếng sau, kết quả giám định đã có.
Trong lòng hai người đã sớm có đáp án, thấy tờ đơn báo cáo kết quả giám định cuối cùng cũng không kích động như vậy. Bác sĩ hỗ trợ giám định là lão bạn của An Quốc Kiến, vỗ vai bạn tốt, “Lão An, chúc mừng ông.”
Viền mắt An Quốc Kiến đều đỏ, “Ừ.”
Vuốt ve mái tóc Tư Như, “Đi, cha đưa con về nhà.”
Tư Như im lặng tùy ý để Vệ Mẫn ôm, cúi đầu không nói một câu.
An Quốc Kiến thở dài.
Tìm trở về được là tốt rồi.
.................
Trở về An gia, hiển nhiên lại là một phen khóc rống nhận người thân.
Cô An đã lấy chồng, chú An đi công tác, còn có anh trai An đang đi học.
Toàn bộ quá trình Tư Như đều là một bộ dáng cúi đầu trầm mặc, một câu cũng không nói, chỉ đi theo bên người Vệ Mẫn, gắt gao nắm chặt quần áo của bà.
Vệ Mẫn vuốt tóc Tư Như, đối với con gái ỷ lại như vậy khiến bà càng cao hứng, tuy rằng con gái còn chưa gọi mẹ.
Nhưng thời gian còn dài, tìm được con gái trở về là chuyện quan trọng nhất.
Bà vẫn có thể chờ đến ngày đó.
Hai tuổi An Hủy bị vứt bỏ, năm nay chắc là mười sáu tuổi, thoạt nhìn cũng chỉ mười tuổi, vừa nhỏ vừa gầy, xanh xao vàng vọt, trong đôi mắt to tràn đầy sợ hãi.
Tư Như:……
Thật cũng không sợ hãi gì, chỉ là mắt to mà thôi.
Mọi người An gia mắt đều đỏ.
Ông An quay người đi, hung hăng lau hai mắt.
Thở ra tiếng, lòng vừa cao hứng vừa chua xót.
Buổi tối ăn rất thanh đạm, phỏng chừng sau này cũng đều là thanh đạm như thế.
Vệ Mẫn múc cho Tư Như một chén cháo rau xanh, nhìn cô ăn xong liền cảm thấy mỹ mãn.
Ăn cơm tối xong, nghỉ ngơi một hồi đã không còn sớm, Vệ Mẫn mang theo Tư Như đi lên trên lầu tắm rửa, đi ngủ.
Trên người Tư Như có rất nhiều vết thương cũ, nhìn hết sức dữ tợn đáng sợ. Bản thân Tư Như không có cảm giác gì, nhưng lại làm Vệ Mẫn khóc một hồi lâu.
Lúc Vệ Mẫn đi xuống, mắt lại đỏ. Tất cả mọi người ở trong phòng khách, ngay cả cô An luôn yếu ớt cũng không đi.
Cô An bồi bà An nói chuyện, nói rằng Tư Như trở về, tuổi cũng xấp xỉ với Sở Di Nhiên, vừa lúc hai người có thể làm chị em. Tư Như nhát gan lại ở bên ngoài chịu khổ nhiều năm như vậy, vừa trở về cái gì cũng không biết, Sở Di Nhiên cũng có thể chỉ bảo con bé một chút.
Cô An thực sự khắp nơi không quên Sở Di Nhiên, cháu gái ruột của mình thất lạc nhiều năm mới tìm về, điều đầu tiên không phải nghĩ rằng cô đi vào hoàn cảnh lạ lẫm ở An gia có bao nhiêu sợ hãi và lo lắng, mà là để cho một người không có quan hệ huyết thống đi phân chia tình thương của cha mẹ với Tư Như.
Lần này bà An không để ý cô ta, đôi mắt trông mong nhìn phía cầu thang, nhưng ông An lại liếc mắt nhìn cô An.
Thấy Vệ Mẫn xuống dưới, bà An vội hỏi: “Hủy Hủy ngủ rồi?”
Vệ Mẫn gật đầu, lau mắt, nức nở nói: “Tắm rồi, con nhìn con bé ngủ, ngủ rồi con mới xuống.” Giọng nói ngưng một lát, nước mắt liền rơi xuống, “Mọi người không biết, Hủy Hủy của con, trên người con bé toàn là vết thương, toàn bộ lưng đều xanh, tất cả đều là bị người ta đánh. Con bé mới mười sáu tuổi, nhìn nhỏ như vậy, trên người tất cả đều là xương cốt, con ôm con bé cấn cả người. Lúc An Thịnh lớn như vậy, còn cao hơn so với con…… Rốt cuộc người nhà kia đối xử với Hủy Hủy của con như thế nào.”
Bọn họ không biết Tư Như từ đâu chạy đến, cũng không biết nơi Tư Như đã từng sinh sống. Thậm chí không dám tưởng tượng nếu Tư Như không chạy đến bọn họ có thể tìm được cô hay không, hay là đến lúc Tư Như chết đi bọn họ cũng không biết.
Phòng khách một mảnh trầm mặc, đều đang lau mắt.
Bầu không khí vô cùng trầm thấp.
Chu Gia Hồng an ủi, “Hiện tại tìm được Hủy Hủy về, đây là chuyện đáng mừng. Trước đây Hủy Hủy sống không tốt, chúng ta đối tốt với con bé gấp bội, bù đắp cho trước kia. Dù sao con bé là thiên kim bảo bối nhà chúng ta, sau này ai cũng không dám coi thường.”
Vệ Mẫn đỏ mắt, “Sau này ai dám khi dễ Hủy Hủy của con, con sẽ liều mạng với hắn.” Lại nhìn con trai, “A Thịnh, sau này con cũng phải chiếu cố tốt em gái đó.”
An Thịnh hai mươi lăm tuổi đã làm việc trong chính phủ. Hắn vẫn biết mình có em gái, nhưng chưa gặp bao giờ. Hôm nay nhìn thấy cô bé nhỏ kia, gầy teo nhỏ yếu, một bộ dáng thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, lòng xót xa, vội gật đầu, “Mẹ, con biết. Mẹ yên tâm, sau này ai cũng không dám coi thường em gái.”
An Cẩm cũng nhanh chóng tỏ thái độ, “Bác cả, con cũng sẽ bảo vệ tốt Hủy Hủy.”
Dù sao cũng không còn sớm, thân thể bà An ông An cũng chịu không nổi, lại nói vài lời liền đi ngủ.
Tư Như mặc dù có dùng linh khí giúp cải thiện thân thể này, nhưng mà bị thương quá nặng, linh khí quá ít, chỉ có thể dùng giấc ngủ để bổ sung.
Giấc ngủ đầy đủ cũng có thể chữa trị thân thể từ từ.
Thiên kim An gia được tìm trở về, vui mừng nhất là Vệ Mẫn. Mỗi buổi tối đều phải ngủ cùng Tư Như, cả đêm tỉnh lại rất nhiều lần, sợ mình đang nằm mơ, nhìn con gái đang ngủ say bên cạnh mới có thể yên tâm.
Hiện tại ngay cả công ty bà cũng không đi, cả ngày ở nhà cùng Tư Như, rất sợ Tư Như lại biến mất không thấy tăm hơi.
Vệ Mẫn sinh hạ nguyên chủ lúc ba mươi lăm tuổi, nguyên chủ lúc nhỏ không khác lắm so với lúc An Thịnh mười tuổi, lại là con gái, Vệ Mẫn coi cô như con mắt mà yêu thương. Con mắt mất đi, bà hận không thể tìm chết.
Hiện giờ tìm về, chỉ hận không thể đem những thứ tốt nhất trên thế giới cho cô.
Thiên kim bảo bối An gia mất tích được tìm về, theo lý mà nói phải tổ chức tiệc rượu mời đối tác bạn bè thân thích vân vân đến chúc mừng một chút, nhưng thân thể Tư Như thực sự không tốt, cô cũng sợ thấy người lạ. Việc tiệc rượu bị bỏ qua.
Nhưng trong giới thượng lưu ai cũng đều biết, thiên kim An gia đã trở lại.
Lúc này, Sở Di Nhiên dựa vào lòng người đàn ông cao to đẹp trai khóc đến không kiềm chế được.
“…… Hu hu hu, anh Dạ, em không thể gả cho anh. Cô ta trở lại, An gia sẽ không nhận em là con gái nuôi. Thân phận em thấp kém, nhà anh sẽ không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau. Hu hu…… Em không muốn rời khỏi anh, em yêu anh, rất yêu anh, vừa nghĩ đến không thể gặp lại anh em liền đau lòng muốn chết đi. Nhưng làm sao bây giờ, em không có cách nào, nhà anh sẽ giới thiệu cho anh những cô gái khác có gia thế tốt hơn.”
Sở Di Nhiên lê hoa đái vũ khóc đến đáng thương, người đàn ông đau lòng, ôm cô an ủi.
“Di Nhiên, em là tốt nhất, cho dù em không có An gia chống lưng anh cũng sẽ không rời khỏi em. Em tốt như vậy, lại ôn nhu, cha mẹ anh sẽ rất hài lòng em làm con dâu. Chờ mấy ngày nữa, anh sẽ mang em về nhà được không?” Người đàn ông, cũng chính là Tần Tử Dạ, nhẹ nhàng điểm lên mũi Sở Di Nhiên, ôn nhu nói.
Gương mặt Sở Di Nhiên trở nên đỏ ửng, ánh mắt vừa mới khóc đã trở nên trong suốt. Tần Tử Dạ giật mình, chậm rãi hôn lên.
Đôi mắt Sở Di Nhiên rũ xuống, lông mi run rẩy như cánh bướm, che khuất đáy mắt chợt lóe lên u ám.
An gia.
Tư Như nằm trên giường, hỏi hệ thống: “Lúc nào ta rời đi?”
Trốn ra được, cũng tìm được người nhà nguyên chủ, người nhà nguyên chủ đối với cô lòng đầy áy náy, đối xử với cô tốt đến không thể tốt hơn.
Cô hoàn thành nhiệm vụ hẳn là phải thật sự viên mãn mới đúng.
Nhưng vì sao vẫn còn ở chỗ này không rời đi.
Chẳng lẽ nguyên chủ còn có tâm nguyện gì?
Tư Như nghĩ lại liền phủ nhận.
Không có khả năng.
Tâm nguyện của nguyên chủ chính là chạy khỏi cái nhà kia, tìm được cha mẹ ruột.
0527 thận trọng nói: “Chủ nhân, đây là một câu chuyện nhà giàu.”
Mặt Tư Như lạnh lùng, “Liên quan gì đến ta.”
Cô chỉ phụ trách tâm nguyện của người ủy thác. Nhà giàu cũng không phát tiền lương cho cô nha.
Tư Như tin tưởng cốt truyện 0527 đưa là đúng.
Vệ Mẫn, An Quốc Kiến, An Quốc Thành, An Thịnh, An Cẩm, ông An, bà An, Chu Gia Hồng… Những cái tên này đều có trong cốt truyện kia.
Duy nhất không có chính là nguyên chủ.
Trách không được lúc trước cô hoài nghi 0527 cố ý chỉnh mình, bởi vì nguyên chủ A Thập căn bản không xuất hiện qua, cho nên cô sẽ cảm thấy cốt truyện này và mình không có quan hệ gì.
Hiện tại xem ra ngược lại không phải.
Nếu không có cô, nguyên chủ đã sớm đã chết, cho dù không chết cũng trốn không thoát nơi đó, hiện tại cũng sẽ không biết đến cha mẹ ruột. Mà nữ chính một tháng sau cũng sẽ thuận lợi trở thành con gái nuôi của An gia. Mặc dù là con gái nuôi không phải thiên kim chính thức, nhưng là con gái duy nhất của An gia cũng không ai dám xem nhẹ, dù sao đứng sau là toàn bộ An gia. Cô ta sẽ thành công thuận lợi gả vào Tần gia, không có bất luận trở ngại gì, thuận buồm xuôi gió, trăm năm hảo hợp, từ nay về sau có một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.
Mà nguyên chủ A Thập, hoặc là chết vì trận cảm kia, hoặc là gả cho tên ngốc rồi bị tra tấn đến chết.
Hiện tại nguyên chủ đã trở về, sẽ không có chuyện gì xảy ra với nữ chính. Không thể trở thành con gái nuôi An gia, không có hậu thuẫn kiên cường, ngọt sủng văn có khả năng sẽ biến thành ngược luyến tình thâm cũng không chừng.
Nhưng việc này thì liên quan gì đến cô chứ.
Nguyên chủ mới là con gái thực sự của An gia, cô chẳng qua là tới lấy lại những thứ thuộc về mình.
Tư Như không có bất luận cảm giác gì đối với nam chính nữ chính, cho dù nguyên chủ chết cũng không liên quan gì đến bọn họ.
Cô quyết định không đi lo chuyện này, 0527 không có khả năng để cô đợi ở thế giới này cả đời.
Về phần nữ chính, thật có lỗi.
Thật ra thể nghiệm một loại tình cảm khác cũng không tồi.
Tình yêu oanh oanh liệt liệt làm người ta ấn tượng khắc cốt ghi tâm sao.
Tư Như rất không có thành ý nghĩ.