Chương 341: Tâm cảnh vỡ vụn

“Anh dậy sớm thế?” Giai nhân hai mắt vẫn còn lim dim, nhìn thấy nam nhân bên cạnh mình đã thức giấc, cô liền lên tiếng nỉ non, giọng điệu mềm mại như tiếng kêu của mèo con.

Trần An Vĩ cũng không bất ngờ vì cách xưng hô của nàng, hắn theo bản năng ôm lấy vị kiều thê nằm bên cạnh mình, ôn nhu nói “Em ngủ thêm đi, hôm qua đã mệt rồi!”

Giai nhân dụi dụi đầu nhỏ vào lồng ngực của hắn, giọng điệu có chút u oán “Anh còn nói, thật sự làm em mệt chết!”

Trần An Vĩ mỉm cười, tuy chỉ là ảo cảnh nhưng hắn có thể cảm nhận được tình cảm giữa hai người là thật lòng.

Nhìn giai nhân dần chìm vào giấc ngủ trong vòng tay mmifnh, Trần An Vĩ nhẹ nhàng rời khỏi giường, xuống bếp chuẩn bị chút điểm tâm cho hai người, trong lòng âm thầm cảm thán ảo cảnh này cũng quá chân thật đi.

Bởi vì đây là thế giới hiện đại, không phải thế giới tu tiên nên hiện tại anh hoàn toàn không có tu vi, cũng không cảm nhận được Vô Thượng hay Ảnh Nhi, tất cả giống hệt như một phàm nhân bình thường, vậy nên đương nhiên sẽ cần phải ăn uống.

Cũng may là ở tiền kiếp anh quen sống một mình, đến khi có Tiểu Vân bên cạnh cũng hay xuống bếp, vậy nên trình độ nấu ăn cũng không tệ.

Một lúc sau, trên bàn ăn đã xuất hiện món trứng ốp la và thịt hun khói, kết hợp thêm hai lát bánh mì và một ly sữa tươi để hoàn thiện một bữa sáng nhẹ nhàng.

Vị kiều thê của hắn cũng vừa lúc tỉnh dậy, nhìn thấy trên bàn ăn đã có sẵn thức ăn, ánh mắt nhìn Trần An Vĩ tràn đầy tình ý cùng vui vẻ, nhanh chân đi xuống ngồi vào bàn, đang định cầm nĩa chuẩn bị ăn thì lại cảm thấy chiếc nĩa trên tay mình đã biến mất từ bao giờ.

“Anh làm gì vậy?” Giai nhân phồng má nhìn hắn, u oán hỏi, nàng đang chuẩn bị ăn sáng có được không?

Trần An Vĩ bật cười, đưa tay véo má nàng một cái, rồi ngồi xuống bên cạnh nàng, thuần thục cắt trứng, bánh mì và thịt hun khói thành từng miếng vừa ăn, sau đó còn bón cho cô.

“Ưm… anh làm như vậy em sẽ thành em bé mất!” Giai nhân vừa hưởng thụ sự chăm sóc của nàng, vừa nỉ non nói, giọng nói phát ra lí nhí vì trong miệng còn đồ ăn thật sự rất đáng yêu.

“Thật muốn giữ em cho riêng mình thôi!” Trần An Vĩ mỉm cười, hôn lên trán nàng một cái rồi lại tiếp tục công việc của mình.

Hai người cứ tiếp tục cho tới khi hết bữa sáng, rồi thay đồ đi làm, tới tối hắn lại xuống bếp, chuẩn bị đồ ăn cho hai người rồi lại cùng nàng dạo quanh thành phố, đi hẹn hò và làm mọi thứ mà một cặp phu thê mới cưới hay làm.

Nói ra thì cũng lạ, tính từ lúc hắn lấy nhục thân nghênh đón đạo Đế Vương Lôi kia, tiến vào ảo cảnh này, đến hiện tại là đã hơn ba năm thời gian, nhưng cho tới bây giờ anh vẫn chưa biết tên của nàng, ngay cả trên tấm ảnh cưới hai người chụp từ lâu cũng không để tên cả hai người.

Nhưng mà dù vậy thì tình cảm của cả hai vẫn luôn rất tốt, không bị phai mòn theo năm tháng mà ngược lại ngày một thăng hoa.

Những tưởng mọi chuyện sẽ mãi tươi đẹp như vậy, cho đến một ngày…

“Hửm?” Trần An Vĩ vẫn như mọi ngày đi làm công việc của mình trong ảo cảnh, chợt điện thoại hiện lên thông báo hàng chục cuộc gọi nhỡ của thê tử, trong lòng thoáng dâng lên cảm giác bất an.

Gần như ngay sau đó, điện thoại lại hiện lên thông báo cuộc gọi, nhận thấy là cuộc gọi của nàng, Trần An Vĩ nhanh chóng bắt máy.

“Trần An Vĩ, vợ mày đang trong tay tao, nếu không muốn nó chết thì ba ngày sau đem tiền tới đây!” Giọng nói chát chúa của một nam nhân vang lên khiến Trần An Vĩ như muốn chết lặng, nhưng hắn biết mình cần phải bình tĩnh.

“Anh là ai? Vì sao lại nhắm vào chúng tôi?” Trần An Vĩ lên tiếng, trong lòng không ngừng tự trấn tĩnh bản thân, âm thầm cầu nguyện nàng sẽ không xảy ra chuyện gì, nếu không…

“Tao là ai không quan trọng, tao khuyên mày ba ngày sau nên đi một mình, nếu như dám báo cảnh sát, con vợ mày sẽ không yên đâu!” Người đàn ông gằn giọng, điệu bộ cực kì gian xảo.

“Tiểu Vĩ, anh đừng lo cho em, anh không được đến đây!” Trong cuộc gọi truyền đến giọng nói hốt hoảng của nàng.

“Con điếm, câm miệng cho ông!” Người đàn ông gầm lên giận dữ, ngay sau đó truyền đến hàng loạt tiếng động như thể đang có đánh nhau, từng tiếng rên rỉ đau đớn vang lên khiến Trần An Vĩ như phát điên.

Ngay khi hắn muốn lên tiếng thì điện thoại đã bị ngắt, để lại tâm trạng càng lúc càng mất bình tĩnh trong người.

Nhưng rất nhanh Trần An Vĩ bình tâm lại, bởi vì hắn biết nàng vẫn đang cần hắn, dù bằng bất cứ giá nào, hắn cũng phải đưa nàng trở về.

Ba ngày sau, hắn đã xuất hiện tại điểm hẹn, trên tay xách lấy một chiếc vali đầy ắp tiền giấy.

Mắt thấy một nam nhân diện mục bặm trợn đang lôi kéo một nữ nhân mảnh mai, trên người chi chít vết thương, Trần An Vĩ vội vàng chạy đến gần.

“Cẩn thận!”

Nhưng chưa kịp đến gần, Trần An Vĩ đã bị một thanh thép cứng đánh vào đầu, máu tươi tuôn rơi, trước khi mất đi ý thức, hắn chỉ kịp nhìn thấy thê tử của mình bị lôi ra xa, mà đó cũng là hai chữ cuối cùng mà hắn nghe được trước khi ngất đi.

“Đừng… đừng mà… hức…”

“Phản kháng à? Phản kháng nữa đi! Mày càng phản kháng ông đây càng chơi chết mày!!!”

“Dừng lại đi… xin các người…”

“Xin à? Dừng lại à? Vậy ông đây càng làm cho mày sướng!!!”

“Há há, sao mà dừng được em, còn có bọn anh nữa mà!!!”

Không biết qua bao lâu sau, Trần An Vĩ bị những tiếng đánh đập và tiếng cười gian trá của nam nhân đánh thức.

“Ồ, em nhìn xem, thằng chồng vô dụng của em tỉnh rồi kìa! Có phải việc bị chơi trước mặt chồng khiến em kích thích lắm đúng không?” Tiếng cười gian trá một lần nữa vang lên, vẫn là tên nam nhân đang liên tục ra vào bên trong hạ thân của nàng.

Toàn thân nàng run rẩy khi biết nam nhân của mình đang nhìn, từng giọt nước mắt bất giác tuôn rơi, nàng không muốn hắn nhìn thấy cảnh tượng này, nếu có thể, nàng chỉ muốn chết đi…

“Các người…” Trần An Vĩ toàn thân run rẩy nhìn tình cảnh trước mặt, hắn muốn nhắm mắt lại, hắn muốn bịt tai đi, nhưng hai tay hắn bị những tên khốn khiếp này giữ chặt, hai mắt cũng bị cưỡng ép banh ra, dù hắn có muốn làm gì thì tình cảnh trước mặt như in sâu vào trong mắt hắn.

Ánh mắt tràn đầy bất lực và tuyệt vọng của nàng khi nhìn hắn, từng giọt nước mắt đau đớn của nàng như hàng ngàn mũi dao đâm vào thâm tâm, đau đớn không thể tả, khiến cho tâm cảnh của hắn dần xuất hiện những vết nứt.

“Trần An Vĩ, có phải bất lực lắm không? Nhìn vợ mình bị người khác đè ép dưới thân khiến mày đau khổ lắm đúng không?” Tên nam nhân kia liên tục ra vào bên trong nàng vừa gằn giọng nói, lời nói như từng con mối gặm nhấm tâm cảnh Trần An Vĩ khiến hắn càng thêm đau đớn.

“Tên khốn, dừng… dừng lại ngay!!!” Trần An Vĩ gào thét, cưỡng ép đau đớn mà vùng vẫy, muốn thoát khỏi hai tên đang giữ tay hắn, muốn đến bên cạnh nàng, giải thoát nàng khỏi sự thống khổ đó.

“Vùng vẫy à? Dừng lại à?” Hai tên bên cạnh thấy hắn có ý định phản kháng liền vung tay đấm liên tục vào bụng hắn.

Trần An Vĩ càng vùng vẫy, chúng càng đấm mạnh, cho tới lúc cơ thể ngày càng đau đớn, toàn thân như bị rút kiệt sức lực, hắn muốn gục đi nhưng hai mắt vẫn bị chúng mở to, hình ảnh thê tử đáng yêu của hắn đang bị cưỡng đoạt vẫn luôn truyền về đại não khiến hắn như muốn phát điên.

“Aaaaaaaaa…” Không biết lấy sức lực từ nơi nào, hắn gầm lên, như một con dã thú mà đấm túi bụi vào đám nam nhân đứng trước mặt, bất chấp những cú đấm mà bọn chúng tung ra cũng khiến hắn bị thương không kém.

Ò e ò e ò e…

Không biết trải qua bao lâu sau, khi những tiếng còi của xe cảnh sát vang lên, cảnh sát ập vào, những thứ bọn hắn nhìn thấy là một khung cảnh máu me be bét, những tên bắt cóc bị đấm cho nứt đầu, cánh tay và chân cũng không còn nguyên vẹn, đa số đều chết.

Ở giữa trung tâm, một nữ nhân toàn thân y phục bị xét nát, vết bầm tím và dịch thủy trắng đục lan tràn khắp nơi, tình trạng vô cùng bi thảm đang được một nam nhân toàn thân be bét máu ôm lấy, miệng liên tục gọi tên nàng.

“Không… không… em không thể chết… đừng chết… em không được chết… aaaaaaaa…” Chợt phát hiện ra điều gì, nam nhân ôm chặt lấy nữ nhân, miệng liên tục gầm thét.

Nhưng đã quá muộn, nàng đã cắn lưỡi, máu tươi chảy ra từ khóe môi, nàng đã tự mình kết liễu đi sinh mạng mà rời khỏi hắn.

Rắc!

Ẩn trong thâm tâm, tâm cảnh của hắn một lần nữa vang lên tiếng nứt vỡ, Trần An Vĩ chịu không nổi mà ngất đi.

Trở lại với chúng nữ, sau khi Trần An Vĩ tiếp nhận Đế Vương Lôi thì liền tiến vào trạng thái nhập định, Cửu Đại Huyễn Long quần lượn quanh thân, chúng nữ cũng tạm thời yên tâm mà duy trì hoạt đồng của Nguyệt Ảnh Bảo Cung.

Sau khi địch nhân đã bị diệt trừ, mọi thế lực trên tinh cầu đều vì kính trọng nam nhân này mà luôn duy trì mối quan hệ hữu hảo giữa Nhân và Yêu. Dĩ nhiên đôi lúc vẫn xảy ra tranh đấu nhưng hoàn toàn là vì mục đích phát triển, không có bất kì địch ý nào.

Nguyệt Ảnh Bảo Cung cũng được chúng nữ duy trì hoạt động với vai trò là tổ chức trung gian, có nhiệm vụ ngăn chặn bất kì hành động nào mang tính khai chiến giữa Nhân Tộc và Yêu Tộc.

Dưới trướng đương nhiên là các thế lực của các nàng, bao gồm Huyết Hải Môn, Tuyết Vực Cung và các học viện. Trần – Lục hai gia tộc cũng góp công không nhỏ.

An Nam Tinh Cầu sau thời gian dài phát triển cũng đã dần trở lại quỹ đạo vốn có của nó.

Tuy nhiên vẫn còn một vấn đề khiến chúng nữ đau đầu.

Đó chính là không gian hư hại của tinh cầu sau những trận chiến liên tục.

Những vết nứt không gian đen kịch đáng sợ vẫn tràn lan khắp nơi, thỉnh thoảng từ chúng nó còn xuất hiện những cái Hư Không Loạn Lưu mức độ nhỏ, tu sĩ tiềm hành trong không gian không cẩn thận đều có thể bị nó hút vào, sống chết không rõ.

Đối với chuyện này, chúng nữ đã thử hỏi qua Băng Thục Khuê, vì nàng là người đang trợ giúp cho Băng Phượng Giới khôi phục, và nhận được câu trả lời “Nhờ vào hắn!”

Chúng nữ cũng biết nam nhân nhà mình nhất định sẽ có cách, nhưng hiện tại hắn vẫn còn đang tiếp nhận khảo nghiệm không biết khi nào sẽ tỉnh lại, vì thế chỉ đành lên tiếng trấn an dư luận, căn dặn mọi người không nên lạm dụng xuyên toa không gian vào thời điểm này.

Ngoại trừ chuyện này, mọi thứ vẫn diễn ra theo đúng quỹ đạo của nó, chúng nữ vẫn thỉnh thoảng lại gần xem xét tình hình của Trần An Vĩ, nhận thấy hắn vẫn bình thường, các nàng mới yên tâm tiếp tục công việc.

Nhưng mà, hôm nay lại hơi khác một chút…

Phốc!

Một ngày này, chúng nữ vẫn như thường lệ đến thăm hắn, nhưng khi vừa đến gần, các nàng đột nhiên phát hiện ra khóe môi hắn lại có máu tươi, hai mắt vẫn nhắm nghiền nhưng lại có huyết lệ chảy xuống.

“Phu quân!!!” Chúng nữ hốt hoảng tiến đến, không nhịn được lo lắng mà vươn tay thử lay động cơ thể hắn, nhưng hắn vẫn không có chút phản ứng gì, ngược lại các nàng còn bị Đế Vương Lôi trong cơ thể hắn đánh bật ra ngoài.

“Chuyện gì xảy ra?” Băng Thục Khuê và Nhạc Yên Ngọc lúc này cũng vừa tới nơi, phát hiện chúng nữ thần sắc không tốt, trong lòng cũng dâng lên cảm giác bất an.

Chúng nữ lo lắng chỉ về phía nam nhân, hai nữ vừa nhìn đến thì nỗi bất an càng dâng trào.

Nam nhân này…

Hắn đã trải qua chuyện gì mà nét mặt lại thống khổ đến vậy?

Chuyện gì có thể khiến một kẻ có thực lực cường đại và bá đạo như hắn lại có thể bày ra vẻ mặt bất lực và tuyệt vọng tột cùng như thế?

“Hức…” Chúng nữ có người không nhịn nổi nữa mà bật khóc, nhìn thấy hắn chịu đau khổ, các nàng cũng không dễ chịu gì.

Như nước tràn bờ đê, chúng nữ cũng lần lượt rơi lệ, dù cho là những nữ nhân ngày thường tính cách hoạt bát thì hiện tại cũng đều gục đầu vào vai người bên cạnh mà khóc.

Băng Thục Khuê và Nhạc Yên Ngọc trong lòng cũng không mấy dễ chịu, dù ra sức trấn an chúng nữ nhưng hai mắt cũng đã đỏ hoe từ bao giờ.

Trần An Vĩ không hề biết chúng nữ đang lo lắng cho mình, hiện tại bản thân hắn vẫn còn đang trong ảo cảnh, nhưng lần này lại là một khung cảnh hoàn toàn khác biệt.

“Các nàng… các nàng không nhận ra ta sao, ta là Trần An Vĩ đây mà!” Nhìn từng gương mặt quen thuộc trong trí nhớ của mình, vui mừng lên tiếng.

“Ma đồ, tu luyện tà công, tội ác chồng chất, Nguyệt Ảnh Bảo Cung phụng mệnh trảm sát ngươi.” Lục Thanh Vân ánh mắt tràn đầy sát ý nhìn hắn, Lưu Tinh Kiếm trên tay lóe lên, thân ảnh đã biến mất.

Chúng nữ cũng không chút chậm trễ, đồng loạt thi triển thế công.

Nhìn từng ánh mắt tràn đầy sát ý và ghê tởm đang nhìn mình, Trần An Vĩ trong lòng đau đớn, muốn lên tiếng giải thích thì chợt phát hiện ra cơ thể không hành động theo ý muốn, hay nói đúng hơn là hắn lúc này ngoài việc trơ mắt nhìn ra thì không thể làm gì khác, ngay cả lời nói trước đó cũng đều không được phát ra.

Không để hắn kịp suy nghĩ gì thêm, một luồng khí tức quen thuộc bất chợt hàng lâm, chính là Đế Vương Chi Liêm của hắn.

“Không…” Như nhận ra điều gì, Trần An Vĩ thống khổ kêu lên.

Nhưng đã quá muộn, cơ thể hắn lúc này chẳng khác nào cỗ máy giết người, Đế Vương Chi Liêm một lần nâng lên là một tiếng thổ huyết vang lên, ngọc thể nõn nà của chúng nữ chẳng khác nào tờ giấy mỏng trước mặt hắn, dễ dàng bị đánh nát.

Chứng kiến bản thân mình vừa ra tay giết chết chúng nữ, Trần An Vĩ không còn giữ được bình tĩnh, tâm cảnh dần nứt vỡ.

Tại sao?

Hắn đã không muốn trở thành Đế Vương của An Nam Tinh Cầu, vì sao nó lại cứ muốn khảo nghiệm hắn? Vì sao lại để hắn nhìn thấy cảnh tượng đau đớn như thế này?

“Aaaaaaaaa…” Trần An Vĩ điên cuồng gầm thét, thử điều động lực lượng muốn ngăn cơ thể mình nhưng vô dụng, hắn vẫn nhìn thấy cảnh tượng bản thân nâng lên Đế Vương Chi Liêm, lạnh lùng mà vô tình hái lấy sinh mệnh của chúng nữ.

Còn cay nghiệt hơn chính là, ngay cả khi chúng nữ đã triệt để mất đi sinh cơ, hắn lại nhìn thấy khung cảnh chính mình cười phá lên như vui sướng, sau đó lại lấy ra thanh hung khí phía dưới hạ thân, liên tục ra vào bên trong cơ thể các nàng như điên loạn.

“Không… dừng lại đi…” Trần An Vĩ bất lực gầm thét, nhưng cơ thể hắn vẫn như bị điều khiển mà tiếp tục.

“Đến lượt ngươi!” Bất chợt lúc này, giọng nói ồm ồm phát ra từ miệng hắn khiến Trần An Vĩ khựng lại.

Thì ra cơ thể này đã phát hiện ra mục tiêu mới, khi hắn nhìn rõ gương mặt của nàng cũng là lúc hắn như chết lặng.

Và lẽ dĩ nhiên, nữ nhân kia cũng không phải là đối thủ của hắn, dễ dàng bị hắn đè ép dưới thân, mãnh liệt cưỡng đoạt.

“Trần An Vĩ! Ta ghê tởm ngươi! Ta hận ngươi!!!” là lời nói cuối cùng trước khi nàng quyết đoán tự bạo, kéo theo hắn cùng chết.

Trần An Vĩ như chết lặng, mọi chuyện tuy diễn ra quá nhanh nhưng đủ khiến hắn cảm thấy đau đớn tột cùng, nhất là khi hai lần chứng kiến nữ nhân của gương mặt quen thuộc mà lạ lẫm kia chết thảm vì hắn, cộng thêm hình ảnh chúng nữ chết dưới Đế Vương Chi Liêm của hắn, tất cả như giọt nước tràn ly mà khiến tâm cảnh hắn như nát vụn.

Phốc!

Đau thấu tâm can, cảm giác bất lực lan tràn khắp cơ thể, Trần An Vĩ phun ra một ngụm máu trước khi mất đi ý thức một lần nữa.

“Tại sao… lại như vậy…”

--------------

Hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt đối với tác, cảm ơn các đạo hữu đã nhắn tin chúc mừng sinh nhật tác, nhưng thực ra hôm nay không phải sinh nhật tác, chỉ là tác muốn dùng nó để kỉ niệm một dịp vô cùng đặc biệt. Và vì thế nên hôm nay cố gắng nổ nhẹ vài chương cho anh em. Cảm ơn đã ủng hộ và chúc mừng tác!

Còn nữa nha :D

--------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言