Bùm! Bùm! Bùm!!!
Bên trong Bát Diện Thạch, tiếng lô đỉnh phát nổ liên tục vang lên, khiến màn khói đen kịch bao trùm một vùng không gian. Nếu chúng nữ không bận bế quan, chắc chắn các nàng sẽ mắng Trần An Vĩ vì phá hỏng không gian xinh đẹp nơi này.
“Tiếp tục!”
Trần An Vĩ càng luyện đang càng hăng say, sau nhiều lần thất bại, hắn cũng dần nắm được nguyên lý của việc nén dược hiệu về kích thước bình thường, thay vì chia nhỏ chúng ra như cách luyện thông thường.
Kết hợp với đó là việc áp dụng phương pháp luyện đan của tiền bối, Trần An Vĩ có thể tự tin nói rằng, hắn có thể luyện ra Đan Dược có hiệu quả cao hơn gấp mười lần so với Đan Dược bình thường.
Bất quá, lúc này hắn đang ngớ người, bởi vì mặc cho hắn có điều động ý niệm cỡ nào, thì Linh Thảo Điền vẫn bất động.
“Chuyện gì xảy ra?” Hắn mộng bức nhìn về phía Linh Thảo Điền, và phát hiện ra rằng… ngoài Thập Sắc Thập Diệp Ly và Thanh Lực Thảo cùng một số mầm non của các loại linh thảo khác, thì lượng linh thảo hắn trồng đã mất sạch.
Rồi hắn lại nhìn đến xung quanh mình…
“Ách… ta đã luyện đan nhiều tới mức này rồi sao?” Hắn vỗ trán một cái.
Bởi vì trong hơn hai năm ở trong Gia Tốc Cung, vừa luyện đan vừa sáng tạo phương thức luyện đan mới, Trần An Vĩ đã tiêu tốn hầu như toàn bộ lượng linh thảo hắn kiếm được trong suốt thời gian qua.
Mặc dù thành quả có phần hơi… méo mó và màu sắc không được đẹp mắt lắm, nhưng dược hiệu bên trong thì không phải bàn cãi. Bất quá hắn sẽ không để chúng nữ sử dụng chúng. Ai đời lại để nữ nhân của mình sử dụng hàng phế phẩm?
“Hừm… ta nên làm gì với số Đan Dược không hoàn chỉnh này đây?” Trần An Vĩ nhìn lượng Đan Dược chất như núi của mình, trầm ngâm suy nghĩ.
Hắn không cần sử dụng những loại Đan Dược này, nhưng lại không thể đem bán được nha. Vậy thì liệu có cách nào xử lý chúng không? Bỏ đi thì uổng phí lắm nha.
“Hay là…” Như nghĩ ra điều gì, Trần An Vĩ lập tức hành động.
“Ồ?” Ở bên kia, Lạc Nam vẫn đang không ngừng quan sát lấy tiểu tử này. Nhìn thấy hành động của Trần An Vĩ, hắn cảm thấy hứng thú.
Chỉ thấy hắn lại một lần nữa điều động lấy loại Hỗn Độn Thuộc Tính gồm Băng và Hỏa kia, một lần nữa lại dùng sức nóng của Hỏa Hệ mà thiêu đốt những loại Đan Dược cùng loại, Băng Hệ để chắt lọc phần tinh túy nhất bên trong nó.
Sau đó, Trần An Vĩ lại tiếp tục dùng chính những loại Đan Dược này để luyện tập phương thức luyện đan mới của mình.
Và rồi không ngoài dự đoán, liên tục là những tiếng nổ vang lên khiến không gian Bát Diện Thạch lại rung động.
“Lại thất bại sao?” Trần An Vĩ lẩm bẩm, sau hàng loạt những lần thất bại trước, hắn dần nhận ra thiếu xót của mình.
Chính là trong quá trình nén lượng dược liệu, hắn đã không đủ thời gian kiểm soát lực lượng bên trong thủy dịch, dẫn đến chúng rò rỉ ra bên ngoài gây mất cân bằng hỏa diễm.
Dù lô đỉnh của hắn được Băng Hỏa Luân Hồi Diễm tạo ra từ Lam Băng Nguyên Lực, giúp hạn chế phần nào việc nổ lò do hỏa diễm mất khống chế, nhưng điều đó không có nghĩa nó chống được cỗ lực lượng bị dồn nén tới cực hạn như vậy.
“Nếu đã như vậy…” Trần An Vĩ dường như đã nghĩ ra đối sách, Viễn Siêu Thánh Văn được kích hoạt, nâng tầm sức mạnh của Tốc Văn và Minh Văn đã được hắn sử dụng từ bao giờ.
Tốc độ tăng cao đáng kể, khả năng phán đoán và xử lý tình huống cũng tăng lên, Trần An Vĩ nhẹ phất tay, Băng Hỏa Đỉnh một lần nữa hình thành. Bên ngoài là Lam Băng Nguyên Lực kiên cố cực điểm, bên trong là hừng hực Hồng Hỏa Nguyên Lực bùng cháy.
“Đan Dược vào!” Theo ý niệm của hắn, từng bình Đan Dược được đưa vào Băng Hỏa Đỉnh, rồi nhanh chóng bị hòa tan bởi sức nóng của Hồng Hỏa Nguyên Lực, rồi lại được Lam Băng Nguyên Lực bao phủ lấy từng phần dược thủy.
Dưới sự điều động của hắn, từng phần dược thủy hòa quyện vào nhau tạo ra một viên hình cầu to tướng quay trong tại trung tâm Băng Hỏa Đỉnh.
Nhận thấy nó sắp thành đan, Trần An Vĩ nhanh chóng điều khiển hai loại Nguyên Lực bên trong Băng Hỏa Đỉnh nhanh chóng nén lượng dược thủy về kích thước một viên Đan Dược bình thường.
Với sự hỗ trở từ các loại Khí Văn và Thánh Văn, lượng dược thủy nhanh chóng bị nén lại tới cực điểm, tạo thành một viên hình cầu đạt kích cỡ bình thường, thậm chí là nhỏ hơn một chút.
“Thành đan!” Trần An Vĩ thầm hô một tiếng, sức nóng của hỏa diễm được điều chỉnh giảm dần, thúc đẩy quá trình cô đọng của dược thủy. Viên Đan Dược cuối cùng cũng bước vào giai đoạn thành hình.
Bất chợt lúc này, dị biến nảy sinh…
Vù! Vù! Vù!
Thiên địa nguyên khí như được thứ gì triệu hoán, chúng cấp tốc ùa về phía viên Đan Dược đang được hình thành kia, khiến tốc độ thành đan của nó tăng lên vô kể, rất nhanh sau đó, một viên Đan Dược màu lục nhạt lơ lửng trước mặt Trần An Vĩ.
Từ trong nó, hắn có thể cảm nhận được dược lực dồi giàu, thậm chí theo ước tính của hắn, khi phục dụng Hồi Nguyên Đan này, thương thế của tu sĩ Nguyên Hoàng cảnh cũng có thể được chữa trị.
“Phù! Cuối cùng cũng thành công!” Trần An Vĩ hưng phấn thở ra một hơi. Hắn tốn hơn hai năm trong Gia Tốc Cung, nỗ lực luyện đan, cuối cùng cũng thu gặt được thành công.
Mặc dù hắn chỉ mới vừa thành công được Địa cấp Hạ phẩm – Hồi Nguyên Đan, nhưng đó sẽ là cơ sở vững chắc nhất cho những lần luyện đan sau này của hắn, mà nhờ đó chúng nữ cũng sẽ có sự bảo vệ đảm bảo hơn.
Vì đã đạt được thành tựu nhất định, mà hắn cũng đã ở trong Gia Tốc Cung khá lâu, ước chừng thời gian còn gần một tháng nữa là tới ngày mà bí cảnh kia mở ra, hắn cũng nên nhanh chóng lên đường tới trung tâm Hành Thiên Đại Lục.
Đang định rời đi, chợt một đình viện bên trên Đình Viện Thụ bật mở, từ trong đó bước ra một thân ảnh nữ nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành, vẻ đẹp của nàng là một sự kết hợp hoàn hảo giữa sự uy nghiêm không thể khinh nhờn của hoàng tộc và phong phạm của một nữ tướng hoành tảo sa trường.
Nữ nhân vừa bước ra từ Thư Vĩ Điện nhìn thấy ánh mắt tràn đầy nhu tình của nam nhân, nàng mỉm cười ngự không bay xuống ôm lấy hắn, cái đầu nhỏ rúc thật sâu vào lồng ngực nam nhân, nhỏ giọng thủ thỉ “Thiếp nhớ chàng quá!”
Nàng vừa mới xác định quan hệ với nam nhân đã liền bế quan suốt hai năm trời, bảo nàng không nhớ chính là nói dối.
Cảm nhận được mùi hương thơm ngọt cùng súc cảm mềm mại từ cơ thể giai nhân, Trần An Vĩ cũng vô cùng cưng chiều mà xoa đầu nàng, miệng thủ thỉ “Bảo bối bế quan có mệt không?”
Cổ Tự Thư lúc lắc đầu nhỏ “Thiếp không mệt!”
Chợt nàng phát hiện ra điều gì, đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh, chỉ thấy Linh Thảo Điền xơ xác trơ trọi chỉ còn toàn mầm cây non, không gian nơi này thì bị khói đen bao trùm, nhưng thứ khiến nàng chú ý nhất có lẽ là đống Đan Dược chất cao như núi nằm sau lưng hắn.
“Chàng… phá của sao hả?” Cổ Tự Thư nhìn thấy cảnh này thì trừng mắt với hắn, tay còn thi triển “Véo nhân chi thuật” lên khắp người Trần An Vĩ.
“Ai ui… ta chỉ muốn học luyện đan thôi mà!” Trần An Vĩ vừa gãi đầu vừa tránh né những cú véo của bảo bối nhà mình. Hắn luyện đan hơi hăng say tí thôi mà…
“Hứ! Khung cảnh của Linh Thảo Điền đang đẹp mà!” Cổ Tự Thư làu bàu trong miệng nói, trong số những cảnh vật ở Bát Diện Thạch, nàng luôn thích ở trong Linh Thảo Điền nhất.
Vậy mà tên nam nhân đáng ghét này lại phá hỏng nó, dù biết rằng hắn muốn luyện đan cho các nàng, nhưng bản thân nàng cũng cảm thấy có chút buồn.
Nhìn biểu hiện giận dỗi của giai nhân, Trần An Vĩ không nhịn được mà nhắm ngay đôi môi kiều diễm của nàng mà hôn xuống, dịu dàng truyền âm “Bảo bối đừng giận mà, ta sẽ tìm thêm Linh Thảo trồng vào, rồi Linh Thảo Điền sẽ đẹp lại như xưa thôi mà!”
“Chàng hứa rồi đó!” Cổ Tự Thư nghe lời nói của nam nhân thì chút buồn bã liền mất sạch, nàng nhanh chóng đáp lại cái hôn của hắn.
Không biết qua bao lâu sau, mãi đến khi bờ môi kiều diễm của giai nhân bị Trần An Vĩ hôn đến sưng đỏ, hắn mới chịu buông tha cho nàng.
“Mau ra ngoài thôi!” Cổ Tự Thư bị hắn hôn đến quên cả trời đất, lúc này được hắn buông tha thì vừa thẹn vừa vội mà thúc giục hắn mau chóng ra ngoài.
Trần An Vĩ nhìn thấy biểu hiện của nàng thì cười cười, nhưng cũng không tiếp tục trêu chọc giai nhân, bởi vì cũng sắp tới thời gian mở ra bí cảnh, hắn phải mau chóng lên đường.
Khẽ động ý niệm, thân ảnh của Trần An Vĩ và Cổ Tự Thư cùng lúc tan biến.
…
Huệ Linh Cảng…
Nơi đây là một địa phương gần biển, và đúng như cái tên của nó, đây là một bến cảng, nơi có những kiện Pháp Bảo Phi Hành dạng thuyền chuyên dùng để di chuyển đường dài trên biển.
Nơi đây là một địa phương do một Nhị phẩm Thế Lực mang tên Huệ Linh Tông dưới trướng Lương gia quản lý. Nhiệm vụ của bọn hắn tại nơi này là giao thương và chuyên chở tu sĩ cùng phàm nhân di chuyển qua các đại lục khác.
Hiển nhiên Vạn Bảo Hội cũng rất quan tâm tới đời sống của những phàm nhân trên tinh cầu này, khi có đến trên một nửa các dịch vụ mà bọn hắn cung cấp là dành cho phàm nhân.
Lúc này đây, Huệ Linh Cảng vẫn đang thực hiện đúng vai trò của mình, từng đoàn từng đoàn thuyền lần lượt được khởi động, từng đoàn người ra vào tập nập cùng những kiện hàng của phàm nhân được lưu chuyển nhanh chóng. Khung cảnh nhộn nhịp tới cực điểm.
Trần An Vĩ và Cổ Tự Thư khi tới nơi đây, nhìn thấy tình cảnh này thì vô cùng kinh ngạc, sự nhộn nhịp của nơi này so với Lương gia Tổng Bộ cũng không khác là bao.
“Quan khách muốn đi đâu ạ?” Trong lúc hai người đang kinh ngạc nhìn xung quanh, thì một thiếu nữ thân hình nhỏ nhắn như một tiểu loli tiến lại gần hỏi.
Nếu để Lương Gia Quỳnh nhìn thấy tiểu loli này, nàng sẽ tự hỏi “Nha đầu này tại sao lại ở đây?” Bởi vì tiểu loli này là thị nữ bên cạnh nàng, mang tên là Liễu Hinh.
Liễu Hinh vốn đang lén Tiểu Thư nhà mình mà đi chơi, bất chợt bắt gặp thân ảnh quen thuộc của Trần An Vĩ, trong đầu không biết suy nghĩ gì mà liền tiến tới gần.
Ngày hôm đó, nàng cũng đi theo Tiểu Thư nhà mình tới quan chiến, do đó cũng biết mọi chuyện mà tên này làm ra, vì thế trong lòng cũng có chút hứng thú muốn xem thử tên này là người như thế nào.
Trần An Vĩ và Cổ Tự Thư nhìn tiểu loli trước mặt, cùng với bộ y phục mà nàng đang mặc trên người, chỉ nghĩ đơn giản là thị nữ của Vạn Bảo Hội, vì thế cũng không nghĩ nhiều mà lập tức trả lời.
“Bọn ta muốn tới Hành Thiên Đại Lục, phiền muội dẫn đường cho bọn ta nhé?”
“Hành Thiên Đại Lục sao?” Liễu Hinh nghe vậy, ánh mắt lóe lên dị sắc, không biết là đang suy nghĩ gì.
“Mọi người đi theo tiểu nữ!” Thu lại dòng suy nghĩ khác thường, Liễu Hinh cất tiếng nói, đồng thời quay lưng đi về một phía.
Trần An Vĩ và Cổ Tự Thư thấy vậy liền bước theo tiểu loli trước mặt, rất nhanh đã tiến đến một kiện Pháp Bảo Phi Hành kích thước rất lớn, lại vô cùng sang trọng với một màu hoàng kim bên ngoài, điêu khắc một chữ Lương vô cùng to lớn.
Mà khi Liễu Hinh dẫn hai người tới nơi, nàng chưa kịp nói gì thì từ bên trong con thuyền, một giọng nói trong trẻo êm tai vang lên. “Nha đầu, không đi chơi nữa sao?”
Nghe giọng nói quen thuộc kia vang lên, Liễu Hinh trong lòng giật thót, ngập ngừng nói “Nào có… muội… muội đi công việc mà!”
“Ồ, vậy công việc ta giao cho muội sao rồi?” Giọng nói kia vẫn vang lên, dường như nắm rõ trong lòng bàn tay rằng nha đầu này đang nói dối, khí thế trên người vô thức tỏa ra muốn đem tiểu loli bắt giữ.
“Chuyện này…” Liễu Hinh lúc này hoảng sợ cực điểm, lắp bắp nói. Bị khí thế của Tiểu Thư nhà mình bao trùm, nàng chỉ có thể bất động nhìn lấy nam nhân trước mặt như cầu cứu.
Trần An Vĩ và Cổ Tự Thư nhìn thấy chuyện này, tròng mắt lóe lên dị sắc, lúc này mà hai người còn không biết thân phận thật sự của tiểu loli trước mặt này thì hai người cũng quá là ngu ngốc đi.
Nhận ra trong giọng nói của người kia không hề có ý trách cứ, Trần An Vĩ liền phất tay một cái, hóa giải toàn bộ khí thế đang bao trùm lấy Liễu Hinh, khiến tiểu loli hoảng sợ chạy ra nấp phía sau lưng hắn.
“Trần Thiếu Chủ quả là biết thương hương tiếc ngọc a…” Giọng nói trong trẻo kia lại tiếp tục vang lên, kèm theo đó là một thân ảnh mà Trần An Vĩ vừa gặp cách đây không lâu.
“Nàng là thị nữ của Lương Thiếu Chủ sao?” Trần An Vĩ cũng không bất ngờ khi nhìn thấy nam nhân trước mặt.
Bởi vì từ lúc hắn bước vào Huệ Linh Cảng, hắn đã chú ý tới con thuyền duy nhất trong bến cảng được trang hoàng sang trọng này. Nó có những đặc trưng mà chỉ có Vạn Bảo Hội mới có.
Vì lẽ đó hắn cũng đoán biết được người bên trong chỉ có thể là người của Lương gia, nhưng còn là ai thì tới bây giờ Trần An Vĩ mới biết.
“Đúng vậy, bất quá nha đầu này rất ham chơi, ta mà không chú ý là nàng lại chạy đi mất thôi!” Lương Gia Bảo thận thiện trả lời, cũng không quên trừng mắt với tiểu loli, như thể muốn nói “Lần này trở về xem ta xử lý muội như thế nào!”
Liễu Hinh nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Thư nhà mình thì khẽ rùng mình, càng tận lực nấp phía sau lưng Trần An Vĩ, như thế muốn dính sát vào người hắn.
Trần An Vĩ nhìn thấy cảnh này thì bật cười, xoa đầu tiểu loli nói “Đa tạ muội đã dẫn chúng ta tới đây, nhưng muội cũng nên trở về đi thôi!”
Liễu Hinh lắc đầu, cố chấp nói “Hai người có thể đi cùng Tiểu…”
Chưa kịp nói hết câu thì nàng chợt cảm nhận được ánh mắt chết chóc của ai đó, nhất thời lắp bắp nói không nên lời.
“Sao vậy?” Trần An Vĩ thấy nàng đang nói giữa chừng lại im bặt thì lo lắng hỏi.
“Ý… ý muội là hai người có thể đi cùng Thiếu Chủ đến Hành Thiên Đại Lục mà!" Liễu Hinh nhanh chóng sửa lại câu nói, liền cảm nhận được ánh mắt kia đã dời khỏi người mình, thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ở cạnh Tiểu Thư bao nhiêu lâu rồi, tính cách Tiểu Thư nàng hiểu rất rõ, bình thường thì rất hòa nhã và yêu thương nàng, nhưng một khi Tiểu Thư nổi giận, thì nàng thực sự sẽ bị hành chết a…
Mà ở bên này Lương Gia Bảo nghe thấy câu nói của tiểu loli thì bất ngờ nhìn hắn “Trần Thiếu Chủ có việc tại Hành Thiên Đại Lục sao?”
“Phải! Ta cần tới trung tâm Hành Thiên Đại Lục một chuyến! Ngoài ra còn cần tìm một loại Linh Thảo nữa!” Trần An Vĩ không nhanh không chậm trả lời.
“Một loại Linh Thảo sao?” Lương Gia Bảo hỏi, theo trí nhớ của nàng, Hành Thiên Đại Lục có không ít loại Linh Thảo đặc hữu do điều kiện băng hỏa phân ly vốn có.
“Là Nguyên Hải Hoàn Tâm Thảo!” Trần An Vĩ nói ra tên của loại linh thảo mình cần tìm, với hy vọng Vạn Bảo Hội sẽ còn lưu trữ một hoặc hai gốc Nguyên Hải Hoàn Tâm Thảo này. Nếu không có thì hắn cũng chỉ đành đi tìm một chuyến.
Mà Lương Gia Bảo nghe thấy tên loại Linh Thảo này, suy nghĩ một chút rồi lại nói “Mời Trần Thiếu Chủ lên thuyền, chúng ta sẽ bàn tiếp về chuyện này.”
---------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花