Chương 36: Cô Gái Lốp Xe Dự Phòng (20)

Phán quyết của tòa hạ đã xuống.

Đến lúc này, sự việc nhảy lầu ở Nam Đại đã kết thúc.

Đối với Tư Như mà nói, chuyện này đã kết thúc bởi một dấu chấm tròn trĩnh.

Tuy rằng trong xã hội vẫn thảo luận rất nhiều về vấn đề bạo lực vườn trường và giáo dục nhà trường, nhưng đã không còn liên quan gì đến Tư Như.

Cô bắt đầu chuẩn bị trở về trường.

Trước khi đi, Tư Như hỏi xin giáo sư Cố phí sinh hoạt.

Giáo sư Cố sửng sốt một chút, “Tiền bồi thường tòa án phán quyết không phải đã đưa cho con sao?”

Tư Như mặt vô cảm, “Đó là tôi nên được, giống như ông cần phải cho tôi phí sinh hoạt.”

Không thể vì cô có tiền liền không cho phí sinh hoạt nha.

Tiền dùng rất nhanh.

Phải ăn uống, phải mua sắm trên mạng, còn phải giúp nguyên chủ điều tra chân tướng, còn phải thu thập những người dám ức hiếp cô.

Chỉ có thôi không đủ có được không.

Môi giáo sư Cố giật giật, cuối cùng cũng không nói gì.

Đại khái biết là dù có nói cũng vô dụng, Tư Như có vô số lý do khiến ông ta bỏ tiền túi.

Vì thế, Tư Như cầm phí sinh hoạt hài lòng bỏ đi.

Mẹ Cố không xuống dưới tiễn cô bởi Cố Duy Hi lại ngã bệnh.

Suy thận là một loại bệnh rất nghiêm trọng.

Chức năng của thận càng ngày càng tệ, thân thể càng ngày càng kém hơn.

Phải uống thuốc, phải thay thận.

Bằng không sẽ phải chết.

Đương nhiên thay thận xong cũng không nhất định là có thể khỏe mạnh như trước, dù sao cũng không phải vừa lắp xong thứ đồ vật gì, sẽ có bài xích.

Dù sao cũng rất đau đớn.

Tư Như cong khóe miệng, rời khỏi Cố gia cũng không quay đầu lại.

Sau khi Tư Như bỏ đi, mẹ Cố liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn đến bộ dáng tái nhợt suy yếu của Cố Duy Hi liền hết sức đau lòng.

“Ông xã, chúng ta thực sự không thể dùng thận của Sầm Hải Tâm sao? Chỉ có của cô ta mới thích hợp nhất với Hi Hi.”

Giáo sư Cố liền lắc đầu, “Không có cách khác, chỉ có thể thay quả khác. Hậu quả tôi cũng đã nói với bà, sẽ rất phiền toái.”

Dừng một chút, nói: “Thật ra lúc trước có một quả thận khác cũng thích hợp với Hi Hi, nhưng sẽ có hiện tượng bài xích. Hơn nữa lúc ấy chúng ta quyết định dùng của Sầm Hải Tâm, tôi cũng không đề cập đến. Hiện tại tình huống của Hi Hi phải phẫu thuật càng sớm càng tốt, quả thận kia cũng không đợi được, tôi xem lúc nào chúng ta lại đem Hi Hi đến bệnh viện kiểm tra.”

Ý của giáo sư Cố chính là để Cố Duy Hi dùng quả thận kia.

Ông ta cũng bất đắc dĩ, không có biện pháp nào.

Mẹ Cố cắn môi, nhẹ nhàng nói: “Ông xã, ông nói chúng ta lại bắt cô ta quyên thận một lần nữa, ông nghĩ cô ta có đồng ý không?”

Mẹ Cố không nỡ để Cố Duy Hi chịu khổ, lúc nào cũng muốn dành thứ tốt nhất cho cô ta.

Giáo sư Cố lắc đầu, Tư Như sẽ không đồng ý.

Nếu ép cô, nói không chừng lại nhảy lầu.

Bây giờ phóng viên vẫn còn đi theo cô.

Hơn nữa giáo sư Cố không dám đánh cuộc, một người ngay cả chết còn không sợ còn có chuyện gì không dám làm đâu.

Dù sao nếu muốn thận của Tư Như, cửa sổ cũng không có.

Tư Như trở lại trường, nghênh đón cô chính là ánh mắt chán ghét cùng kiêng kị của bạn học toàn trường.

Tư Như cũng không thèm nhìn.

Đi đường của mình.

Làm lơ ác ý của người qua đường.

Có lẽ là có vết xe đổ, không ai lại trào phúng chửi rủa chỉ trỏ Tư Như, chỉ tránh né nhìn cô.

Tư Như cảm thấy như vậy cũng không tệ.

Có đôi khi giải thích cũng chỉ vô dụng, điều duy nhất có thể làm chính là làm những người đó sợ ngươi.

Giết gà dọa khỉ.

Không sợ chết cứ việc lên.

Một giây đánh ngươi ra bã.

Tư Như không cần người khác thích cô, nguyên chủ cũng không cần.

Vì thế Tư Như không có chút áp lực nào trở lại phòng ngủ.

Nhưng còn không kịp kể hết chuyện tình với bạn cùng phòng đã bị hiệu trưởng gọi điện thoại triệu đi.

Đơn giản chỉ hỏi cô cảm thấy thế nào, có khá hơn hay không, đi học có ảnh hưởng đến thân thể hay không, có cần lại ở nhà nghỉ ngơi một thời gian hay không các loại.

Không nghi ngờ gì Tư Như đều là mỉm cười trả lời.

Hiệu trưởng thật cạn lời, nhưng cũng không thể nói gì, chỉ đành bất đắc dĩ để Tư Như về.

Rất rõ ràng cho thấy danh tiếng Nam Đại đã không thể hạ thấp nữa.

Tư Như nói được.

Sau đó liền đi.

Hiệu trưởng tặng kèm cô một nụ cười cảm kích.

Nhưng Tư Như:……

Tôi làm cái gì, đã xảy ra chuyện gì sao?

Vẻ mặt ngốc lăng.

Thế nhưng trên đường về lại bị người ngăn cản.

Tư Như:……

Người chặn đường: “Nghe nói cô thích nhảy lầu nha, đi, nhảy một cái cho các anh nhìn xem.”

Tư Như:……

Nhảy ngươi mất cảm giác luôn đi.

Ngươi thích ngươi đi đi.

Lại vẫn thấy được ba người cản cô lần trước?

Nhướng mày.

“Thế nào, còn cản tôi? Thông minh, biết tìm trợ thủ. Người anh em, lợi hại.”

Liền lấy điện thoại ra.

Ba người kia nháy mắt liền khẩn trương.

“Cô, cô muốn làm gì?”

Biểu tình hoảng sợ, giống như thấy vật khủng bố gì.

Biểu cảm Tư Như rất nhẹ nhàng, mặt mỉm cười nói: “Không làm gì cả, chỉ là gọi điện cho cục cảnh sát, nói các người không hài lòng đối với phán quyết của tòa án, hoãn án án treo cái gì hoàn toàn không cần, đúng không, tìm mọi cách để vào đó sớm một chút hả.”

Ba người:……

Vẻ mặt như ăn phải phân.

Liên tục lui về phía sau.

Lắc đầu.

“Không không, việc này hoàn toàn không liên quan gì đến chúng tôi. Tôi, chúng tôi còn có việc, phải đi trước, hẹn gặp lại, hẹn gặp lại.”

Không bao giờ gặp lại.

Ba người té chạy.

Một đám xem trò vui sợ ngây người.

Tư Như nhìn bóng lưng bọn họ lắc đầu thở dài.

“Thật là không biết tốt xấu, tôi là muốn tốt cho các người nha. Bên trong rất nhàn hạ, không lo ăn không lo mặc không lo công việc, không có việc gì còn có thể chơi game, còn có khóa giáo dục công dân tốt nhất, có gì không tốt. Đến mức phải chạy nhanh như vậy sao?”

Mọi người:……

Hắc tuyến.

Hơn nữa, xin hỏi chơi game là ý tứ gì.

Là như những gì bọn họ nghĩ sao?

Khóa giáo dục công dân bọn họ hiểu.

Nhưng chơi game.

Nhặt xà phòng gì đó làm tiền tệ có phải hay không.

Hạn chế cấp bậc nha.

Người chặn đường: Này này, chúng tôi còn ở đây, xin đừng đi lạc đề.

Tư Như nhìn bọn họ, mỉm cười khách khí, “Xin hỏi các người còn có chuyện gì sao?”

Người chặn đường:……

Đột nhiên không biết trả lời tiếp như thế nào.

Lắc đầu.

Mọi người vây xem:……

Mịt mờ.

Này, quá trình cấu xé bình thường bị phá vỡ nha.

Ngươi cấu ta, ta xé ngươi.

Hai bên PK.

Lưỡng bại câu thương.

Quần chúng ăn dưa bở cầm điện thoại, quay lại quá trình hai bên cấu xé nhau.

Sau đó nói chuyện say sưa.

Nhưng bây giờ chuyện gì đang xảy ra đây.

Này, đừng đi nha.

Ở lại tiếp tục cấu xé đi.

Chúng tôi vẫn còn ở đây đó.

Mấy người như vậy đã đi, để lại bao nhiêu quần chúng ăn dưa bở, ông nhìn tui tui nhìn ông, trơ mắt nhìn gì.

Tư Như cười ngọt như mật, nếu các người thích độc thoại, tôi không có ý kiến.

Sau đó liền đi.

Mọi người cực kỳ mờ mịt.

Thích cái gì.

Trơ mắt nhìn?

Này cô đừng đi, nói rõ ràng đi.

Nhưng Tư Như xoay người liền trở lại phòng hiệu trưởng.

“Hiệu trưởng, tôi vẫn nên chết đi. Tôi lại bị chặn đường, tôi làm người ta căm ghét như vậy, sống còn có ý nghĩa gì. Còn không bằng chết đi là hết.”

Biểu cảm sống không còn luyến tiếc gì.

Hiệu trưởng tức giận đến tay cũng phát run, là con cháu nhà ai lại chọc phải tiểu tổ tông này.

Nhà trường không phải đã làm sáng tỏ hết sao?

Để chủ nhiệm lớp trở về nhấn mạnh với mỗi học sinh của khoa mình, để bọn họ đặt tinh thần lên việc học tập, không cần phân tán lực chú ý vì những chuyện không liên quan .

Vậy mà vẫn có người biết rõ còn cố phạm phải, không đem uy nghiêm của hiệu trưởng là ông ta để vào mắt.

Quả thực không thể tha thứ.

Nhưng mà còn có chuyện quan trọng hơn.

“Bạn học Sầm, tôi biết cô chịu oan ức, cô yên tâm, nhà trường sẽ cho cô công đạo, cô cứ học hành cho tốt là được.”

Tư Như nhún vai thở dài, “Hy vọng là vậy đi.”

“Ai, xã hội này cũng thật khiến người ta lo lắng nha.”

Hiệu trưởng:……

Kẻ khiến người ta lo lắng là cô đó có được không.

Quả thực là bom hình người.

Ai cũng không chọc được.

Có người không tin vào hình phạt, càng muốn chọc.

Ha ha.

Tới đi, chọc tôi hả, tôi méc à.

Tin hay không ông đây một giây bạo phát cho mi xem.

Chính là một sự tồn tại vô địch bá đạo như thế.

Đã vậy hết lần này tới lần khác nhà trường còn phải bảo vệ cô.

Hiệu trưởng ôm đầu, rõ ràng là đã nhấn mạnh nhiều lần.

Ha ha, người muốn chết thường không ngăn được đường tìm chết của người đó.

Vì vậy, nhà trường lại xử lý một nhóm người đã từng ức hiếp Sầm Hải Tâm.

Ghi sổ, chép phạt, giữ lại cho giáo viên trông coi, công khai xin lỗi trong nghi thức kéo cờ các loại.

Toàn bộ quá trình Tư Như chỉ mỉm cười.

“Bất kể có phải thật tình hay không, lời xin lỗi của các người tôi cũng nhận được, nhưng tôi không chấp nhận.”

Yêu cầu tiếp nhận những người xin lỗi đã không còn nữa.

Có một số việc làm sai nói xin lỗi liền không sao, nhưng việc xin lỗi cũng không có ý nghĩa gì. Bức chết người ta rồi cho rằng nói xin lỗi là xong, đùa sao?

Lúc trước hùng hổ doạ người như vậy, các người có nghĩ tới hậu quả hay không.

Các người có quyền gì can thiệp vào cuộc sống của người khác?

Tự xưng là chính nghĩa một phương, luôn muốn thay thế ánh trăng tiêu diệt này nọ, các người có hỏi qua ý của ánh trăng sao?

Thực sự không thể nói lý.