Chương 18: Cô Gái Lốp Xe Dự Phòng (2)

Cái gọi là lốp xe dự phòng có nghĩa là một trong những cái lốp bị hỏng, lốp khác sẽ được sử dụng để bổ sung.

Đó chính là lốp dự phòng.

Bình thường không cần dùng, đặt trong góc phủ bụi, thời điểm mấu chốt có tác dụng lớn.

Đại khái chính là ý này, nói thô tục là không cần để ý.

Sầm Hải Tâm chính là một người dùng tính mạng của mình để giải thích cái gì gọi là lốp xe dự phòng.

Sầm Hải Tâm là con gái của một gia đình bình thường, sống ở khu dân nghèo, trong nhà rất nghèo, còn rất bất công.

Nghèo vẫn không nói gì đi, ăn hơi dở mặc hơi tệ là được, mấu chốt ở đây là sự bất công.

So với anh trai Sầm Hải Tâm, Sầm Hải Tâm liền giống như đống rác nhặt được.

Anh trai Sầm Hải Tâm tên Sầm Ổn, tên do cha Sầm đặt, ý là hy vọng con trai có thể là một người trầm ổn khí lớn.

Nhưng mà, tên cho dù đặt đẹp hơn nữa cũng không dùng được.

Với Sầm Hải Tâm mà nói, anh trai Sầm Ổn của cô chính là một kẻ cặn bã.

Hút thuốc uống rượu, quần ẩu đánh nhau, thu phí bảo kê, còn tụ tập đánh bạc.

Nhưng mặc dù trong mắt mọi người Sầm Ổn thối đến không thể thối hơn, hắn cũng là bảo bối trong lòng mẹ Sầm.

Cha của Sầm Hải Tâm từ lúc cô còn chưa sinh ra đã bệnh chết, để lại một số nợ đáng kể bên ngoài, vốn dĩ trong nhà cũng không được tốt, trụ cột đổ, còn thiếu rất nhiều tiền, nghèo càng nghèo hơn.

Nhưng không còn cách nào, người đã chết nhưng nợ vẫn phải trả.

Mẹ Sầm mở một quán nhỏ trước cửa nhà bán hoành thánh, kinh doanh tạm được, nhưng nếu muốn trả nợ, muốn sinh sống, còn muốn cung cấp cho hai đứa nhỏ đi học vẫn có phần miễn cưỡng.

Sầm Hải Tâm vừa phải đi học vừa phải đến cửa hàng giúp đỡ.

Đi lau bàn, đi rửa chén, đi gói hoành thánh, blah blah.

Sầm Ổn mỗi ngày ở bên ngoài chơi vui đến quên cả trời đất, mẹ Sầm còn lo hắn không đủ tiền dùng.

Sầm Hải Tâm mỗi ngày tan học trở về liền bắt đầu bận bịu, thật vất vả dọn quán còn phải chuẩn bị cho ngày hôm sau, cuối cùng mới có thể làm bài tập, còn bị mẹ Sầm mắng lãng phí điện.

Sầm Ổn ở trên lầu chơi game cả ngày, mẹ Sầm còn muốn đi lên hỏi hắn có khát không, có đói bụng không.

Lòng của mẹ Sầm quả thật bao la rộng rãi đến chân trời đi.

Sầm Hải Tâm từ nhỏ nghe được nhiều nhất câu nói anh trai là đàn ông duy nhất trong nhà, là tru cột trong nhà, toàn bộ thứ tốt nhất đều phải dành cho anh trai.

Trọng nam khinh nữ sao, rất bình thường, khu dân nghèo rất nhiều gia đình đều như vậy.

Sầm Hải Tâm thầm nghĩ như vậy.

Chẳng qua nhà cô đặc biệt nghiêm trọng mà thôi.

Anh trai cái gì cũng có, muốn cái gì đều có thể mua, cô cái gì cũng không có, có chút bất mãn nhất định bị ăn chửi, có khả năng còn không thể tiếp tục đi học.

Sầm Hải Tâm thích đi học, thích trường học, trường học an bình, tất cả giáo viên đều thích cô, đối xử tốt với cô, còn quan tâm cô.

Sầm Hải Tâm học cũng rất tốt, mỗi lần thi cử đều là đứng nhất lớp, ngay cả người của khu dân nghèo cũng đều biết con gái Sầm gia học rất lợi hại, cô nhất định chính là con nhà người ta.

Mà anh trai Sầm Ổn của cô chính là một tên đội sổ, còn lưu ban.

Hai anh em hoàn toàn tương phản.

Hàng xóm láng giềng khi nói đến đều mang vẻ mặt phức tạp.

Liền nói có phải lúc trước ở bệnh viện ôm nhầm Sầm Ổn hay không, bằng không hai anh em, tại sao một người học bá, một người học tra kiêm cặn bã xã hội, còn nói Sầm Ổn bộ dáng này sớm muộn gì cũng đi vào.

Đi vào.

Vào chỗ nào.

Tất cả mọi người đều hiểu, trong lòng biết rõ ràng.

Mẹ Sầm liền cùng hàng xóm láng giềng bắt đầu chửi lộn.

Đại chiến nước miếng.

Có đôi khi còn sẽ động thủ.

Ngươi phi phi phi phi phi…………

Ta nhổ nhổ nhổ nhổ nhổ………

Mẹ Sầm càng nhìn Sầm Hải Tâm không vừa mắt, công việc Sầm Hải làm mỗi ngày còn nhiều hơn số lần cô thở, càng đau khổ, nhưng cô vẫn là học bá.

Địa vị học bá không thể dao động.

Nếu không đạt được vị trí thứ nhất có thể sẽ không được đi học.

Mẹ Sầm vẫn không muốn cho Sầm Hải Tâm học nhiều, rất nhiều lần thuyết phục Sầm Hải Tâm bỏ học.

Nói trong nhà quá nghèo, học phí quá đắt, còn có rất nhiều phí bù thêm, phí sách vở, phí tư liệu, nói con gái học hành vô dụng, còn không bằng sớm đi ra ngoài làm việc để anh trai dư tiền cưới vợ, bằng không ở nhà giúp một tay cũng được.

Dù sao cũng là vì con trai hy sinh con gái.

Con trai mới là người nhà của mình, con gái sớm muộn gì cũng là người nhà người ta, để nhà người khác chịu dằn vặt còn không bằng giúp đỡ nhà mình trước.

Liền không cho Sầm Hải Tâm đi học.

Trong lòng Sầm Hải Tâm hận ghê gớm, mắt nhìn mẹ Sầm đều mang dao nhỏ.

Nhưng cũng không có ích lợi gì.

Sau đó vẫn là giáo viên trong trường tìm tới, hỏi thăm về tình huống gia đình.

Mỗi người đều hy vọng mình ở trong lòng người khác tốt đẹp thiện lương, mẹ Sầm cũng như vậy, liền kể khổ với thầy giáo, nói trong nhà thật sự quá nghèo, không đủ sức đóng học phí, không phải bà ta không cho Sầm Hải Tâm đi học, bà ta cũng hy vọng con gái có thể học hành blah blah.

Thầy giáo cau mày, rồi mới gọi điện thoại cho hiệu trưởng, cười tủm tỉm cùng mẹ Sầm, nói Sầm Hải Tâm nhà bà là người đứng đầu lớp, học giỏi nhất, về việc kia, hiệu trưởng nói không thu học phí của cô, phí gì cũng không thu, ngay cả tiền cơm cũng không thu, cho nên bà hãy nhanh cho con gái bà trở lại trường học đi thôi, đây chính là một hạt giống tốt cho kỳ thi sắp tới.

Mẹ Sầm:……

Sầm Hải Tâm:……

Cho thầy giáo công thần một ngón tay cái.

Trường học cũng không thu học phí nữa, mẹ Sầm tự nhiên không có khả năng lại nói cái gì mà trong nhà nghèo khổ con cái không đi học nổi, hơn nữa, bà ta còn muốn chừa chút mặt mũi trước mặt thầy giáo.

Vì thế, Sầm Hải Tâm tiếp tục quay về trường đi học.

Nhưng lòng đã nguội lạnh, lạnh ngắt.

Đối với cái nhà kia, chỉ có hận.

Hận ý trong lòng giống như cỏ dại sinh trưởng vùn vụt.

Sầm Hải Tâm ở trường càng thêm nỗ lực học tập, về đến nhà chỉ trầm mặc, mẹ Sầm bắt cô làm việc cô liền làm, một câu cũng không nói, quả thật thành người câm điếc, người gỗ.

Mẹ Sầm nhìn ánh mắt của cô lại càng không vui, càng phí thời gian của cô, tra tấn cô.

Sầm Hải Tâm đều nhịn xuống.

Nghĩ thi đại học xong thì tốt rồi, thi vào đại học thì tốt rồi.

Nhịn.

Ta nhịn.

Ta lại nhịn.

Chịu đựng chịu đựng, rốt cuộc cũng được thi đại học.

Không có ai so với Sầm Hải Tâm càng chờ mong thi vào đại học.

Sầm Hải Tâm coi thi đại học như được đầu thai lần thứ hai.

Lần đầu thai thứ hai này của Sầm Hải Tâm đầu thai đúng chỗ, là người đứng đầu toàn bộ hệ khoa học tự nhiên, thi vào trường đại học nguyện vọng là Nam Đại.

Thư thông báo được trường tự mình đưa tới, còn có cờ thưởng, còn có phóng viên, đồng thời trường còn phát cho sáu ngàn tệ tiền thưởng.

Khiến cho hàng xóm láng giềng khu dân nghèo đều hâm mộ nha.

Đều nói Sầm gia sinh ra một đứa con gái tốt.

Gương mặt tươi cười của mẹ Sầm cũng cứng lại.

Chờ mọi người đi rồi, mẹ Sầm liền xệ mặt xuống, nói trong nhà nghèo như thế, học phí đại học đắt như vậy, dứt khoát không cần đi.

Còn nói đi đại học chính là đi yêu đương, giáo viên cũng sẽ không quản, cho dù trốn học giáo viên cũng sẽ không lo, trong đại học cũng không học được gì, nói rằng đi đại học căn bản là vô dụng. Lại nói con gái học trung học là được rồi, còn nói con gái nhà cách vách nào đó đã sớm ra ngoài làm việc, ngay cả thi đại học cũng chưa từng thi qua.

Tóm lại đi đại học chính là đi chơi, chính là vô dụng. Hơn nữa trong nhà không có tiền.

(Kookie: Vâng, con mụ này, tôi là đang học đại học đây)

Sầm Hải Tâm liền nói, sao lại không có tiền, trường học vừa rồi mới tặng sáu ngàn tệ.

Mẹ Sầm liền cười, vào túi bà ta thì không có đạo lý nào mà lấy ra.

Dù sao chính là không cho Sầm Hải Tâm học đại học.

Sầm Hải Tâm muốn đi cũng có thể, dù sao học phí không phải bà ta trả là được.

Hoàn toàn muốn Sầm Hải Tâm tự mình nghĩ cách.

Mấy ngàn tiền không phải nhiều lắm, nhưng Sầm Hải Tâm mới mười tám tuổi, vẫn còn đang tuổi học tập.

Đừng nói mấy ngàn, mấy đồng cũng không có.

Có người mẹ như vậy, không chỉ bất công, Sầm Hải Tâm đã vô cảm đối với sự bất công của bà ta, còn là người độc ác, chuyên hãm hại con gái ruột thịt, hại như thế nào, hận không thể đem Sầm Hải Tâm một chân đạp xuống vũng bùn, một đạp không được liền nhiều đạp, liên hoàn đạp, tốt nhất cả đời bò dậy không được, cả đời giãy giụa đau khổ trong vũng bùn.

Sầm Hải Tâm chưa bao giờ thấy một người mẹ “yêu dấu” như vậy

Quả thật gần như tuyệt chủng.

Bỗng nhiên cảm thấy anh trai Sầm Ổn cặn bã như vậy hoàn toàn không nên trách hắn nha, có người mẹ như vậy, có gen như vậy, không hề sai lệch.

Sầm Hải Tâm cảm thấy mình khẳng định giống người cha nghe nói là thành thật đã mất sớm hơn.

Sầm Hải Tâm hận chết mẹ Sầm.

Nhưng mà cũng không có cách nào.

Vẫn phải đóng học phí.

Sầm Hải Tâm nằm lỳ trên giường khóc một trận, hận Mẹ Sầm, hận chính mình.

Đời trước cô khẳng định là đã hủy diệt vũ trụ đi mới có số phận như vậy.

Tâm lý cũng u ám, ma quỷ sinh sôi.

Hận không thể hủy diệt toàn thế giới.

Thế giới này hoà bình xinh đẹp, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, cô lại nhìn không thấy một chút hy vọng.

Sầm Hải Tâm cảm thấy mình làm một nhà báo được rồi.

Sau khi khóc xong, Sầm Hải Tâm quyết định ra ngoài tìm việc, ban ngày làm phục vụ, buổi tối lo liệu việc nhà, lúc rảnh rỗi phải đi giúp đỡ lớp phụ đạo.

Mệt thành cẩu.

Còn phải chịu đựng mẹ Sầm chửi rủa, ngay cả nghỉ ngơi cũng không tốt.

Sau một kỳ nghỉ, Sầm Hải Tâm gầy đi hơn mười cân, hoàn toàn là da bọc xương.

Nhưng vui mừng nha, gom đủ học phí.

Sầm Hải Tâm thư thái, nụ cười phát ra từ nội tâm, mệt mỏi như vậy khổ cực như vậy đều đáng giá.

Vì sợ mẹ Sầm chơi xấu, Sầm Hải Tâm đem thư thông báo bên người như vật tùy thân.

Mẹ Sầm không xé mất thư thông báo của Sầm Hải Tâm, Sầm Hải Tâm cũng gom đủ học phí, mẹ Sầm không có cách nào.

Sầm Hải Tâm mang theo hành lý ít đến đáng thương vào đại học.

Đại học so với trung học lớn hơn nhiều, còn rất đẹp, trong sân trường khắp nơi đều là người tắm mình dưới ánh mặt trời, nụ cười trên mặt xán lạn lại tươi đẹp.

Trong lòng Sầm Hải Tâm tràn ngập hy vọng.

Sự u ám trong lòng nháy mắt được chữa khỏi.

Không nhịn được nghĩ, sau này mình cũng sẽ trở thành như vậy.

Nhưng vẫn rất hận mẹ Sầm.

Đây là do đã tích lũy nhiều năm, hoàn toàn không gỡ bỏ được.

Trong lòng Sầm Hải Tâm mong mỏi cuộc sống đại học tốt đẹp, cô ăn không ngon mặc không đẹp, không có mỹ phẩm, ngay cả điện thoại di động cũng không có, giờ lên lớp trống liền vào thư viện. Sầm Hải Tâm còn tham gia vào một câu lạc bộ mỹ thuật, cô còn nghe nói cuối tuần sẽ tổ chức đi ngoại ô đến những vùng vúi vẽ cây cảnh.

Sầm Hải Tâm từ nhỏ đã thích vẽ tranh, nhưng cũng chả làm được cái mọe gì.

Chết yểu.

Điều duy nhất của Sầm Hải Tâm không chết yểu chính là chính cô, có thể sống đến bây giờ, cô thật là quá may mắn.

Vận khí tốt như vậy, mình hẳn là nên cảm tạ trời cao.

Sầm Hải Tâm tự cho là đã thoát khỏi ma chưởng, cô từ đây về sau có thể chạy như điên trên một con đường rộng thênh thang, cho dù không có con đường thênh thang, một con đường nhỏ chung quy vẫn nên có.

Nhưng một tháng sau mẹ Sầm tìm được cô, nói Sầm Ổn ở bên ngoài rước phải phiền toái, phải bồi thường một số tiền lớn, bằng không người ta sẽ kiện hắn, hoặc phế một chân của hắn.

Sầm Hải Tâm có loại cảm giác đặc biệt xấu, quả nhiên liền nghe được mẹ Sầm nói muốn cô nghỉ học, nghe nói có người trong khu phố tìm được công việc ở chỗ nào đó, kiếm rất nhiều tiền, chịu khó thì một tháng có thể có vài vạn, mười vạn cũng có khả năng, còn không nặng nhọc, chính là ngủ với đàn ông.

Công việc nhẹ nhàng, một năm là có thể làm giàu, một năm là có thể mua nhà mua xe cưới vợ.

Xong xuôi trở về còn có thể gả chồng.

Cũng biết ngươi có thể kiếm tiền, lại không biết ngươi làm gì, tìm một người thành thật đáng tin cậy, không có tật xấu.

Người thành thật:……

Tôi chọc ai sao, tội này tôi không gánh.