Mẹ Sầm nói chuyện chân thành tha thiết, một biểu tình hoàn toàn vì muốn tốt cho con gái.
Sầm Hải Tâm chưa từng hận mẹ Sầm như thế, hận không thể cắn chết bà ta.
Ngay cả nuôi chó nhiều năm như vậy cũng có tình cảm, mẹ Sầm đối với Sầm Hải Tâm hoàn toàn không phải hai chữ vô tình có thể hình dung.
Nếu biết mẹ mình là người như vậy, Sầm Hải Tâm sẽ tự bóp chết chính mình lúc mới sinh ra.
Chết sớm siêu sinh sớm, nói không chừng kiếp sau có thể đầu thai vào gia đình tốt.
Bị mẹ Sầm lợi dụng như thế cả đời, Sầm Hải Tâm cảm thấy mình vẫn nên chết sớm cho rồi.
Sầm Hải Tâm không thể nào đáp ứng, Sầm Ổn chính là đống bùn lầy, vừa bẩn vừa thối còn ô nhiễm môi trường, làm người ta buồn nôn, hơn nữa cũng không phải con trai cô, cô quản cái rắm.
Cho dù có tình cảm, nhiều năm như thế cũng sớm bị vắt kiệt rồi.
Lúc mẹ Sầm bắt Sầm Hải Tâm nghỉ học, Sầm Ổn cũng không nói gì, còn hỏi mẹ Sầm đòi tiền ra ngoài chơi game. Sầm Hải Tâm quỳ trên mặt đất cầu xin mẹ Sầm, khóc thảm như vậy, hắn ở bên cạnh cười, tràn đầy ác ý mà nói không cho mày đến trường chính là muốn đem tiền mày đi học để tao cầm đi chơi game.
Có Sầm Hải Tâm đối chiếu, Sầm Ổn chính là một cặn bã.
Sầm Ổn ghét Sầm Hải Tâm, xóm nghèo đều như vậy, chỉ một mình mày học giỏi, chỉ một mình mày đứng đầu lớp, chỉ mày có tiền đồ nhất. Người khác chính là rác rưởi, chính là cặn bã.
Nghe Sầm Ổn xảy ra chuyện, Sầm Hải Tâm liền cho hai chữ, xứng đáng.
Lật thuyền trong mương đi.
Thấy mẹ Sầm sốt ruột đến độ phát cáu, Sầm Hải Tâm liền cảm thấy hả giận.
Sầm Hải Tâm cảm thấy mình biến thành người xấu, thế nhưng cảm giác làm người xấu thật quá sảng cmn khoái.
Sầm Hải Tâm trốn trong trường không ra, mẹ Sầm liền ở trước cổng trường mắng chửi, mắng muốn bao nhiêu khó nghe có bấy nhiêu khó nghe. Hiệu trưởng liền tìm đến Sầm Hải Tâm, nói phải hiếu thảo, phải nghe lời, có chuyện gì thì ở nhà giải quyết cho tốt, ồn ào khiến nhà trường xấu mặt, ảnh hưởng đến thanh danh trường, blah blah.
Sầm Hải Tâm mặt vô cảm, trước mặt mọi người mẹ tôi nói tôi đọc sách vô dụng, bắt tôi đi làm kỹ nữ, ngủ với đàn ông có thể kiếm nhiều tiền, còn nói một tháng học đại học cũng đã mấy ngàn tệ, kỹ nữ làm đến hai ba vạn, càng chịu khó càng nhiều tiền, bảo tôi tận dụng lúc vẫn còn trẻ mà làm nhiều chút, nói không chừng người ta tốt nghiệp đại học, tôi đã mua được mấy căn nhà.
Hiệu trưởng:…………
Em gái ngay thẳng, được.
Lời nói như vậy không sai, tình trạng hiện tại đi làm cũng không được tốt lắm, sinh viên cũng không đáng giá như trước kia, làm kỹ nữ quả thật kiếm được nhiều, cũng rất nhẹ nhàng.
Nhưng tưởng tượng đến khả năng sau này tìm gái gặp được chính học sinh của mình.
Trong lòng hiệu trưởng loạn như cẩu.
Cố tình Sầm Hải Tâm còn mang một bộ dáng bình thản.
Hiệu trưởng:……
Xấu hổ.
Viết in xấu hổ.
Mẹ đem con gái ruột đi bán, hiệu trưởng lắc đầu, kỳ lạ nha.
Lại dặn dò vài câu, vẫn nói muốn Sầm Hải Tâm xử lý tốt sự việc trong nhà, đừng làm cho người ta náo loạn trước cửa trường là được.
Mặt Sầm Hải Tâm cứng như gỗ.
Ý thầy là muốn tôi đi bán thân sao?
Hiệu trưởng:……
Trong lòng mấy từ chửi bậy vụt qua.
Xua tay, để Sầm Hải Tâm đi ra ngoài.
Sầm Hải Tâm liền đi.
Mẹ Sầm mỗi ngày tới trường náo loạn, Sầm Hải Tâm nhất thời trở thành người nổi tiếng trong trường.
Bị bạn học chỉ trỏ, cười nhạo, còn có người ngăn đón cô hỏi ngủ một giấc với cô bao nhiêu tiền.
Sầm Hải Tâm:……
Ngủ ngươi mất cảm giác luôn đi.
Suốt đêm như vậy ngủ không được, ngủ không được liền nghĩ, tại sao mình có thể có người mẹ như vậy, mẹ Sầm nếu chết đi thì tốt rồi.
Mấy ngày sau, một người đàn ông trung niên đeo mắt kính tìm thấy cô, nói cô không phải con gái mẹ Sầm, lúc trước mẹ Sầm ở trong bệnh viện đã đem hai đứa bé tráo đổi.
Cha Sầm sinh bệnh đã chết, lưu lại một số nợ đáng kể, mẹ Sầm chỉ sợ mình nuôi đứa bé sống không được, liền sợ con gái ruột chịu khổ, nếu có thể, bà ta càng muốn lấy Sầm Ổn hoán đổi, nhưng Sầm Ổn khi đó đã ba tuổi, không có khả năng.
Vừa vặn trong phòng khác cũng vừa sinh ra một bé gái, trong nhà nghe nói giàu có, mẹ Sầm liền tráo đổi hai đứa bé.
Ôm Sầm Hải Tâm xuất viện cùng ngày hôm đó.
Không có cách nào, ở một ngày trong bệnh viện cũng rất đắt tiền.
Không phải con gái mình, đương nhiên cũng chẳng tận tâm.
Nhân chi thường tình mà thôi.
(Nhân chi thường tình: ý nói bản chất con người, tính dịch rồi mà thấy nguyên văn hay hơn, mạo muội để nguyên nha)
Hơn nữa khi đó trong nhà thiếu nợ, còn phải mở quán, áp lực cuộc sống rất lớn nha, làm sao có thời gian chiếu cố đứa trẻ, còn không phải là con gái ruột của mình.
Mẹ Sầm nghĩ được chăng hay chớ, nếu như đã chết cũng là do cô mệnh không tốt, dù sao cũng không phải con gái bà, con gái bà đang trong gia đình giàu có hưởng thụ cuộc sống của mình đi.
Mẹ Sầm nhớ tới con gái đang sống trong giàu sang liền mang vẻ mặt hạnh phúc.
Tấm lòng mẹ hiền nha.
Mẹ Sầm cho rằng bí mật này có thể chôn giấu cả đời.
Cũng không biết có phải do gen tốt hay không, từ nhỏ Sầm Hải Tâm đã rất ưu tú, càng lớn càng xuất sắc, xán lạn đến chói mắt.
Sầm Hải Tâm càng chói mắt, mẹ Sầm lại càng sợ.
Sợ bị người ta phát hiện Sầm Hải Tâm không phải con gái bà ta.
Cho nên vẫn luôn chặt đứt đường sống của Sầm Hải Tâm.
Nhưng bí mật này vẫn bị phát hiện.
Một chút quan hệ với Sầm Hải Tâm cũng không có.
Bé gái bị tráo đổi tên là Cố Duy Hi, hai người sinh ra cùng một ngày.
Cố Duy Hi năm nay cũng thi đại học, lúc thi đại học rút máu kiểm tra sức khoẻ, Cố Duy Hi thấy máu liền ngất xỉu, cha mẹ Cố gia yêu thương con gái vội vàng chạy tới, ách, chính là người đàn ông trung niên kia.
Lại phát hiện nhóm máu đứa con gái bọn họ nuôi từ nhỏ không giống với họ.
Trong lòng cha Cố liền có chút lo lắng.
Nói với mẹ Cố hoài nghi của mình, mẹ Cố liền khóc nháo nói cha Cố không tin bà ta.
Cuối cùng hai người vẫn đem một sợi tóc mai của Cố Duy Hi đi bệnh viện, làm xét nghiệm DNA.
Ba ngày sau, hai người nhìn đến kết quả giám định liền ngốc lăng.
Cố Duy Hi bọn họ nuôi từ nhỏ hoàn toàn không khớp gen.
Nói cách khác, Cố Duy Hi căn bản không phải con gái bọn họ.
Sau đó, toàn bộ Cố gia liền suy sụp.
Âm u.
Mẹ Cố khóc thút thít cả ngày, nói Cố Duy Hi cho dù không phải bà sinh ra cũng là con gái bà.
Hoàn toàn không nghĩ đến đi tìm con gái ruột của mình.
Cha Cố liền nói Cố Duy Hi chính là con gái bọn họ, nhưng con ruột cũng phải tìm về.
Mẹ Cố liền náo loạn, nói cha Cố nhẫn tâm, muốn người ngoài liền không cần Cố Duy Hi, còn nói cha Cố nếu nhận người về, bà liền đem theo Cố Duy Hi dọn ra ngoài ở.
Dù sao cũng chính là gây rối vô cớ.
Cha Cố:……
Cuối cùng vẫn tìm được rồi.
Không nghĩ tới con gái ruột lại là Sầm Hải Tâm, thủ khoa khoa học tự nhiên năm nay, còn thi vào Nam Đại.
Cha Cố cũng có chút vinh dự nha.
Cố Duy Hi thi đại học chỉ được hơn ba trăm điểm.
Cha Cố tuy rằng rất thương cô, nhưng cũng ngại nói ra nha.
Cố Duy Hi cũng học ở Nam Đại, cha Cố là giáo sư nổi tiếng ở Nam Đại, ông ta nhờ quan hệ mới đem Cố Duy Hi vào được.
Thành tích Cố Duy Hi như vậy, vốn dĩ ngay cả lên đại học cũng không được.
Lại vào đại học Nam Đại tốt nhất thành phố Nam Bình.
Nam Đại có thể đứng vào hạng năm đại học toàn quốc.
Cố Duy Hi nói không muốn rời xa cha và anh trai, vì thế cha Cố liền đem cô ta đi cửa sau, mang đền bù và áy náy, thế nhưng con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy lại không phải ruột thịt của ông.
Tình thương của cha như núi.
Buồn bực tích tụ trong lòng Sầm Hải Tâm tức khắc tiêu tán, cô không phải con gái ruột của mẹ Sầm, cũng đã hiểu rõ vì sao mẹ Sầm đối xử không tốt với cô.
Vì thế khi cha Sầm ngỏ ý muốn đưa cô về nhà, Sầm Hải Tâm liền đáp ứng.
Cô đối với mẹ Sầm cùng cái gia đình kia một chút lưu luyến cũng không có, trước kia nếu không phải có quan hệ huyết thống, Sầm Hải Tâm cũng muốn đoạn tuyệt quan hệ với mẹ Sầm và Sầm Ổn.
Có thể thấy oán khí của cô lớn thế nào.
Sầm Hải Tâm lòng tràn đầy chờ mong, lại không biết đây thật ra là một con đường đi đến địa ngục.
Không được hoan nghênh.
Là cảm nhận trực tiếp nhất của Sầm Hải Tâm.
Mẹ Cố trực tiếp nói với cô, đừng nghĩ lấy được sự yêu thương của chúng tôi, tình thương cha mẹ chúng tôi chỉ dành cho Cố Duy Hi, cô nghĩ cũng không cần nghĩ. Cô chỉ là một người chung dòng máu xa lạ, Cố Duy Hi mới là con gái ruột tôi nuôi mười tám năm. Tài sản Cố gia cô cũng không cần tơ tưởng, cũng không cần nghĩ tranh giành tình cảm hay tài sản với Cố Duy Hi, đón cô về chỉ là không muốn để cho huyết mạch Cố gia lưu lạc bên ngoài thôi.
Con trai lớn của Cố gia Cố Duy Quân cũng nói, Cố Duy Hi mới là em gái hắn thừa nhận, hắn cũng chỉ có một người em gái này.
Cha Cố tuy rằng không nói gì, nhưng cũng đứng về phía bọn họ.
Sầm Hải Tâm không nghĩ tới tìm được cha mẹ ruột vẫn như vậy, lòng rốt cuộc lạnh đi.
Cô liền hỏi cha Cố có phải ông đã tính sai rồi, cha mẹ ruột của cô chắc phải là người khác.
Bằng không, tại sao lại đối xử với cô như vậy.
Nhìn cô gái được người Cố gia vây xung quanh ở giữa cười đến hạnh phúc.
Sầm Hải Tâm:……
Cô không phải là con ruột đi.
Đã định trước cuộc đời này không bao giờ chiếm được sự yêu thương của cha mẹ?
Đời trước cô nhất định phá hủy hệ ngân hà hai lần.
Sầm Hải Tâm trở thành con gái Cố gia, nhưng cô vẫn gọi là Sầm Hải Tâm.
Cố Duy Hi vẫn gọi là Cố Duy Hi.
Cũng không trở về Sầm gia.
Nhưng nghe nói cha Cố cho mẹ Sầm một số tiền lớn, còn đem Sầm Ổn cứu ra, mẹ Sầm cũng dọn ra khỏi khu dân nghèo, vào ở trong một ngôi nhà rộng rãi sáng sủa hơn.
Cố gia tìm con gái ruột về, cũng không tiễn con gái nuôi đi.
Tuy nhiên, mọi thứ cũng không tốt đẹp giống như trong tưởng tượng như vậy.
Cha Cố mẹ Cố anh trai Cố chỉ lo Sầm Hải Tâm sẽ ức hiếp Cố Duy Hi, dù sao Cố Duy Hi từ bản gốc biến thành bản lậu, tâm tình xuống dốc không phanh, vạn nhất Sầm Hải Tâm nói cái gì khó nghe, mà con gái đáng thương tội nghiệp của họ không nên khóc.
Vì thế ngoại trừ đi làm, cha Cố, mẹ Cố cùng anh Cố liền gắt gao nhìn chằm chằm Sầm Hải Tâm, chỉ cần Cố Duy Hi lộ ra biểu tình thương tâm, mặc kệ Sầm Hải Tâm có ở nhà hay không, đều là lỗi của cô.
Sầm Hải Tâm mẹ nuôi không đau lòng, mẹ ruột không thương yêu.
Đối với tình thân gì gì đó đã sớm không còn khát vọng.
Có cũng được, không có cũng vậy.
Cô chỉ muốn thuận lợi học xong đại học, đi tìm việc, nuôi sống mình.
Chỉ đơn giản như vậy.
Nhưng Cố Duy Hi luôn chạy đến trước mặt cô, gì cũng không nói, chính là một bộ dạng ủy khuất, thương tâm muốn chết, liền rơi nước mắt.
Sau đó mẹ Cố và anh trai Cố liền đi lên, vô cùng đau lòng, đem Cố Duy Hi kéo vào trong lòng an ủi, chỉ vào Sầm Hải Tâm mắng.
Sầm Hải Tâm: Tôi làm gì?
Quả thật muốn chết.
Người một nhà này và Sầm gia đều ghê tởm giống nhau.
Sầm Hải Tâm liền hối hận đồng ý cha Cố trở về.
Mắt không thấy thì tâm không phiền, vì thế Sầm Hải Tâm lại quay về trường ở.
Cố gia lại khôi phục hạnh phúc yên bình như cũ.
Sầm Hải Tâm đi học như cũ, nhà ăn, thư viện.
Đời sống quy luật mà đầy đủ.
Tâm tình cũng rất bình tĩnh.
Bỗng nhiên có ngày Cố Duy Quân tới tìm Sầm Hải Tâm.
Cố Duy Quân cũng ở trong Nam Đại, năm bốn, là học thần và nam thần ngành mỹ thuật, ôn hòa lễ độ, nụ cười như tắm mình trong gió xuân, còn là một tay vẽ rất tốt.
Còn có một em gái lớn lên xinh đẹp khả ái.
Cô gái mười tám tuổi chỉ cần trên mặt không có tâm bệnh cũng không phải quá béo thì cũng không khó nhìn.
Tất cả mọi người biết Cố Duy Quân có một em gái cũng học ở Nam Đại, nhưng không ai biết Cố Duy Quân còn có một em gái ruột là Sầm Hải Tâm.
Cố Duy Hi cùng lắm được coi là em gái thân thiết hơn.
Cố Duy Quân ghét Sầm Hải Tâm, Sầm Hải Tâm cũng đồng dạng ghét hắn.
Vì thế giữa hai người có một bí mật chung.
Tâm tình Cố Duy Quân rất không tốt, gọi Sầm Hải Tâm ra, bắt cô tan học về nhà một chuyến.
Sau đó liền đi.
Sầm Hải Tâm:……
Ngốc lăng.
Sau đó còn phải đối mặt với những ánh mắt hâm mộ cùng ghen ghét của những nữ sinh trên hành lang.
Sầm Hải Tâm sau khi trở về đã bị tống lên xe, cả nhà đi bệnh viện, làm kiểm tra toàn thân.
Sau đó Sầm Hải Tâm mới biết, hóa ra Cố Duy Hi đột nhiên té xỉu, sau khi đưa đi bệnh viện phát hiện thận cô ta có vấn đề, đang suy kiệt.
Sầm Hải Tâm nhớ rõ lúc trước cha Sầm chính là do suy thận mà chết.
Dù có thận thích hợp cũng không có tiền.
Liền chết.
Không nghĩ tới loại bệnh này lại di truyền đến Cố Duy Hi nha.
Trong lòng Sầm Hải Tâm không có cảm giác gì.
Cố Duy Hi đối với cô mà nói chỉ là một người xa lạ có ấn tượng cực xấu, người xa lạ có chết hay không quan hệ gì tới cô, một chút ảnh hưởng cũng không có.