Trần An Vĩ đang định từ chối chúng nữ thì lại nghe thấy tiếng nói thanh lãnh trong trẻo vang lên khiến hắn phải nhìn tới.
“Hay là ta đi cùng ngươi?” Chủ nhân của giọng nói này không ai khác chính là vị Ngũ Công Chúa Cổ Tự Tộc – Cổ Tự Thư, nàng từ sau khi được hắn giao cho kiện Bảo Y kia, cũng đã có ý định muốn làm gì đó cho hắn.
Chỉ là có qua có lại thôi, bất quá mãi nàng vẫn không có cơ hội. Nay nghe thấy hắn có ý định đi tới bí cảnh có tồn tại đạt tới Nguyên Tôn cảnh, nàng cũng muốn giúp hắn.
Dù sao thì trong số nữ nhân ở đây, nàng là người có tu vi cao nhất, Ngũ Tinh Nguyên Tông cảnh, vì thế nên khi có chuyện cũng sẽ ít gặp khó khăn hơn chúng nữ, lỡ chẳng may gặp Nguyên Tôn cảnh vẫn có thể chạy trốn an toàn.
Mấy nữ sau khi nghe thấy Cổ Tự Thư lên tiếng thì dường như đạt được sự ăn ý nào đó mà đồng loạt gật đầu.
“Ờm… thiếp vừa nhớ ra Lục gia còn cần tỷ muội bọn thiếp xử lý sự vụ, nên cứ để Tự Thư tỷ tỷ theo chàng đi!” Lục Thanh Vân ngập ngừng nói, mà Lục Thanh Huyền cũng gật đầu phụ họa cho nàng.
“Thiếp cũng cần phải bế quan!” Trần Yên Nhiên cũng nói một câu, nhưng lại tinh nghịch truyền âm vào tai hắn “Tự Thư tỷ tỷ chờ cơ hội ở riêng với chàng lâu lắm rồi đó!”
Mấy nữ khác cùng đồng loạt nói “Bọn thiếp cũng vậy!”
“Ách…” Nghe được câu nói của nàng, Trần An Vĩ khóe miệng giật giật, ánh mắt nhìn Cổ Tự Thư cũng trở nên xâu xa.
Nhận thấy ánh mắt của Trần An Vĩ, Cổ Tự Thư có chút mất tự nhiên nhìn hắn, nhanh chóng nói “Ngươi không ngần ngại xuất ra kiện Bảo Y đạt Linh Cấp cho ta, ta cũng muốn làm gì đó giúp ngươi.”
“Nhưng thân phận của nàng…” Trần An Vĩ không muốn để mấy nữ gặp nguy hiểm nên còn đang muốn tìm cớ thì lại nhìn thấy ánh mắt kiên định của nàng, nhất thời hắn ngừng lại.
“Không sao, ta còn có Ngụy Lực Văn, sẽ không ai phát hiện ra thân phận Khí Văn Sư đâu!” Cổ Tự Thư nhân lúc hắn khựng lại lập tức nói “Hơn nữa ngươi vẫn có thể để ta ở trong Bát Diện Thạch mà!”
Cổ Tự Thư không biết từ lúc nào, mình lại vô thức phụ thuộc vào ý kiến của hắn, cũng chẳng biết từ lúc nào, nàng lại không muốn để hắn phải lo lắng. Mặc dù lần này chỉ là vì muốn đa tạ hắn đã tặng nàng kiện Bảo Y, nhưng lại vô thức lo sợ hắn sẽ không cho phép.
“Chắc là bị ảnh hưởng bởi chúng nữ đi?” Nàng tự tạo ra một lý do cho bản thân. Thời gian qua ở cùng với chúng nữ, nàng được nghe kể rất nhiều giai thoại của hắn, từ lúc hắn vẫn còn mang danh phế vật, tới tận bây giờ.
Khiến nàng kinh ngạc chính là tên này vậy mà có thể học Khí Văn, trở thành Khí Văn Sư. Mặc dù nói hắn có sư phụ thần bí, nhưng chính nàng cũng là Khí Văn Sư, nàng thừa biết để trở thành Khí Văn Sư không phải chỉ cần có sư phụ là được.
Trần An Vĩ nhìn nàng, rồi lại nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của chúng nữ, dường như cực kì muốn hắn cùng Cổ Tự Thư là thành một cặp vậy. Cuối cùng hắn thở nhẹ ra một hơi “Được rồi, nàng có thể đi cùng ta!”
Nghe hắn nói vậy, Cổ Tự Thư và mấy nữ đồng loạt nở nụ cười xinh đẹp khiến hắn nhìn tới ngơ ngẩn, cảm thấy cuộc sống này thực sự xứng đáng.
Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của các nàng, hắn cảm thấy mọi buồn phiền và áp lực của cuộc sống đều tan biến. Hắn cũng mỉm cười nhìn mấy nữ thủ thỉ “Có được các nàng là điều may mắn nhất cuộc đời ta.”
Mấy nữ nghe thấy hắn nói vậy thì cười ngọt ngào ôm lấy hắn. Cảm nhận từng cỗ hương thơm và ngọc thể ôm lấy mình, Trần An Vĩ làm sao có thể nhịn. Bàn tay hư hỏng của hắn như có ma thuật mà lướt đi trên từng bộ vị mẫn cảm của chúng nữ, khiến các nàng vừa thẹn vừa ngượng trừng mắt nhìn hắn.
Cổ Tự Thư và Cổ Tự Ly nhìn thấy tình cảnh này khẽ gắt một tiếng rồi nhanh chân trốn mất, mà Lục Thanh Huyền cũng đang muốn chạy trốn thì lại bị Trần An Vĩ giữ lại, khiến nàng la oai oái.
“Á! Chàng buông thiếp ra!” Lục Thanh Huyền vừa vội vừa giận nhìn hắn nói.
“Thê muội! Nàng gả cho ta nhé?” Trần An Vĩ dịu dàng nhìn Lục Thanh Huyền, nhỏ giọng thủ thỉ.
Lời nói của hắn khiến nàng sững sờ, nghe thấy tiếng thê muội phát ra từ miệng hắn, rồi lại nghe thấy lời cầu hôn của hắn, mặc dù trước đó hắn đã từng nói một lần, nhưng Lục Thanh Huyền vẫn không nhịn được mà cảm thấy trong lòng có chút kích thích, nàng bất giác gật đầu, “ừm” nhẹ một tiếng nhìn hắn.
Nàng ngắm nhìn thật kĩ gương mặt của nam nhân đã khiến nàng thương nhớ trong nhiều năm này. Lần đầu tiên gặp hắn là lúc nàng còn là một tiểu cô nương ngỗ nghịch không biết trời cao đất dày.
Hắn đã xuất hiện cứu nàng thoát chết khi nàng cố ý tấn công một tôn Độc Vũ Điểu đạt Tam Giai Nhị Tinh. Dù lần đó hắn cũng chỉ là một tiểu tử miệng còn hôi sữa, nhưng chính điều đó đã khiến nàng ấn tượng.
Từ sau lần đó, nàng đã luôn tìm kiếm tin tức của hắn, nhưng lại vô pháp tìm ra. Ban đầu chỉ vì nàng muốn cảm tạ ân cứu mạng, nhưng lâu dần vì không tìm ra hắn, mà chấp niệm của nàng đối với chuyện này cũng lớn dần.
Cũng không biết từ bao giờ, hình ảnh cậu nhóc năm đó đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong trái tim nàng. Rồi khi phát hiện ra cậu nhóc năm đó lại chính là vị hôn phu của tỷ tỷ mình.
Tâm trạng nàng lúc đó cực kì phức tạp, nếu không nhờ tỷ tỷ khích lệ, nàng sẽ không bao giờ nói cho hắn biết tình cảm của mình.
Và rồi ngày hôm nay, được nghe hắn chính miệng cầu hôn mình, Lục Thanh Huyền nàng cảm thấy những năm qua chờ đợi hắn là xứng đáng.
“Ưm…” Đang mải suy nghĩ nên nàng không hề biết tên nam nhân đáng ghét đang ôm mình đã tìm tới đôi môi đỏ thăm tinh xảo của nàng mà ngấu nghiến. Mãi cho tới khi nhìn thấy hắn tiến tới xương quai xanh của mình bắt đầu nhấm mút nàng mới bị cảm giác mới lạ kích thích mà rời khỏi dòng suy nghĩ.
“Ưm… Tiểu Vĩ… đừng mà… các tỷ muội còn đang nhìn…” Lục Thanh Huyền tính cách năng động nhiệt tình là thế, nhưng lần đầu tiếp xúc với chuyện nam nữ, lại còn trước mặt nhiều người như thế, nàng làm sao có thể không ngượng ngùng?
Trần An Vĩ nghe vậy luyến tiếc buông tha cho nàng, ánh mắt vẫn còn liếc tới dấu vết đỏ thẫm mà mình vừa làm ra trên cần cổ trắng ngần của nàng.
Cảm nhận được ánh mắt hắn, Lục Thanh Huyền dùng thần thức kiểm tra cơ thể mình, phát hiện cái dấu vết chói mắt đó, nhất thời trừng hắn một cái, nhanh chóng quay về Huyền Vĩ Điện. Nhưng không quên truyền âm cho hắn một câu “Thiếp chờ chàng!”
Nhìn thấy thân ảnh Lục Thanh Huyền đang mắc cỡ chạy trốn mất, Trần An Vĩ cười tà nhìn mấy nữ còn lại “Các vị kiều thê, chúng ta làm chính sự!”
Mấy nữ nghe hắn nói thì gắt một tiếng, nhưng cũng không ngăn cản hắn. Bàn tay ma thuật của hắn thực sự quá hư hỏng, chỉ vừa bị nó chạm vào một chút các nàng đã muốn cùng hắn nữa rồi.
Ý niệm khẽ động, y phục đang mặc trên người đồng loạt tan biến. Từng cỗ ngọc thể trắng nõn không tì vết hiện ra trước mặt khiến hô hấp Trần An Vĩ trở nên dồn dập.
Hắn lập tức lao vào các nàng như sói đói, một tay bắt lấy đôi gò bông đầu căng tròn bóng bẩy của Hàn Mộng Nhu mà xoa nắn, một tay lại chụp lấy đôi bờ mông kiêu ngạo vểnh cao của Trần Yên Nhiên, đôi môi lại tìm tới môi của Lục Thanh Vân mà nhấm mút.
“Ưm…” Mấy nữ cũng không nhàn rỗi, từng bàn tay trắng nõn tinh xảo lướt trên từng bó cơ săn chắc trên cơ thể hắn, dịu dàng xoa bóp tạo khoái cảm cho nam nhân, Trần Yên Nhiên còn bạo dạn nắm lấy côn thịt đã kiêu ngạo ngẩng đầu của hắn mà vuốt ve.
Hít!
Trần An Vĩ tận hưởng khoái cảm do mấy nữ mang lại, đôi tay lại lướt đi trên cơ thể ngọc ngà của các vị thê tử, rồi đồng loạt tìm đến phương vị thầm kín nhất của nữ nhân kia, nơi có thể khiến bao nhiêu nam nhân điên đảo.
“Ưm… ưm ngứa…” bị hắn liên tục kích thích hai bộ vị mẫn cảm nhất trên cơ thể, ba nữ đồng loạt rên lên từng tiếng dứt quang, phía dưới u cốc đã róc rách nước từ khi nào.
Nghe tiếng rên của mấy nữ, Trần An Vĩ không nhịn được nữa mà đem các nàng bế lên giường, dùng thân thể săn chắc của mình đè ép lên người Lục Thanh Vân, nhắm ngay đôi môi nàng mà hôn xuống.
Lục Thanh Vân trong lòng như được nếm mật, hắn vẫn luôn có sự ưu tiên nhất định cho nàng.
Quả đúng là vậy, Lục Thanh Vân là nữ nhân đầu tiên của hắn, là vị hôn thê của hắn, nhưng nàng đến với hắn không phải vì tình cảm, mà là hắn tự ý xâm nhập cơ thể nàng. Dù lần đó là nàng tự nguyện nhưng Trần An Vĩ vẫn luôn cảm thấy quá thiệt thòi cho nàng.
Chính vì vậy mà hắn luôn dành cho nàng sự trân trọng và tình cảm đặc biệt nhất trong số những nữ nhân của hắn.
Trần Yên Nhiên và Hàn Mộng Nhu thấy hắn âu yếm bà cả trước cũng không cảm thấy bất mãn, mà ngược lại còn cảm thấy vui vẻ.
Các nàng đương nhiên biết tình huống đặc biệt của giữa Lục Thanh Vân và hắn, cũng muốn nàng được chăm sóc nhiều hơn một chút. Vì thế lúc này cả hai đều nhường nàng trước mà trườn xuống dưới chăm sóc tiểu huynh đệ của hắn.
Chỉ thấy hai nữ liếc mắt nhìn nhau một chút, dường như hiểu ý nhau, Trần Yên Nhiên hé miệng nhỏ ngậm lấy tiểu huynh đệ vào bên trong, mà Hàn Mộng Nhu cũng không rảnh rỗi, nàng đưa lưỡi liếm xung quanh thân côn thịt, bàn tay trắng nõn còn vuốt ve hai hòn long ngọc phía dưới.
Hít!
Trần An Vĩ ở trên này âu yếm Lục Thanh Vân ở phía dưới lại được hai nữ chăm sóc côn thịt, hắn sung sướng không thôi cúi xuống đem hai nữ lên nhắm ngay đôi môi dọc của Trần Yên Nhiên mà hôn xuống. Hai tay cũng không rảnh rỗi mà tìm tới u cốc của hai nữ mà trêu chọc.
“Ưm… ưm… Tiểu Vĩ… thiếp… ngứa quá…” Lục Thanh Vân rên rỉ nỉ non nói, u cốc cũng vì bị hắn trêu chọc mà rỉ nước liên tục.
Hàn Mộng Nhu cũng đã động tình từ lúc bị hắn sờ mó lung tung, lúc này lại được nam nhân trêu chọc địa phương thần bí kia, nhất thời kích thích quá mức mà bắn ra từng đợt.
Trần An Vĩ thấy vậy thì phì cười, mở miệng trêu chọc “Nàng mẫn cảm quá bảo bối!”
Trần Yên Nhiên bên này cũng không khá hơn, u cốc của nàng bị cái lưỡi ma thuật của nam nhân khuấy đảo liên tục, lúc này cũng không chịu nổi mà tiết thân.
Nhìn thấy từng cỗ ngọc thể trắng nõn nay ửng hồng lên vì kích thích, Trần An Vĩ cũng không tiếp tục trêu chọc các nàng. Hắn cười cười thủ thỉ vào tai Lục Thanh Vân “Ta vào nhé!” khiến nàng bẽn lẽn gật đầu.
Được sự cho phép của thê tử, Trần An Vĩ đương nhiên không tiếp tục chần chừ, tiểu huynh đệ nhắm ngay u cốc mê người của nàng mà đâm vào.
Ót…
“Ưm… chàng vào rồi!” Lục Thanh Vân rên rỉ một tiếng, côn thịt của hắn quá to khiến u cốc của nàng bị lấp đầy hoàn toàn.
“Nàng khít quá bảo bối!” Trần An Vĩ hít sâu một hơi nói, u cốc của nàng vẫn khít như vậy, dù hắn có ra vào bao nhiêu lần thì cảm giác nàng mang lại cho hắn cũng vẫn không thay đổi.
Phạch… phạch… phạch…
Từng tiếng nhấp dũng mãnh của nam nhân cùng tiếng rên rỉ động tình của nữ nhân vang lên khiến mấy nữ trong Bát Diện Thạch cũng bị ảnh hưởng.
Trần Yên Nhiên và Hàn Mộng Nhu lúc này đã động tình quá đỗi, hai nàng tự tìm tới nhau, môi kề môi, tay tìm tới u cốc của đối phương mà giúp nhau giải tỏa.
“Phi! Hoang dâm vô độ!” Kim Cương Cốt Thổ nhìn thấy tình cảnh này khẽ gắt một cái, trốn mất dạng.
Cổ Tự Ly cùng tỷ tỷ mình ở trong Ly Vĩ Điện nhìn ra, trong lòng vô thức tò mò “Làm chuyện đó sướng như vậy sao?” rồi như bị khung cảnh dâm mị kia ảnh hưởng, thân thể hai nữ cũng bất giác nóng lên.
Thiên Nhi ở đằng xa cũng không thoát khỏi số phận, nàng nhìn thấy hắn hôn mấy nữ, trong lòng hậm hực, tên này có thể cho các nàng cái đó, lại không chịu cho nàng. Cứ chờ xem, nàng nhất định sẽ đột phá Tông cấp, tới lúc đó mỗi ngày đều phải cho nàng một cái.
Đáng thương cho nữ nhân trong sáng như Thiên Nhi, bị nam nhân chiếm tiện nghi mà không biết lại còn muốn hắn cho thêm. Nhưng biết làm sao được, nàng lần đầu được hưởng cảm giác đó mà.
Phía bên này, hai nữ Trần Yên Nhiên và Hàn Mộng Nhu sau một lúc tự giải tỏa, cảm thấy không thể sướng bằng hắn làm cho mình, hai nàng đưa mắt nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương hiện lên một tia giảo hoạt.
Không hẹn mà cùng tiến lại gần, nhắm ngay hai bên gò bông đào của Lục Thanh Vân mà xoa nắn.
“Á! Hai người các ngươi… chơi xấu…” Lục Thanh Vân bị kích thích bất ngờ, u cốc phía dưới co giật dữ dội, một dòng thánh thủy lại bắn ra, ướt đẫm cả một mảng.
Vừa tiết thân xong, Lục Thanh Vân mệt mỏi xụi lơ cả người, liếc xéo hai người các nàng, cũng hiểu ý mà rời khỏi hắn. Nàng cũng không thể để các tỷ muội thiệt thòi được.
Trần An Vĩ nhìn thấy cảnh này biết mấy nữ cũng động tình tới cực hạn, liền phất tay ra hiệu các nàng xoay người lại. Hai nữ biết ý định hắn muốn làm gì, dù xấu hổ muốn chết nhưng vẫn chiều theo ý hắn mà xoay người lại chổng mông lên trước mặt hắn.
Nhìn hai bờ mông gợi cảm đang ở trước mặt mình, hắn không nhịn được lại cúi xuống liếm lấy hai đóa hoa mê người của các nàng.
“Ưm… vào luôn đi chàng, bọn thiếp muốn rồi!” Hàn Mộng Nhu nỉ non nói.
Hắn cũng không để nàng đợi lâu, tiểu huynh đệ lại tìm tới u cốc mê người của thê tử, dũng mãnh mà cắm vào. Tay hắn cũng chẳng rảnh rỗi tìm tới u cốc của Trần Yên Nhiên mà trêu chọc.
“Ưm… sướng…” Hàn Mộng Nhu rên lên một tiếng động tình. Trần Yên Nhiên cũng không chịu được hắn trêu chọc rên lên một tiếng.
Phạch… phạch… phạch…
Từng tiếng nhấp dũng mãnh lại vang lên, hắn ra vào trong u cốc Hàn Mộng Nhu vài chục cái, rồi lại rút ra xâm nhập vào u cốc Trần Yên Nhiên lại nhấp vài chục cái, rồi lại rút ra khiến hai nữ không chịu nổi mà rên rỉ không thôi.
Lục Thanh Vân sau phút nghỉ giữa giờ, nàng lấy lại sức lực, trong mắt chợt hiện lên chút tinh nghịch mà tìm tới hai bầu ngực của hai nữ, một bên ngậm lấy mà nhấm mút, một bên lại dùng hai tay mà xoa nắn được một lúc lại đổi bên.
“Ưm… Thanh Vân tỷ, đừng… đừng mà…” Trần Yên Nhiên bị kích thích bất ngờ, không chịu nổi mà rên lên một tiếng. Phía trước bị Lục Thanh Vân trêu chọc, phía sau lại bị hắn liên tục xâm nhập, linh hồn nàng như được đưa lên tận trời xanh.
“Ưm… ưm…” Hàn Mộng Nhu phía bên này cũng không khá hơn, cùng lúc bị hai bên trêu chọc, nàng sướng tới nỗi không nói được tiếng nào, chỉ có thể rên rỉ nỉ non mà chịu trận.
“Cho hai người biết tay!” Lục Thanh Vân tinh nghịch nói, dám đánh lén nàng, nàng phải “trả thù”.
Sau vài chục vòng lặp như vậy, Trần Yên Nhiên và Hàn Mộng Nhu đều thất thân, từng dòng thánh thủy phun ra khiến hạ thân Trần An Vĩ ướt đẫm.
Lục Thanh Vân thấy hai nữ xụi lỡ nằm đó, tiến tới vuốt ve tiểu huynh đệ của hắn, cảm thán nói “Chàng chơi bọn thiếp lâu như vậy, nó vẫn còn cứng quá!”
“Cứng chơi mới sướng phải không?” Trần An Vĩ cười tà nhìn lấy nàng, đôi tay lại bắt lấy bầu ngực tròn lẳng của nàng mà nhào nặn thành muôn hình vào trạng.
“Chàng còn nói!” Lục Thanh Vân bĩu môi một câu rồi nhanh chóng đáp lại hắn.
Hai nữ còn lại sau một lúc nghỉ ngơi cũng lại gia nhập. Một trận nhất long tam phượng lại tiếp tục diễn ra…
-----------------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花