“Tại… ta?” Trần An Vĩ mộng bức nhìn mấy nữ nói, hắn đã làm gì sai nhỉ? Hắn chỉ có khảo nghiệm Kim Cương Cốt Thổ một chút thôi mà. Ừm đúng là một chút mà?
“Còn không phải? Nếu chàng không đột nhiên tấn công Tiểu Kim thì muội ấy đâu thành ra như vầy?” Trần Yên Nhiên trừng mắt nhìn hắn, còn thuận tay nhéo hắn mấy cái.
Mấy nữ còn lại cũng trừng mắt nhìn hắn, nam nhân này không biết thương hương tiếc ngọc sao?
Trần An Vĩ đối với cái nhìn của chúng nữ cũng chỉ có thể cười trừ, hắn đâu biết sau khi đối chiến với hắn, Kim Cương Cốt Thổ lại có thể sinh ra linh trí. Không chỉ vậy còn vì sinh ra linh trí mà hóa hình thành một tiểu nữ nhi.
Chợt giọng nói thánh thót trong trẻo có chút khàn đi vì khóc của Kim Cương Cốt Thổ lại vang lên “Hức! Các tỷ đừng trách hắn, dù sao hắn cũng giúp muội hóa hình!”
Nghe vậy mấy nữ lại liếc xéo hắn một cái, coi như tên này cũng không đến nỗi, nhưng lại giả vờ tức giận nói một câu “Chàng đó, cũng may chàng giúp Tiểu Kim hóa hình, nếu không bọn thiếp không tha cho chàng!”
Trần An Vĩ nghe mấy nữ nói vậy thì đưa mắt nhìn lấy tiểu nữ hài đang lau nước mắt ở giữa kia, mở miệng hỏi “Muội là Tiểu Kim?”
Tiểu Kim nghe nam nhân hỏi thì gật đầu, giọng nói thút thít trả lời hắn “Ừm! Nhờ ngươi, ta đã có thể hóa hình. Vì ta mới hóa hình thành tiểu nữ nhi, nên ngươi phải chịu trách nhiệm với ta!”
Câu nói của nàng khiến Trần An Vĩ và mấy nữ trố mắt nhìn nhau, thậm chí hắn còn suýt phun ra một ngụm. Tiểu nữ hài này vừa nói gì nha?
Trần An Vĩ khóe miệng giật giật, cố giữ bình tĩnh nhìn lấy Tiểu Kim, nói “Muội vừa nói gì? Ta… chịu trách nhiệm với muội?”
Tiểu Kim vẫn không biết mình vừa lỡ miệng nói gì, nàng nghe hắn hỏi thì ánh mắt lập tức thay đổi, giận dữ nhìn hắn “Ngươi làm ta thành như vầy, ngươi không định chịu trách nhiệm?”
Chúng nữ nghe vậy, liền trừng mắt nhìn hắn, không lẽ trước đó hắn đã làm gì Kim Cương Cốt Thổ sao? Một tiểu nữ hài như vậy còn không tha? Tên này là cầm thú sao?
“Phốc!” Trần An Vĩ nghe câu nói của Tiểu Kim, lại nhìn thấy ánh mắt của chúng nữ, hắn trực tiếp phun ra một ngụm, hắn đã làm gì nàng a? Đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp Kim Cương Cốt Thổ có được không?
Cố gắng giữ bình tĩnh lần hai, hắn nhìn tiểu nữ hài do Kim Cương Cốt Thổ hóa hình kia, từ tốn nói “Thân là nam nhân, việc ta đã làm đương nhiên ta sẽ chịu trách nhiệm. Bất quá đây là lần đầu tiên ta gặp muội, ta đã làm gì a?”
Tiểu Kim nghe lời hắn nói dường như vẫn chưa hiểu mình đã lỡ lời nói gì, nàng vẫn nói “Như ta vừa nói lúc này, nhờ ngươi mà ta mới có thể hóa hình. Bất quá ta muốn ngươi giúp ta có thêm sức mạnh để thoát khỏi hình dạng tiểu nữ hài này.”
“Chỉ như vậy?” Trần An Vĩ ánh mắt cổ quái nhìn nàng.
“Đúng rồi, chứ ngươi nghĩ như thế nào?” Tiểu Kim lúc này mới phát hiện biểu cảm của hắn và chúng nữ khác thường. Chợt nàng nhớ ra điều gì, gương mặt bất giác đỏ ửng.
Phi! Sao lúc đó nàng lại nói như vậy chứ? Dù hóa hình thành một tiểu nữ hài, nhưng do tồn tại đã lâu, nàng đương nhiên biết giữa nam nhân và nữ nhân là sẽ có cái gì gọi là trách nhiệm.
“Đừng… đừng nói với ta, nãy giờ… ngươi… ngươi là đang nghĩ tới cái trách nhiệm kia?” Tiểu Kim nén ngượng ngùng, ánh mắt né tránh hắn, lắp bắp hỏi.
Trần An Vĩ không ngần ngại lập tức gật đầu, hắn quả thật đã nghĩ như vậy, mà dường như chúng nữ cũng nghĩ như vậy. Bây giờ nghe Tiểu Kim nói vậy hóa ra là muốn hắn giúp chuyện này.
Đối với chuyện giúp nàng tăng thêm sức mạnh thì hắn rất sẵn lòng, dù sao hắn cũng cần sức mạnh của nàng. Nàng càng mạnh thì chẳng phải hắn càng được lợi sao?
Bất quá, nói thì nói vậy, nhưng cho dù hắn không có ý định thu phục nàng, thì nhìn thái độ chúng nữ đối với Kim Cương Cốt Thổ cũng có thể hiểu, các nàng yêu quý tiểu nữ hài này như thế nào. Hắn mà không giúp nàng, mấy nữ không giận hắn mới là lạ.
“Muội chắc chắn là chỉ có như vậy?” Một lúc sau Trần An Vĩ nói, ánh mắt vẫn luôn nhìn lấy tiểu nữ hài nhỏ xíu mà biết đỏ mặt kia.
Tiểu Kim không do dự gật đầu, nàng lúc này ngượng muốn chết rồi, đều tại hóa hình thành tiểu nữ hài nên tính cách ngây thơ, nói năng cũng không chịu suy nghĩ gì cả.
“Chắc chắn không cần ta chịu trách nhiệm?” Nhìn thấy phản ứng của Tiểu Kim, Trần An Vĩ không buông tha mà trêu chọc nàng khiến mấy nữ liếc xéo hắn mấy cái.
“Phi! Ai cần ngươi chịu trách nhiệm, bổn cô nương mới không cần!” Tiểu Kim ngượng quá hóa giận nói, rồi dứt khoát hóa thành tàn ảnh mà chạy trốn mất.
“Hắc hắc!” Nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của Tiểu Kim, Trần An Vĩ cười phá lên một cái. Trong lòng đang nghĩ “Cho nàng chừa cái tật nói bậy này!”
Nhìn thấy tên nam nhân này vậy mà vẫn còn cười được, Lục Thanh Vân cũng tức giận, nàng tiến lại gần véo hắn một cái đau điếng, nghiến răng nói “Tới tiểu hài nữ cũng không buông tha? Chàng tính làm cầm thú sao?”
Mà có Lục Thanh Vân đi đầu, đương nhiên mấy nữ Lục Thanh Huyền cũng trừng mắt nhìn hắn. Hai nữ không có quan hệ, à nhầm là chưa có quan hệ gì với hắn là Thiên Nhi và Cổ Tự Thư cũng nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị.
Nhìn thấy từng đôi mắt đẹp trợn tròn nhìn mình, Trần An Vĩ ho khan một cái xua tay nói “Nào có nào có a, các vị kiều thê đừng nghi ngờ bổn phu quân. Ta chỉ muốn muội ấy được như ý nguyện thôi mà!”
“Tin chàng mới là gặp quỷ!” Mấy nữ nghe vậy bĩu môi nói một câu. Nhưng trong lòng thì đều biết hình dạng tiểu nữ hài của Kim Cương Cốt Thổ bây giờ chỉ là do mới hóa hình mà thôi.
Để muội ấy tu luyện thêm một đoạn thời gian nhất định sẽ trở thành một đại mĩ nữ cho mà xem.
Trần An Vĩ trêu đùa với mấy nữ một lúc nữa rồi cùng Lục Thanh Vân, Lục Thanh Huyền, Trần Yên Nhiên và Hàn Mộng Nhu ra ngoài chuẩn bị tham dự Bách Long Hội Tụ.
Hai nữ Cổ Tự Ly và Cổ Tự Thư, vì đã đạt Nguyên Tông cảnh nên không thể tham dự, Tiểu Kim và Thiên Nhi thì càng không cần phải nói, thân phận hai nữ mà ra ngoài chỉ sợ hậu hoạn khó lường.
…
Một ngày này, tại một quảng trường rộng lớn với kích thước đủ chứa hàng trăm nghìn người, tọa lạc tại trung tâm Nhật Nguyệt Đại Lục, là nơi tiếp giáp giữa ba gia tộc Trần – Lục – Hàn.
Xung quanh nó là từng dãy núi trập trùng cao vút lên tận trờ xanh, giữa dãy núi còn có một thác nước chảy xuống hạ nguồn tạo thành một dòng sông lớn bao quanh toàn bộ quảng trường. Vừa nhìn qua hình ảnh đó như một con rồng đang gầm thét vậy.
Từng tôn đại thụ mọc lên ven sông, che phủ hoàn toàn quảng trường kèm theo vô vàn loài Linh Thảo có hoa tỏa hương thơm ngào ngạt khiến Trần An Vĩ và mấy nữ cũng không nhịn được mà thốt lên “Đẹp quá!”
Với cảnh sắc như vậy, quảng trường này là một trong những mĩ cảnh mà bất kể là phàm nhân hay tu sĩ đều muốn thưởng thức. Hơn nữa, vì là nơi tiếp giáp giữa ba gia tộc Trần – Lục – Hàn nên bọn hắn chỉ cần đi thẳng từ gia tộc tới là đã có thể tham dự Bách Long Hội Tụ.
Bất quá do biến cố kia xảy ra, lại thêm Trần An Vĩ đã cảnh báo từ trước, khiến Trần gia chủ không thể không tới Lục gia. Nếu không chỉ sợ quan hệ giữa Lục gia và Trần gia lúc này hoàn toàn chuyển xấu rồi.
Trở lại với quảng trường, vì sở hữu cảnh sắc tuyệt đẹp như vậy cho nên người đời đặt cho nó một cái tên cũng rất mĩ miều – Tàng Long Đài.
Mà hiện tại, Tàng Long Đài lúc này đang tụ tập vô số người từ khắp các phương tới đây. Mục đích không gì khác ngoài tham dự Bách Long Hội Tụ.
Bách Long Hội Tụ dẫu sao cũng là một đại hội lớn với phần thưởng phong phú, lại do Vạn Bảo Hội cùng Tam Đại Nhất phẩm gia tộc cùng tổ chức nên hấp dẫn số lượng lớn tu sĩ tham dự là điều dễ hiểu.
Bất chợt, không gian rung động, từ ba hướng khác nhau 3 thân ảnh xuất hiện khiến đám người thốt lên kinh ngạc.
“Đó là ai?” Một tu sĩ trong đám người hỏi.
“Ngươi bị ngốc sao? Đương nhiên là Thủ Lĩnh của 3 đội quân mạnh nhất của Nhật Nguyệt Đại Lục chúng ta rồi!” Người bên cạnh liền cốc đầu tu sĩ vừa rồi một cái, nói.
“Thủ Lĩnh?” Đám người nghe vậy liền kinh ngạc. Phải biết rằng mấy năm trước, Bách Long Hội Tụ dù có lớn nhưng cũng chỉ do Phó Thủ Lĩnh phụ trách bảo vệ trật tự của đại hội mà thôi.
Năm nay lại phải điều động cả Thủ Lĩnh? Phần thưởng năm nay đáng giá đến thế sao?
Nghĩ vậy, trong lúc nhất thời, đám người toàn bộ hô hấp dồn dập, hận không thể trực tiếp mang phần thưởng đi. Bất quá rất nhanh cả đám phải khống chế lại tâm tình.
Bởi vì với sự có mặt của 3 vị Thủ Lĩnh kia, bọn hắn có muốn tranh cướp cũng khó. Mỗi vị Thủ Lĩnh kia tu vi mỗi người đều là Bát Tinh Nguyên Hoàng cảnh, cao hơn hầu hết mọi tu sĩ có mặt thì không nói.
Quan trọng hơn là, để có thể trở thành Thủ Lĩnh một đội quân tinh nhuệ bậc nhất Nhật Nguyệt Đại Lục, bọn hắn liệu sẽ tầm thường sao?
Ví dự vị Thủ Lĩnh của Xích Y Vệ – Hỏa Kiên kia, hắn không phải người Trần gia, nhưng lại được Thiếu chủ bọn hắn cứu mạng, từ đó tuyên thệ trung thành với Trần gia.
Hắn đã trải qua vô số các trận chiến, trận nào cũng đều là cửu tử nhất sinh nhưng lúc nào cũng giành chiến thắng. Mặc dù chỉ mới đột phá Bát Tinh Nguyên Hoàng không lâu, thậm chí có chút thua kém so với hai vị Thủ Lĩnh còn lại.
Nhưng đừng vì vậy mà xem thường, với kinh nghiệm thực chiến quý báu, hắn thậm chỉ có thể diệt sát Bán Bộ Nguyên Tông cảnh.
Lại như vị Thủ Lĩnh Vô Ảnh Vệ hay còn gọi là Đệ Nhất kia. Hắn một thân Hắc Ám bao trùm, toàn thân tỏa ra khí tức u tịch lạnh lẽo, đôi mắt hờ hững nhìn về đám người khiến bao nhiêu người vô thức nuốt nước bọt.
Không ai biết tên của hắn, cũng chẳng ai biết hắn đã trải qua những gì. Nhưng tất cả đều biết, Lục gia chủ – Lục Bảo Hành, rất ít khi điều động tới vị Thủ Lĩnh này. Nhưng những chuyện hắn được giao nhiệm vụ đa phần đều là những nhiệm vụ khó khăn và cao cấp.
Còn vị Thủ Lĩnh Hàn Băng Vệ thì khỏi nói, hắn nổi tiếng lấy giết chóc làm thú vui. Trong quá khứ không biết có bao nhiêu nhân mạng đã mất đi trong tay hắn. Ô danh của hắn đã lan xa tới tận các đại lục khác, bất quá vì không phải chuyện của mình nên không ai quản.
Chính vì thế, đám người ai nấy đều biết thân biết phận mà không làm điều gì xằng bậy.
Mà ngay sau khi ba người bọn hắn xuất hiện, từ trên không trung, ba đoàn người cùng từ ba phía kia chầm chậm cưỡi Pháp Bảo Phi Hành tiến tới.
“Nhìn kìa, nhìn kia đó chẳng phải là Tam Đại Nhất phẩm gia tộc của Nhật Nguyệt Đại Lục sao?” Một tu sĩ của Hành Thiên Đại Lục thốt lên, khiến đám người cũng phải nhìn theo.
Chỉ thấy, đoàn người Lục gia đang tọa trên những thanh Bảo Kiếm của riêng từng người, lần lượt đáp xuống một góc của Tàng Long Đài. Mà Lục gia chủ – Lục Bảo Hành lại là hạ xuống bên cạnh bảo tọa chính giữa khán đài.
Theo sau đó, là đoàn người Trần gia tọa kỵ trên những con Yêu thú Hỏa Hệ do Hoàng Hỏa Vạn Thú Chưởng tạo ra. Đi đầu là Trần Vĩnh Long cưỡi trên một tôn Hỏa Vũ Tước oai vệ mà kiêu hùng.
Trần gia đoàn người đi về đứng bên cạnh Lục gia lần lượt giải trừ Hoàng Hỏa Vạn Thú Chưởng, khiến từng tôn Yêu Thú rống lên kiệt ngạo rồi chậm rãi tan biến.
Mà Trần Vĩnh Long thì lại ra lệnh cho tôn Hỏa Vũ Tước của mình bay lên tận trời cao rồi trong ánh mắt sáng rực của đám người, nó viết lên bầu trời trong xanh một dòng chữ đỏ rực “Bách Long Hội Tụ, Yêu Nghiệt Hoành Hành”.
Hỏa Vũ Tước sau khi viết xong dòng chữ kia cũng tiêu hao sạch năng lượng. Nó gáy một tiếng kiệt ngạo bất tuần rồi chậm rãi tan biến.
Đám người khi nhìn thấy cảnh này tinh thần chiến đấu lập tức bị kích phát, Chiến Ý sôi sục mong chờ được tham dự vào Bách Long Hội Tụ, đón chờ cái gọi là “yêu nghiệt”.
Lục gia chủ thì bật cười, nhìn nam tử trung niên ngồi bên cạnh mình “Trần huynh lúc nào cũng thích những trò như thế này nhỉ?”
Nhưng trong lòng thì âm thầm phỉ nhổ, tên này vừa nãy còn nói với ông, hắn sẽ không phô trương như mấy lần trước. Kết quả thì thế nào? Mấy lần Bách Long Hội Tụ trước chỉ là cho Hoàng Hỏa Vạn Thú Chưởng phát nổ tạo pháo hoa thôi.
Lần này thì hay rồi, trực tiếp viết ra biểu ngữ của đại hội luôn. Cứ nhìn phản ứng của đám người lần này là biết, còn khoa trương hơn rất nhiều a.
Trần gia chủ đương nhiên không quan tâm lão huynh đệ mình nghĩ gì, nghe Lục gia chủ nói vậy đương nhiên cười đắc ý, nói “Thường thôi! Thường thôi!”
Chợt, bầu trời đỏ rực do dòng chữ Trần Vĩnh Long viết lập tức biến thành màu xanh băng lãnh, không khí cấp tốc lạnh đi, mà dòng chữ kia cũng bị cái lạnh đột ngột mà tiêu tán.
“Haha, bổn gia chủ nghĩ ngươi nên bỏ cái trò hoa hòe của ngươi đi!” Một giọng cười trầm thấp vang lên trong không gian khiến ánh mắt của Lục Bảo Hành và Trần Vĩnh Long lóe lên một tia sát khí.
Sau một lúc, giữa vùng trời băng lãnh hiện ra một thân ảnh trung niên nam tử, dáng người dong dỏng cao, mái tóc bạc trắng cùng đôi mắt xếch và cái miệng lúc nào cũng nở một nụ cười gian tà đang liếc nhìn hai người.
Người tới không ai khác ngoài Hàn gia chủ – Hàn Vô Lĩnh. Hắn vừa xuất hiện đã mang đến không khí lạnh giá cho Tàng Long Đài, khiến đám người bất giác run rẩy.
Từng ánh mắt khiếp sợ nhìn lấy hắn, mà khi hắn tới gần ngồi vào một kiện bảo tọa cách Lục Bảo Hành và Trần Vĩnh Long không xa, hai người cũng cảm nhận được điều kì lạ. Khí tức của tên này…
“Ngươi đột phá Nguyên Tông rồi?” Lục Bảo Hành ánh mắt khó tin nhìn hắn hỏi, rồi ông lại lắc đầu. Không phải, khí tức tên này dù giống Nguyên Tông cảnh nhưng lại chưa hoàn toàn đột phá.
Hơn nữa nếu hắn hoàn toàn đột phá, thì với dã tâm của hắn liệu sẽ để Lục gia và Trần gia được yên sao?
Và như chứng thực cho suy nghĩ của ông, Hàn Vô Lĩnh vẫn giữ nguyên nụ cười giả tạo kia, nhàn nhạt trả lời “Chỉ cần thêm một chút nữa là đột phá rồi!”
Luc Bảo Hành và Trần Vĩnh Long nghe vậy thì tâm trạng thực sự xấu đi. Trong lòng đang nghĩ “Không biết Tiểu Vĩ Tử có nghĩ đến tình cảnh này chưa?”
Hai người nhìn nhau, đều thấy trong mắt người còn lại có một chút bất an. Nếu để tên này đột phá, muốn diệt đi Hàn gia còn khó hơn trước.
Nghĩ rồi hai người lắc đầu, tạm thời cứ mong rằng hắn không đột phá đi, bởi vì hiện tại còn Bách Long Hội Tụ cần phải tổ chức nữa.
Trong lúc mỗi người một suy nghĩ, thì một luồng ánh sáng màu hoàng kim lóe lên, từ trong luồng ánh sáng kia, từng thân ảnh thân mặc hoàng kim sắc áo bào, trên ngực còn có gia huy khắc chữ “Lương” bước ra.
Mà khi nhìn thấy đoàn người, cả ba vị gia chủ đều đồng loạt đứng dậy, chắp tay hành lễ “Gặp qua Lương gia chủ!”
Lương gia là gia tộc quản lý chi nhánh Vạn Bảo Hội tại Nhật Nguyệt Đại Lục này. Vạn Bảo Hội xưa giờ luôn là thế lực có uy tín hàng đầu nên rất được sự tin tưởng và kính trọng của các thế lực khác.
Phần vì lượng phần thưởng của mỗi kì đại hội hầu hết đều lấy từ Vạn Bảo Hội, phần khác là do chính cái tên Vạn Bảo Hội có lực chấn nhiếp quá lớn, khiến cho những đại hội do bọn hắn chống lưng luôn thành công tốt đẹp. Do đó hầu hết các đại hội trên tinh cầu đều sẽ có sự góp mặt của Vạn Bảo Hội.
Lương Thăng Lộc đang đi cùng Lương Gia Bảo đến nơi đây, vừa nhìn thấy vậy nhanh chóng hành lễ trở lại, mở miệng nói “Các vị gia chủ không cần đã lễ!”
Hành động của ông không thể nghi ngờ là khiến đám người nhìn ông thêm một phần tôn trọng. Phải biết ông đã là cường giả Nguyên Tông cảnh rồi, dù cho có cao cao tại thượng nhìn xuống cũng chẳng ai nói gì, nhưng ông không làm vậy mà còn hành lễ đáp lại các vị gia chủ.
Đủ thấy sự tôn trọng của ông dành cho người khác như thế nào. Mà ba vị gia chủ thấy vậy cũng không tiếp tục câu nệ.
Sau khi chào hỏi đã xong, Lương Thăng Lộc cũng ngồi vào kiện bảo tọa cuối cùng của khán đài, ngắm nhìn khung cảnh Tàng Long Đài lúc này.
Mà sau khi Tam Đại Nhất phẩm gia tộc cùng Lương gia – Vạn Bảo Hội an tọa, trên bầu trời nhanh chóng xuất hiện những bóng đen đang chầm chậm ngự không tới.
Khung cảnh nhộn nhịp báo hiệu Bách Long Hội Tụ sắp bắt đầu!
-------------------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花