Chương 99: Trực chỉ Hành Thiên

Theo sự dẫn đường của Lương Gia Bảo, Trần An Vĩ và Cổ Tự Thư rất nhanh đã lên trên thuyền, chuẩn bị lên đường tới Hành Thiên Đại Lục.

“Đây là Vạn Lộc Thuyền, là Phi Hành Pháp Bảo được luyện chế cho riêng Lương gia bọn muội, ngoài công dụng chuyên chở người và hàng hóa, ở đây còn có nhiều căn phòng được trang bị Tiểu Gia Tốc Trận, giúp gia tốc thời gian lên 5 lần thời gian thực.”

Liễu Hinh dường như rất thích thú việc Trần An Vĩ lên tàu, trên đoạn đường ngắn chỉ tầm 20 mét nàng đã nói liên tục. Mà nhờ đó Trần An Vĩ và Cổ Tự Thư cũng hiểu rõ hơn về kết cấu của Vạn Lộc Thuyền, không khỏi cảm thán mức độ giàu có của Vạn Bảo Hội.

Lương Gia Quỳnh trong thân phận Lương Gia Bảo ở bên cạnh nhìn tiểu loli chạy lăng xăng giới thiệu này nọ cũng có chút bất ngờ, hiếm thấy khi nào tiểu nha đầu này lại hăng hái làm việc như vậy nha.

Một tổ hợp bốn người ba nữ một nam đi dạo một lúc quanh Vạn Lộc Thuyền, cuối cùng cũng tới một căn phòng bên ngoài đề hai chữ Nghị Sự.

“Xin thứ lỗi cho sự thất lễ của Lương mỗ, không biết vị Tiểu Thư bên cạnh Trần Thiếu Chủ là?” Lương Gia Quỳnh vừa ngồi vào bàn đã lên tiếng, giọng điệu vẫn lịch sự và thân thiện đúng chuẩn một thương nhân.

“Nàng gọi Cổ Tự Thư, là nữ nhân của tại hạ!” Trần An Vĩ trả lời, giọng điệu không hề có chút giấu giếm.

Lương Gia Quỳnh nghe được câu trả lời thì ngẩn ra, ánh mắt nhìn Cổ Tự Thư có chút cổ quái. Như thể đang muốn hỏi rằng “Tên nam nhân này có gì đặc biệt sao? Sao các nàng ai cũng đều bị rơi vào ma trảo của hắn?”

Tính thêm cả Cổ Tự Thư, Lương Gia Quỳnh đã biết tới tận 6 nữ nhân có quan hệ với tên này. Điều này khiến nàng cảm thấy khó hiểu, chẳng phải nữ nhân ghét nhất việc nam nhân của mình có nữ nhân khác sao?

Vậy mà nàng lại nhìn thấy các nàng không những không tỏ thái độ thù địch, mà dường như còn rất thân thiết với nhau.

Trong lúc Lương Gia Quỳnh mải mê suy nghĩ, thì ở bên này Cổ Tự Thư cũng không ngừng đánh giá “nam nhân” trước mặt, không hiểu vì sao nàng lại cảm nhận được ở hắn có thứ gì đó rất khác biệt.

Không phải loại khác biệt mà Trần An Vĩ mang lại, mà nàng cảm nhận được hình như “nam nhân” này… có chút gì đó không phải nam nhân. Nàng cũng rất bất ngờ khi mình có suy nghĩ này, bởi vì rõ ràng người trước mặt là một nam nhân.

“Ánh mắt này…” Bất chợt Cổ Tự Thư nhìn thấy ánh mắt Lương Gia Bảo nhìn về phía mình, từ trong ánh mắt đó, nàng cảm nhận được sự tò mò, khó hiểu cũng chút hứng thú.

Ánh mắt đó giống hệt ánh mắt của nàng khi nhìn thấy tiểu muội muội của mình yêu Trần An Vĩ.

“Sao vậy bảo bối?” Nhìn thấy ánh mắt của giai nhân bên cạnh cứ liên tục nhìn chằm chằm về phía Lương Gia Bảo, gương mặt thì trầm tư như thể có điều suy nghĩ, hắn liền truyền âm hỏi.

“Chàng có cảm thấy Lương Gia Bảo này có chút kì quái không?” Cổ Tự Thư cũng không giấu giếm mà nói ra hết suy nghĩ của mình.

“Kì quái?” Trần An Vĩ nghe nàng nói thì cũng thử quan sát Lương Gia Bảo một phen, nhưng rồi hắn cũng lắc đầu, bởi vì không hề phát hiện ra điểm gì khác biệt, người trước mặt hắn quả thật là một nam nhân mà.

“Chẳng hay hai vị có điều gì khó nói?” Trần An Vĩ cùng Cổ Tự Thư đang mải mê với chuyện mình đang làm, không hề chú ý tới phía bên này Lương Gia Quỳnh đã sớm thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, nên đã nhìn thấy toàn bộ hành động của hai người.

“Khụ! Tại hạ chỉ muốn hỏi Vạn Bảo Hội không biết còn gốc Nguyên Hải Hoàn Tâm Thảo nào không?” Trần An Vĩ hết cách đành phải giả vờ nói sang chuyện khác.

Quả nhiên sự chú ý của Lương Gia Quỳnh liền bị chuyển dời, nàng mở miệng nói “Vạn Bảo Hội quả thực còn một gốc Nguyên Hải Hoàn Tâm Thảo, bất quá nếu Trần Thiếu Chủ muốn mua, sợ rằng phải chờ tới Đấu Giá Đại Hội sắp tới!”

“Là vậy sao?” Trần An Vĩ có chút thất vọng, chỉ sợ tình hình của gia gia không chờ được tới Đấu Giá Đại Hội.

“Đừng thất vọng! Mặc dù hiện tại không thể mua được Nguyên Hải Hoàn Tâm Thảo, nhưng Lương mỗ tình cờ biết một ít tin tức liên quan tới vị trí của những gốc Nguyên Hải Hoàn Tâm Thảo ngoài thiên nhiên!” Lương Gia Quỳnh nhìn thấy biểu hiện của hắn thì bật cười, nói ra một tin tức khác.

“Thật vậy sao?” Trần An Vĩ cười hào hứng, hắn đang không biết đi tìm Nguyên Hải Hoàn Tâm Thảo ở đâu thì bây giờ lại có thể có được tin tức của nó, Trần An Vĩ sao có thể không vui.

Lương Gia Quỳnh nhìn thấy nụ cười của hắn, bất giác ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh nàng đã bình ổn lại tâm trạng, nói “Trần Thiếu Chủ muốn tìm nó về cho gia gia ngươi phải không?”

Hiển nhiên với nội tình của một Tông phẩm Gia tộc trực thuộc Vạn Bảo Hội, gia tộc nàng thừa sức nắm bắt mọi tin tức trên Nhật Nguyệt Đại Lục này. Vì thế sự bình phục của Trần gia lão tổ không thể qua mắt được đội ngũ tình báo của Lương gia.

“Đúng vậy! Gia gia sau thời gian dài bế quan, cuối cùng ông cũng bình phục, thực lực cũng có xu hướng tăng lên, bất quá vì thiêu đốt Nguyên Hải Tâm trong thời gian dài, dẫn tới Nguyên Hải Tâm mất ổn định.”

“Cần có Nguyên Hải Hoàn Tâm Thảo để chữa trị!” Trần An Vĩ bình thản nói, nhưng cả Cổ Tự Ly và Lương Gia Quỳnh đều cảm nhận được sự hiếu thảo ẩn giấu bên trong.

“Sự hiếu kính của Trần Thiếu Chủ đối với gia gia mình thật khiến Lương mỗ khâm phục.” Lương Gia Quỳnh cười nói, ánh mắt có chút hứng thú nhìn lấ nam nhân trước mặt. Nam nhân trọng tình trọng nghĩa luôn có sức hút đặc biệt đối với nữ nhân mà.

“Như vậy đi, nếu Trần Thiếu Chủ có thể giúp ta nhận dạng những thứ này, Lương mỗ không ngại nói cho ngươi biết vị trí chính xác của Nguyên Hải Hoàn Tâm Thảo.”

Dứt lời, Lương Gia Quỳnh phất tay một cái, từng kiện từng khối kim loại cùng nguyên liệu chuyên dùng luyện khí xuất hiện trước mặt hắn. Mà khi nhìn thấy đống vật phẩm trước mặt, Trần An Vĩ khóe môi khẽ giật một cái.

“Tại sao lại…” Hắn nhìn Lương Gia Bảo với ánh mắt khó hiểu hỏi. Lương Gia Bảo tự dưng lại lấy những thứ này ra để làm gì nha.

“Lương mỗ cảm thấy… Trần Thiếu Chủ nếu như có thể dễ dàng lấy ra một kiện Song Sinh Pháp Bảo, vậy thì hẳn phải có kiến thức trong lĩnh vực này?” Lương Gia Quỳnh không nhanh không chậm nói.

Nàng hiển nhiên là đang thử tên này, bởi vì nhớ lại hắn từng xuất ra một kiện Pháp Bảo quý hiếm thuộc loại Song Sinh Pháp Bảo, cùng với sự xuất hiện thần bí của hắc ý nhân có khí tức khá giống với Trần An Vĩ.

Từ hai điều đó, nàng có thể suy luận ra rằng vị hắc y nhân kia hẳn là có quan hệ nào đó với tên này. Có thể là sư phụ dạy luyện khí, cũng có thể là chính bản thân hắn hóa trang mà thành.

Vì thế, nàng mới lấy những loại nguyên liệu này ra thử xem hắn có nhận biết được chúng không. Chúng đều là những loại nguyên liệu có thể luyện chế ra được hàng Thiên cấp.

Cách này quả thật cũng có thể xác định được phần nào, từ đó giúp Lương gia có thể xác định kế hoạch đối đãi vị hắc y nhân một lần giao dịch cả đống Pháp Bảo này.

Nhưng có một điều mà Lương Gia Quỳnh không hề biết, đó chính là Trần An Vĩ chỉ đem những kiện Pháp Bảo mình mua được từ Nguyệt Ảnh Quầy đi giao dịch với Vạn Bảo Hội, chứ không hề biết tí gì về Luyện Khí Đạo cả.

Vậy nên, cách này của nàng không hiệu quả.

Đúng vậy, Trần An Vĩ sau khi nghe thấy nàng nói câu đó thì lại lắc đầu, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

“Tại hạ chỉ may mắn được gia sư trao cho một kiện Song Sinh Pháp Bảo kia, không hề biết chút gì về Luyện Khí Đạo, Lương Thiếu Chủ có vẻ hỏi nhầm người rồi!” Trần An Vĩ tỏ vẻ luyến tiếc nói, nếu như hắn biết luyện khí thì hắn có thể tự luyện chế cho chúng nữ những kiện Pháp Bảo hùng mạnh rồi.

Lương Gia Quỳnh nhìn biểu hiện của hắn, cảm thấy hắn cũng không nói dối, liền lắc đầu cho qua. “Là ta đường đột rồi!”

“Không sao! Bất quá Lương Thiếu Chủ vì sao lại phải hỏi ta câu hỏi này?” Trần An Vĩ thắc mắc hỏi, Thẩm Định Sư của Lương gia thừa sức làm được điều này kia mà?

“Chỉ là chút chuyện riêng mà thôi!” Lương Gia Quỳnh cũng không giải thích mà chỉ nói một câu. “Bên trong này là toàn bộ thông tin về gốc Nguyên Hải Hoàn Tâm Thảo mà Trần Thiếu Chủ ngươi đang tìm!”

“Khi còn trên Vạn Lộc Thuyền, hai người hãy cứ tự nhiên như ở nhà. Còn bây giờ, thứ lỗi cho Lương mỗ phải rời đi vì sự vụ gia tộc vẫn còn!” Dứt lời nàng đặt một tâm Nguyên Bài đặt lên bàn, rồi nhanh chóng đứng dậy rời đi.

“Khoan đã!” Ngay lúc nàng muốn rời đi thì chợt nghe thấy giọng nói trầm ấm của nam nhân vang lên, khiến nàng khựng lại một chút.

“Cái này…” Lương Gia Quỳnh sững sờ nhìn những thứ hắn vừa lấy ra. Trong đó bao gồm một bình Dưỡng Nhan Đan đạt tới Thiên cấp Hạ phẩm, Đan Dược mà nữ nhân thường hay sử dụng và một viên Thiên cấp Trung phẩm – Bình Tâm Đan giúp cho tâm cảnh thêm vững chắc.

“Đây xem như chút tâm ý của ta, đa tạ Lương gia thời gian qua đã chiếu cố Trần gia chúng ta!” Trần An Vĩ không nhanh không chậm nói.

Lương Gia Quỳnh như có như không nhìn hắn, mặc dù hắn nói như vậy, nhưng nàng thừa sức hiểu rằng những thứ hắn vừa lấy ra là dành cho nàng và Lương Gia Bảo.

“Như vậy, tại hạ xin nhận vậy! Mong rằng trong thời gian tới ta sẽ lại được hợp tác cùng các hạ!” Phất tay thu lại hai kiện vật phẩm, Lương Gia Quỳnh cất bước rời đi.

Ngoài mặt thì bình thản như vậy, nhưng ở bên trong nội tâm nàng lúc này đang không thể bình tĩnh. Bởi vì dù là Dưỡng Nhan Đan hay Bình Tâm Đan mà hắn đưa cho nàng đều thuộc hàng cực phẩm trong cực phẩm.

Dù là Luyện Đan Sư có tay nghề tốt nhất gia tộc, là gia gia của nàng, cũng khó thể đạt được mức độ thanh thuần đến vô khuyết khi luyện chế hai loại Đan Dược này.

Hơn nữa, thân là một nữ nhân, nàng hiểu rất rõ dược hiệu của Dưỡng Nhan Đan, chính vì vậy mà khi nhìn thấy Trần An Vĩ dễ dàng lấy ra một bình Dưỡng Nhan Đan cực phẩm như vậy, bản thân nàng cũng phải bất ngờ, nội tâm dậy sóng liên tục.

Lương Gia Quỳnh ngước mắt nhìn nam nhân đang ngồi tán gẫu cùng thê tử kia, trong lòng tự hỏi “Hắn đối với nữ nhân đều như vậy sao?”

Ở phía còn lại, Trần An Vĩ nhìn theo bóng lưng của “nam nhân” này, trong mắt lóe lên sự phức tạp. Cũng may hắn thực sự không biết luyện khí, nếu không hẳn là đã bị Lương Gia Bảo phát hiện ra điều gì đó.

Hắn đương nhiên sẽ không quên bản thân vừa mới giao dịch với Lương gia cách đây không lâu, càng không quên người thực hiện giao dịch đó với mình chính là Lương Gia Bảo này.

Việc Lương Gia Bảo phát hiện ra điều gì đó cũng nằm trong tính toán của hắn, nhưng ngàn tính vạn tính, Trần An Vĩ lại không ngờ hắn lại bị hỏi vấn đề về luyện khí. Cũng may hắn thực sự mù tịt về việc đó.

Trong tình hình hiện tại, nếu để lộ ra chuyện hắn có một lượng lớn Pháp Bảo trong người chắc chắn sẽ khiến không ít người dòm ngó, thậm chí có thể động tới tên cường giả đứng đằng sau Huyết Hải Môn kia.

Hắn không sợ bọn chúng nhắm vào bản thân mình, điều hắn sợ là bọn chúng nhắm vào người thân và nữ nhân bên cạnh hắn. Trần An Vĩ không muốn bi kịch quá khứ sẽ lặp lại, vì lẽ đó càng tận lực tìm kiếm tài nguyên về cho mọi người tu luyện.

“Có bọn thiếp gánh vác cùng chàng!” Đang mải suy nghĩ, chợt bên tai hắn vang lên giọng nói êm ngọt của nữ nhân, Trần An Vĩ liền hướng mắt nhìn, chỉ thấy Cổ Tự Thư đang dịu dàng nhìn hắn.

Nàng làm sao có thể không biết hắn đang suy nghĩ gì, kể từ lúc mới gặp hắn, nàng đã cảm nhận được gánh nặng mà hắn đang phải gánh vác trên vai, dù bây giờ gánh nặng đó không còn, nhưng nàng vẫn biết hắn đang tìm mọi cách giúp mọi người mạnh mẽ hơn.

Nàng cũng giống các tỷ muội khác, đều muốn chia sẽ gánh nặng này cùng hắn, các nàng cũng muốn nhìn thấy hắn vui vẻ mà.

“Ta biết rồi!” Trần An Vĩ cười dịu dàng nhìn nàng, có được các nàng là niềm hạnh phúc lớn nhất hắn có tại kiếp này.

Cổ Tự Thư nhìn hắn mỉm cười, bất chợt truyền âm vào tai hắn nói chỏ “Tới thời điểm hiện tại, thiếp có thể chắc chắn Lương Gia Bảo này tám phần là nữ giả nam trang!”

“Ồ sao nàng chắc chắn vậy?” Trần An Vĩ hứng thú hỏi, trước đó hắn đã dò xét rất kĩ Lương Gia Bảo, nhưng không phát hiện bất kì dấu vết ngụy trang nào, mà Cổ Tự Thư cũng đồng ý như vậy. Điều gì đã khiến nàng thay đổi ý kiến?

“Thiếp nhìn thấy ánh mắt ngẩn ngơ của Lương Gia Bảo khi nhìn thấy chàng cười! Ánh mắt đó giống hệt với ánh mắt của bọn thiếp!” Cổ Tự Thư cực kì chắc chắn nói.

Bốp!

Một tiếng “bốp” thanh thúy vang lên, kèm với đó là sự rung động của đôi bờ mông kiều diễm. Bị nam nhân vỗ mông bất ngờ, Cổ Tự Thư vừa thẹn vừa giận, trừng mắt nhìn hắn nói “Sao chàng đánh thiếp?”

“Nàng đó, sao tự dưng lại có hứng thú quan sát người ta vậy nha?” Trần An Vĩ ánh mắt cổ quái nhìn nàng, nữ nhân này của hắn ngày thường rất ít khi chú ý tới một người như vậy nha, không biết hôm nay lại bị cái gì kích thích đây?

Bình Dưỡng Nhan Đan kia cũng chính là do Cổ Tự Thư truyền âm bảo hắn tặng cho tỷ tỷ của Lương Gia Bảo, lúc đó hắn cũng rất khó hiểu, bất quá cũng đã chiều theo ý nàng.

“Thì… tạo được mối quan hệ hữu hảo với Vạn Bảo Hội không phải là chuyện tốt sao? Nếu như có thể thân càng thêm thân thì càng tốt không phải sao?” Cổ Tự Thư cố tình nhấn mạnh bốn chữ “thân càng thêm thân” như thể đang muốn ám chỉ điều gì đó.

“Hơn nữa thiếp để ý thấy nha, rõ ràng lúc chàng lấy Dưỡng Nhan Đan ra, trong ánh mắt của Lương Gia Bảo hiện lên tia kinh ngạc cùng ham muốn rất nhỏ. Đó chính là những biểu hiện mà chỉ có nữ nhân mới có!” Cổ Tự Thư lại tiếp tục nói.

Tới lúc này thì Trần An Vĩ cũng phải gật đầu công nhận, là một Khí Văn Sư và Hư Huyễn Trung Kỳ Hồn Tu, rung động nhỏ trong mắt của Lương Giả Bảo không thể qua được mắt hắn.

Ánh mắt của Lương Gia Bảo lúc đó rất giống với ánh mắt của chúng nữ mỗi lần hắn có quà cho các nàng. Vì lẽ đó, Cổ Tự Thư cũng không hẳn là không có lý.

Bất quá, Trần An Vĩ lại lắc đầu “Cho dù Lương Gia Bảo có là nữ giả nam trang, thì tạm thời đó cũng không phải chuyện ta và nàng có thể lo liệu, thay vào đó…”

Trần An Vĩ bất chợt cười tà, động tác nhanh như chớp mà bế lấy ngọc thể của giai nhân theo kiểu công chúa, rồi cất bước đi về một phía.

“Chàng… chàng tính làm gì?” Cổ Tự Thư có chút hoảng hốt ôm chặt lấy cổ nam nhân, hắn đột nhiên bế nàng lên như thế này để làm gì?

Nhìn thấy nam nhân đang từ từ đưa mình tới một căn phòng gầm đó, tim nàng càng đập nhanh hơn, hai má dần đỏ ửng, trong ánh mắt lại vô thức nảy sinh một tia chờ mong.

Trần An Vĩ nhìn thấy biểu hiện của nàng, nhẹ giọng thủ thỉ vào tai giai nhân một câu khiến Cổ Tự Thư đỏ bừng mặt.

Cuối cùng, nàng thở nhẹ ra một hơi, thủ thỉ vào tai hắn “Chàng đúng là đại dâm tặc, tại nơi này mà còn muốn cho được!”

Giọng điệu nàng nói vẫn bình thản như không hề có chuyện gì xảy ra, nhưng đối với Trần An Vĩ, nó lại như một liều thuốc kịch độc, hắn gầm nhẹ một tiếng rồi nhanh như chớp đã tiến vào bên trong căn phòng.

“Lần đầu của thiếp, cầu thương xót!” Lời nói yêu kiều của nữ nhân vừa vang lên, bờ môi kiều diễm đã bị nam nhân chiếm lấy mà nhấm mút, đôi tay hư hỏng không chịu để yên khiến giai nhân rên ư ử từng đợt.

Một màn xuân sắc lại diễn ra…

-------------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花